Nàng Phi Lười Có Độc

Quyển 1 - Chương 100: Cùng quân một đời khỏe mạnh



“Theo ta ra ngoài đi dạo có được không?” Ôn Noãn uống thuốc, nắm tay Quân Dập Hàn, trong tiếng cười mang theo vài phần lấy lòng mở miệng.

“Không được.” Quân Dập Hàn không chút suy nghĩ cự tuyệt, “Thân thể nàng vừa mới tốt lên một chút, không nên ra ngoài đi dạo.”

“Nhưng ngày ngày sống ở trong phòng rất buồn bực, ta muốn đi ra ngoài hóng mát một chút.”

“Lát sau lại mở cửa sổ cho nàng.”

“Lại ngốc ở đây ta sẽ nghẹn chết mất.” Trên mặt Ôn Noãn hiện lên vài phần uất ức nhìn chằm chằm vào hắn biểu đạt khát vọng mãnh liệt nơi đáy lòng, nhưng mà chỉ có đáy lòng nàng hiểu, nàng không muốn lãng phí thời gian còn lại một chút ở trong phòng này, nàng muốn đi cùng hắn đến nhiều nơi hơn, có thể có nhiều hồi ức tốt đẹp hơn.

“Nhưng thân thể của nàng.” Trong giọng nói của Quân Dập Hàn cuối cùng mang theo vài phần thỏa hiệp.

“Không phải còn có chàng sao.” Ôn Noãn tỏ vẻ hớn hở, “Chàng cõng ta.”

“Nàng ấy!” Quân Dập Hàn cưng chiều nhéo gò má của nàng, “Đều nói người ngã bệnh giống như hài tử, không ngờ nàng đúng thật là vậy.”

“Chàng đây là ghét bỏ ta?” Ôn Noãn lườm nguýt mang theo vẻ bất mãn nhìn hắn.

“Vi phu sao dám.” Quân Dập Hàn lập tức nghiêm nghị nói, “Vi phu nhất định kính cẩn nghe theo lệnh của phu nhân.”

“Vậy thì tốt, chúng ta đi miếu nguyệt lão trước.” Ôn Noãn lập tức vén chăn lên định xuống giường luôn.

“Chậm một chút.” Quân Dập Hàn bất đắc dĩ ngăn cản động tác của nàng, cúi người ôm nàng lên ra ngoài viện.

Xe ngựa rất nhanh dừng lại trước miếu nguyệt lão, trong ước ao ghen tỵ của mọi người, Ôn Noãn được Quân Dập Hàn ôm vào trong miếu nguyệt lão, nàng thành kính quỳ trên bồ đoàn dập đầu ước nguyện, sau đó được hắn ôm tới cây nhân duyên treo đầy lụa đỏ, nàng nhìn tơ lụa bồng bềnh trên kia, nghĩ tới rất lâu trước kia mình ước nguyện, trên môi dâng lên ý cười khổ sở. die nda nle equ ydo nn

“Phu nhân đang tìm mảnh lụa ước nguyện lần trước đã treo lên?” Quân Dập Hàn theo ánh mắt nàng đang nhàn nhạt quét qua tơ lụa treo trên cây khẽ cười hỏi.

“Sao chàng biết?” Ôn Noãn khẽ nhếch mày nhìn về phía hắn.

“Vi phu không chỉ biết nàng đang tìm mảnh lụa kia, vi phu còn biết trên mảnh lụa đó viết gì?” Quân Dập Hàn nhìn nụ cười nơi khóe môi nàng khẽ cứng lại, chậm rãi nhếch môi cười như không cười nói, “Phu nhân viết là ‘Mong phu quân Quân Dập Hàn sớm lên chốn cực nhạc’, vi phu nói có đúng không?”

“Thật sao?” Ôn Noãn gượng cười nói, “Từ trước đến nay trí nhớ của ta không được tốt lắm, lâu như vậy đã sớm quên rồi.”

“À?” Quân Dập Hàn từ chối cho ý kiến, lại nói, “Vậy bây giờ nếu để cho phu nhân viết lại, phu nhân sẽ viết gì?”

Ôn Noãn cười không đáp, cầm một mảnh lụa chịu đựng từng trận đau đớn nơi đáy lòng cầm bút viết ra: Nguyện, cùng quân đời đời khỏe mạnh!

Sau khi viết xong, nàng ngước mắt nhìn Quân Dập Hàn cười đến hơi thỏa mãn nói: “Còn làm phiền phu nhân ra chút sức treo lên đi.”

“Đương nhiên.” Quân Dập Hàn nhận lấy, thân hình lên xuống, mảnh lụa chứa đầy tình yêu này đã được hắn treo lên trên đỉnh ngọn cây cao nhất, từ từ theo gió bay bay.

Ôn Noãn chỉ cảm thấy đáy mắt hơi căng, ngực cũng đau đến mức không thở nổi, nàng chuyển mắt từ đỉnh cây ra sau núi nói: “Ta muốn đến đỉnh sau núi hóng mát.”

“Vậy vi phu cõng phu nhân đi.” Quân Dập Hàn lập tức ngồi xổm xuống trước người nàng nói, “Đi lên.”

Ôn Noãn nằm trên lưng rộng lớn của Quân Dập Hàn, nghĩ tới tình cảnh trước đây khi nàng cùng với hắn tới đây, kiềm chế đau đớn trong lòng cười nói: “Lần đó ta kéo chàng lên núi, ta lại mệt không ít.”

“Phu nhân vừa nói tới chuyện này, vi phu cũng muốn hỏi phu nhân một chút, lúc ấy dụ bổn Vương lên núi này thật sự để nhìn phong cảnh trên núi sao?” Quân Dập Hàn cõng nàng leo núi mặt không đỏ hơi thở không gấp rất khỏe mạnh và ổn định.

“Đương nhiên vì để ngắm phong cảnh trên núi, nếu không chàng cho là vì cái gì?” Tay Ôn Noãn đang bện tóc cho hắn dừng lại một chút mạnh miệng trả lời, ngay cả Quân Dập Hàn lẫn trong lòng nàng đều sáng tỏ lúc ấy nàng dụ hắn leo núi là vì khiến hắn “Bệnh nặng” bị giày vò chết, nhưng lời này, ừ, vẫn không nên thừa nhận thì tốt hơn, môi nàng khẽ nhếch lên nói, “Nói đến chuyện này, ta ngược lại nhớ ra lúc xuống núi cõng chàng suýt chút nữa ngã từ đường núi này xuống.”

“Nếu không phải vi phu phản ứng nhanh nhẹn, ngược lại thật sự bị nàng làm cho té xuống theo.” Quân Dập Hàn rất phiền muộn than nhẹ.

“... Thì ra là do chàng?” Ôn Noãn bừng tỉnh hiểu ra, “Khó trách mấy lần thiếu chút nữa té xuống thì có thể biến nguy thành an, lúc đi tới chân núi còn dần dần khôi phục thể lực, thì ra là công lao của chàng.” Nàng gật đầu một cái tán dương, “Thì ra phu quân của ta rộng lượng không tính toán với ta như thế, còn lấy ơn báo oán, chỉ bằng điểm ấy cũng xứng cho ít phần thưởng mới đúng.” Nàng nói như thật sự có chuyện như vậy, ngay sau đó nghiêng đầu hôn mạnh lên mặt hắn một cái.

“Phu nhân, không thể nặng bên này nhẹ bên kia.” Khóe môi Quân Dập Hàn nhếch lên, như có ngụ ý nhắc nhở.

“Nghe không hiểu chàng đang nói gì?” Ôn Noãn cố làm ra vẻ không hiểu, tiện tay hái bông tường vi bên cạnh cầm trong tay vuốt ve.

“Thật sự không biết?” Quân Dập Hàn tỏ vẻ trầm tư nói, “Nơi này phong cảnh không tệ, không bằng chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát, đợi vi phu giải thích tử tế cho phu nhân biết ý tứ nặng bên này nhẹ bên kia.”

“Ah, chàng vừa nói vậy ta đột nhiên đã hiểu ra.” Nàng nói đồng thời không chậm trễ chút nào nghiêng đầu hôn mạnh lên mặt bên kia của hắn một hắn.

“Phu nhân lĩnh ngộ thật đúng là kịp thời.” Quân Dập Hàn xị mặt, tiếng cười mang ý vị sâu xa.

“Ta luôn luôn suy nghĩ thông suốt, tất nhiên lĩnh ngộ kịp thời.” Nàng bện hoa tường vi thành một vòng hoa đội lên đầu hắn, nhìn coi lớn nhỏ thích hợp rồi, lúc này mới hài lòng ôm cổ hắn nói: “Chỉ có điều thật ra đến giờ ta ngược lại vẫn không lĩnh ngộ được, không biết phu quân có thể giải thích nghi hoặc cho ta không?” d1en d4nl 3q21y d0n

“Chuyện gì, nói ra vi phu nghe một chút?”

“Chàng thích ta từ khi nào? Là đến khi nào yêu ta? Thêm nữa đến khi nào thì không phải ta không thể?” Ôn Noãn tốn sức duỗi dài cổ ra về phía trước nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

“Phu nhân cẩn thận té xuống.” Quân Dập Hàn vội vàng vòng chặt ổn định thân thể nàng đang nghiêng về phía trước.

“Không sợ, dù sao chàng sẽ không để cho ta té xuống.” Nàng lại đưa đầu tới gần tiếp cận phía trước, thúc giục, “Đừng nói sang chuyện khác.”

Quân Dập Hàn nhìn dáng vẻ không ngừng rướn về phía trước, dứt khoát ôm thân thể nàng ra trước ngực, nhìn thẳng hai mắt của nàng, vừa bất đắc dĩ lại vui vẻ chịu đựng nói: “Khi nghĩ rằng thích nàng thì đã yêu, khi cho rằng yêu thì đã trở thành không phải nàng không thể rồi.” Hắn cúi đầu hôn mạnh lên môi nàng một cái, cái trán nhẹ nhàng cọ cọ lên trán nàng, rất than thân trách phận nói, “Cuộc đời này của vi phu coi như thua trong tay nàng rồi.”

Lòng Ôn Noãn đột nhiên cứng lại, nàng ổn định tâm thần ngước mắt tức giận nhìn hắn nói: “Thua ở trong tay ta chàng rất không vui lòng?”

“Vậy phải xem phu nhân báo đáp như thế nào.” Quân Dập Hàn cười tủm tỉm nhìn nàng.

“Kéo hai cây cỏ cho ta.” Ôn Noãn chịu đựng đau đớn nơi đáy lòng không cách nào hô hấp, chỉ chỉ hai cây cỏ đuôi chó ven đường nói.

Mặc dù Quân Dập Hàn không biết nàng muốn hai cây cỏ này để làm gì, thế nhưng theo lời kéo hai cây cỏ cho nàng, Ôn Noãn nhận lấy cỏ xong không lên tiếng nữa, chỉ tập trung bện trong tay.

Không lâu lắm trong tay nàng có hai chiếc nhẫn hình nửa trái tim được bện từ cỏ đuôi chó, Quân Dập Hàn ôm lấy nàng đi vào trong đình hóng mát ngồi xuống, nàng nhìn hắn, khóe môi tuy mỉm cười nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc nói: “Có chuyện ta vẫn không nói cho chàng biết, ban đầu thì cảm thấy không thích hợp, sau lại cảm thấy không cần thiết, nhưng bây giờ suy nghĩ lại một chút, cho dù có cần thiết hay không, ta vẫn nên nói cho chàng biết.” Nàng dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Chuyện này hơi không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà chân chân thật thật xảy ra trên người ta.” Nàng nhìn thẳng vào hai mắt hắn, “Ta cũng không phải là chủ nhân chân chính của thân thể này, ta là một hồn phách của một ngàn năm sau, ba năm trước đây trùng sinh trên thân thể nàng ấy.”

“Chàng không sợ hãi?” Nàng nhìn vẻ mặt hắn như thường, thần kinh căng thẳng từ từ buông lỏng.

“Vì sao vi phu phải sợ?” Quân Dập Hàn cười nhẹ hỏi ngược lại, “Cũng bởi vì nàng tới từ ngàn năm sau?” Hắn khẽ vuốt tóc nàng, giọng mềm mại mà thâm tình, “Ở trong mắt của vi phu, thân thể này là ai không quan trọng, quan trọng là.” Tay hắn khẽ đặt lên ngực nàng, “Quan trọng là chủ nhân của trái tim này là ai.”

Tròng mắt Ôn Noãn dùng sức trợn trừng ép ướt át về, lúc này mới ngước mắt nhìn hắn, cố làm ra vẻ thất vọng nói: “Vốn tưởng rằng chàng sẽ cảm thấy sợ, không ngờ chàng lại tiếp nhận bình tĩnh như vậy, không có ý nghĩa.” Nàng giơ tay  đưa hai chiếc nhẫn đuôi chó cầm trong tay tới trước mặt hắn, “Đoán một chút coi đây là cái gì?”

Quân Dập Hàn cầm lên nhìn một chút, suy đoán nói: “Vòng ngón tay?”

“Người quá thông minh thật sự khiến người ta thiếu rất nhiều niềm vui thú.” Ôn Noãn lại nói, “Cái này ở thế giới bên kia của chúng ta gọi là chiếc nhẫn, có muốn bọn chúng đại diện cho ý tứ gì không?”

Trong lòng Quân Dập Hàn mơ hồ có đáp án, nhưng vẫn phối hợp nói: “Nói nghe một chút.”

“Những người khi mới kết hôn sẽ trao nhau chiếc nhẫn này, đeo lên cho đối phương, nó không chỉ tuyên bố bọn họ chính thức kết làm phu thê, càng làm cam kết vì đối phương ưng thuận một đời một thế cho dù sinh lão bệnh tử nghèo khó phú quý đều không rời không bỏ, bây giờ ta không có nhẫn kim cương, chỉ có chiếc nhẫn bện từ cỏ này, chàng có ngại mà ghét bỏ không?” Sau khi Ôn Noãn giải thích đơn giản đã hỏi.

Quân Dập Hàn không trả lời vấn đề của nàng, chỉ chìa hai tay ra hỏi, “Ngón tay nào?” dinendian.lơqid]on

Ôn Noãn nhìn dáng vẻ giống như thong dong lại mang theo vội vã của hắn, mím môi kéo tay trái của hắn, đeo vào ngón tay vô danh cho hắn, không đợi nàng mở miệng, Quân Dập Hàn đã chủ động cầm một chiếc nhẫn khác, Ôn Noãn chủ động chìa tay phải ra, nhìn hắn như tùy ý lại tỏ vẻ trịnh trọng chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cho nàng, chỉ trong nháy mắt, Ôn Noãn lại cảm giác giờ khắc này đã khiến cho nàng nhớ đủ cả một đời.

Hai bàn tay mang nhẫn nắm chặt chung một chỗ, từng nửa trái tim của mỗi người dán sát ghép lại thành một trái tim hoàn chỉnh.

Ôn Noãn lẳng lặng tựa vào trong ngực Quân Dập Hàn, nhìn tơ hồng trên cây nhân duyên ở dưới núi đang tung bay nói: “Muốn nghe cuộc sống của ta ở thế giới đó không?”

“Muốn.” Hai tay Quân Dập Hàn vòng chặt ở trên eo nàng, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng nói, “Chỉ cần là về phu nhân, vi phu đều muốn nghe.”

Trên núi hoa rực rỡ, gió mát phất phơ thổi qua, sau giữa trưa ngày hè, trong đỉnh ở lưng chừng núi, Quân Dập Hàn nghe Ôn Noãn tự thuật cuộc sống không sóng không gió cực kỳ bình thản ở đời trước của nàng, đột nhiên hắn thế mà lại cực kỳ có hứng thú nghe, mãi cho đến khi chuyện xưa kết thúc hắn mới hơi nhíu mày lại.

“Hóa ra ngày đó Ánh Văn mà nàng kêu trong giấc mộng là nàng ấy.” Quân Dập Hàn đột nhiên nói, lại nói tiếp, “Nhưng như nàng nói, nàng và Ánh Văn cùng Cố Thần Vũ là bạn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm cũng cực kỳ thâm hậu, sao nàng chỉ dựa vào mấy câu nói của Ánh Văn mà có thể kết luận Cố Thần Vũ phản bội Ánh Văn được?”

Ôn Noãn sững sờ, nhíu mày nói: “Ánh Văn tâm địa thiện lương tính tình sáng sủa yêu Thần Vũ yêu sâu đậm, nếu không phải gặp chuyện đả kích lớn như vậy, sao nàng ấy lại nhảy lầu nhảy từ trên cao xuống tìm chết như vậy.”

“Cố Thần Vũ nói hắn yêu Ánh Văn?” Quân Dập Hàn lại hỏi nữa.

“... Ánh Văn nói với ta nàng ấy đang lui tới với Thần Vũ, khi bọn họ ra ngoài hẹn hò đều sẽ kêu ta đi cùng, ta cũng coi như là nhân chứng cho tình yêu của bọn họ.” Trong đầu Ôn Noãn đột nhiên hơi hỗn loạn, nàng ngước mắt khó hiểu nhìn Quân Dập Hàn nói, “Ta sẽ giải thích về Thần Vũ, hắn không phải là một người yêu lung tung, nếu hắn đã lui tới với Ánh Văn tất nhiên là yêu Ánh Văn, vấn đề này vốn không cần phải đi hoài nghi.”

Quân Dập Hàn nhìn Ôn Noãn, trong lòng đột nhiên hơi thổn thức, nàng có thể bình an sống đến hai mươi tuổi mới xuyên không đến gặp mình thật đúng là không dễ dàng, nếu nàng đã nhận định như thế, hắn cũng chẳng tội gì vì một nam nhân không liên quan mà mổ xẻ lại vết thương đã kín miệng, chỉ có điều Ánh Văn này là một người am hiểu công tâm kế, cũng may đã chết ở ngàn năm sau, nếu ả ta vẫn còn ở bên cạnh nàng, chỉ sợ nàng sẽ còn phải ăn được không ít đau khổ.

Nữ nhân ngốc nhìn như thông minh mà lại ngốc đến khiến cho người ta không nhịn được đau lòng này!

Lúc này nghe nàng nói xong tiền nhân hậu quả, trong lòng Quân Dập Hàn đột nhiên cảm thấy có phần may mắn, may mà bản thân toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng, nếu không phải như thế, ban đầu khi biết giữa Hoàng thượng và Hà Nhi có rối rắm thì có lòng ngờ vực, có lẽ hôm nay hắn và nàng đã lật chuyển thành một tình cảnh khác.

“Quá...” Ôn Noãn vừa mới mở miệng nói chữ “Quá” lại nuốt luôn câu kế tiếp vào, một nút thắt như vậy nói thì sao không nói thì như thế nào, chỉ cần nàng còn sống bà ta sẽ ngồi đó mà ngư ông đắc lợi, hắn vì nàng trả giá nhiều như vậy, việc này từ từ để nàng giải quyết đi, cần gì phải khiến cho hắn lo lắng thêm, huống chi lấy trí tuệ mưu trí của hắn, sao lại không tính ra mưu kế của lão yêu bà này, chỉ có điều, sự tồn tại của nàng là mắt trận trong mưu kế của lão yêu bà, khiến cho hắn không cách nào loại bỏ thôi.

“Quá cái gì?” Quân Dập Hàn nghe nàng nói vẻn vẹn một chữ, đợi hồi lâu lại không có đoạn sau nên hỏi.

“Quá muộn, chúng ta trở về đi thôi.” Ôn Noãn cười đổi lời nói.

“Được.” Quân Dập Hàn đứng dậy cõng nàng đi xuống chân núi.

Ngày từng ngày trôi qua, Ôn Noãn từ trước đến giờ yêu thích sống trong viện không bước chân ra khỏi nhà, từ sau khi bị bệnh đột nhiên hăng hái thích đến nơi nơi du ngoạn, điều này khiến bọn hạ nhân trong Vương phủ rất khó lý giải, nhất là Minh Nhi, nàng không hiểu tiểu thư như thế nào, vừa bị bệnh liền thay đổi tính tình ngược lại với trước khi  bị bệnh, nhưng nàng nghĩ đến tiểu thư mỗi lần sau khi ra ngoài du ngoạn cùng Vương gia thì tâm tình tốt, đồng thời bệnh chuyển biến càng ngày càng tốt, trong lòng lại thầm cảm giác tính tình này của tiểu thư chuyển biến cũng rất tốt, rốt cuộc thay đổi tính tình tiểu thư có sức sống chút.

Bất tri bất giác mười ngày đã trôi qua, một viên đan dược có tác dụng chống đỡ trong vòng nửa tháng, nàng còn có năm ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.