Thời tiết hôm nay thật đẹp, ánh năng ấm áp chiếu rọi vào cửa chính hoa lệ vừa dày vừa nặng của Cổ gia, càng làm phát sáng hai chữ “Cổ phủ”, chói lóa mắt người.
Một đội thị vệ chỉnh tề đứng thẳng trước xe ngựa ở cửa,lqd Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân dắt tay nhau đứng đó, nghe Cổ Uyển Ngưng dặn dò.
“Được rồi, thời gian không còn sớm, đừng chậm trễ bữa trưa.” Cổ Hạo Nhiên cắt ngang Cổ Uyển Ngưng thao thao bất tuyệt kia, trên mặt nồng đậm quan tâm, giống như chuyện xảy ra đêm qua không có bấy kỳ ảnh hưởng gì đến hắn, về phần thực tế, sợ là chỉ có mình hắn biết rõ.
“Vậy Phong nhi các ngươi lên đường cẩn thận, có phái hạ nhân trở về phủ chuẩn bị tốt bữa trưa chưa?” Cổ Uyển Ngưng lưu luyến dò hỏi.
“Rồi, mẫu thân người vào đi thôi, chúng ta đi.” Cổ Nhược Phong giấu kín khóe miệng có chút giật giật, nắm chặt tay Phong Huyết Lân. Được rồi, nàng cực kỳ cảm động với sự cẩn thận của Cổ Uyển Nhưng, nhưng có cần phải để nàng và Phong Huyết Lân sẽ không đứng ở cửa nghe giáo huấn trọn vẹn một canh giờ hay không?
Khóe miệng Phong Huyết Lân cũng không biến sắc cứng ngắc một chút, con ngươi màu đỏ vừa hưởng thụ ôn nhu chưa bao giờ có, vừa khiêu chiến với kiên nhẫn sớm đã vô cùng yếu ớt.
Cuối cùng, hai người cách buổi trưa một canh giờ cũng bước lên xe ngựa, thở phào một hơi...
“Hả?” Cổ Nhược Phong đấm đấm cái chân đã tê dại vì đứng lâu,lqd giương mắt nhìn về phía Cổ Nhược Phong, có rất ít người làm cho hắn rối rắm như vậy, mẫu thân nàng đúng là một nhân tài!
“Nàng nói chúng ta có cần tìm bạn cho nương hay không?” Phong Huyết Lân vừa cân nhắc hỏi, vừa không ngừng đánh giá sắc mặt của Cổ Nhược Phong.
Cổ Nhược Phong nhíu mày, trong lòng thầm than, thì ra mẫu thân của nàng cũng có uy lực đến mức này! Được rồi, nàng thừa nhận là nàng cũng có suy nghĩ này, mà còn rất mãnh liệt...
Hai người đối mặt, trong nháy mắt liền hiểu rõ ý nghĩ của đối phương, lại lúng túng rời mắt đi. Khụ khụ... Cổ Uyển Ngưng quan tâm đến bọn họ như thế, mà hai người bọn họ mới rời đi chưa tới một nén nhang liền thương lượng làm thế nào để nàng trèo tường... Cái này hình như, có chút... Không phúc hậu nha!
Ngồi trên xe ngựa xóc nảy nửa canh giờ, rốt cục cũng thấy được cửa lớn bằng gỗ lim cao quý của Huyết Vương phủ, sư tử ngọc thạch so với sư tử đá bình thường uy nghiêm đặt ở hai bên, hai nhóm sáu người thị vệ canh giữ ở cửa, vậy mới uy phong làm sao!
“Cuối cùng cũng đến!” Cổ Nhược Phong vươn lưng mỏi, nửa canh giờ này, thiếu chút nữa khiến nàng không còn bộ xương nữa!
Phong Huyết Lân cười yếu ớt không nói, tay phải đưa ra nắm lấy eo Cổ Nhược Phong, nhảy xuống xe ngựa, đi thẳng vào bên trong phủ.
“Vương gia! Vương phi!” Sáu thị vệ giữ cửa cung kính cúi đầu hành lễ, lên tiếng không to không nhỏ, ai cũng không nhìn ra những người này chỉ mới được huấn luyện có nửa tháng mà thôi!
Sau khi dùng bữa trưa,lqd Cổ Nhược Phong cho mọi người lui xuống, trong phòng to như vậy chỉ còn lại Phong Huyết Lân.
Cũng không thấy nàng có động tác gì, chỉ chớp mắt trong tay liền xuất hiện một thanh cầm, chính là Khinh Vũ cầm thắng được ở Vân Hồ ngày ấy!
Hàn Ngọc làm bệ, Thiên Tàm Ti làm dây, băng lạnh mà sâu kín.
Vốn là mấy ngày trước Cổ Nhược Phong muốn thử cây cầm này một chút, chỉ tiếc khi đó Phong Huyết Lân bị thương, nàng không dám tùy tiện hành động, cầm này rất quỷ dị, khi đó Phong Huyết Lân không có năng lực chống đỡ, nếu thương tổn đến hắn, nàng thà rằng hủy đi cây cầm này!
Về sau lại đi Cổ gia, mấy ngày trôi qua, việc này liền bị trì hoãn lại.
Phong Huyết Lân lqd nhìn Khinh Vũ cầm khẽ chấn động trong tay Cổ Nhược Phong, nhíu mày, không ngời cây cầm trong truyền thuyết không ai có thể làm nó vang lên lại cảm ứng ở trong tay Phong nhi!
Cổ Nhược Phong đột nhiên cảm thấy mạnh mẽ hơn, nếu không phải nàng dùng lực ổn định cây cầm này, không chừng nó sẽ nhảy dựng lên rồi!
Một tay ổn định cầm, tay phái đặt lên dây đàn, nhẹ nhàng gẩy, phát ra một chuỗi âm thanh êm ái!
Ngay tại lúc này...
“Phá cầm!” Hai mắt Cổ Nhược Phong gắt gao nhìn chằm chằm Khinh Vũ cầm đã an phận kia, khẽ hạ chú!
Chỉ thấy ở trên dây đàn Thiên Tàm Ti có một giọt máu đỏ tươi, mắt thường có thể thấy được rất nhanh liền bị nó hấp thu!
Đôi mắt Phong Huyết Lân nheo lại, rất tốt, cần này chán sống sao? Dám thương tổn Phong nhi! Tuy là vì nhận chủ, nhưng hắn cũng không cho phép!
Thân Khinh Vũ cầm run nhè nhẹ một chút, bay vù đến phía sau Cổ Nhược Phong, thông qua dòng khí cảm ứng trên không trung, mắt Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân lộ ra mệ hoặc, cầm này... có vẻ sợ?
“Ngươi có ý thức?” Cổ Nhược Phong nhìn miệng vết thương đã khép lại, xoay người ngồi vào lòng Phong Huyết Lân, đối mắt với Khinh Vũ cầm.
Thân cầm dựng đứng,lqd mặt trên gật một cái, làm như đáp lại.
Khóe miệng Cổ Nhược Phong giật giật, chẳng lẽ mình có ý thức linh khí cảm ứng trong truyền thuyết?
Cảm nhận được người sau lưng bởi vì trên tay mình bị thương mà tức giận, vỗ nhẹ nhẹ tay Phong Huyết Lân, tạm thời dập tắt lửa giận của hắn trước, tức giận hại thân, nàng cũng không nỡ!
“Tin đồn, ngươi chiến vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng binh khí thiên hạ?” Cổ Nhược Phong nheo đôi mắt nguy hiểm lại, bên trong là thẳng thắn khinh thường, nàng nhìn không ra phá cầm này trừ bỏ toàn thân là Hàn ngọc cùng Thiên Tàm Ti ra, còn có cái gì đáng giá!
Khinh Vũ cầm giống như có chút tức giận không phục lắc lắc thân cầm, nó đường đường là Khinh Vũ cầm lại bị người xem thường... Mà người này lại là chủ nhân của nó, này, này, điều này bảo nó làm sao mà chịu nổi!
Một trận ánh sáng mãnh liệt phát ra từ trên thân Khinh Vũ Cầm, làm chói mắt người, mang theo nội lực mạnh mẽ, giống như khí tức tản ra từ trên người.
Cổ Nhược Phong nhếch miệng,lqd không nghĩ tới bản thân Khinh Vũ cầm lại có nội lực thâm hậu vậy! Được rồi, coi như nó miễn cưỡng đủ tư cách...
“Về sau liền ở trong nhẫn ngọc, đừng mang phiền toái đến cho ta.” Giọng nói bình thản, nhưng nhìn ra được Cổ Nhược Phong đã thừa nhận thân phận của nó!
Khinh Vũ cầm hưng phấn vây quanh Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân vòng vài vòng, vù một tiếng liền đi vào trong nhẫn ngọc.
Nơi nào đó trong biệt việt tầm thường ở Mộ Dung kinh thành, một nam tử mặc áo tím đang ngồi trên bàn đá dưới cây hòe, tóc đen được vấn chỉnh tề, rơi ở trên vai, mị hoặc nói không nên lời, gương mặt tuấn tú mày kiếm nhập tóc mai, một cái nhăn mày một nụ cười cũng đều đi sâu vào lòng người, cả người xem ra đều trầm ổn, đúng là Hiên Viên Cửu vương gia Hiên Viên Dật Vân!
“Vậy là nhận chủ rồi...” Thì thầm cũng không che dấu được kinh ngạc, hai mắt thâm trầm nhìn không ra thần sắc.
Nghĩ tới cái màn sa thật dày ngăn cách kia, ít khi gặp qua nữ tử, cùng với, một tin lại một tin đồn về nàng! Chốc lát, khóe miệng cong lên, hình như hắn có hứng thú với nàng...