Mắt Ôn Noãn trợn lên, nhìn một đám hoặc ngóc đầu lên hoặc khom lưng hoặc đứng giống như bị
cố định, rất muốn ngất đi, không phải kêu Bạch Ưng gọi Minh Nhi tới à,
sao lại đưa nhiều người tới vậy? Nàng tức giận ngay cả đầu cũng đau
nhức, xấu hổ tới hai má đỏ bừng, thân thể bởi vì suy nghĩ tập trung chỗ
khác vẫn duy trì nguyên hình.
Sấm sét giữa trời quang đi qua,
cuối cùng Minh Nhi cũng hồi phục tinh thần từ trong cơn chấn động lại,
lập tức xoay người chắn trước xe ngựa, chống nạnh quát mấy người chung
quanh: “Nhìn cái gì vậy, còn không mau tránh ra, nhìn nữa coi chừng
Vương gia Vương phi đào mắt các ngươi.”
Rống giận này của nàng
cuối cùng gọi về thần trí mọi người cũng gọi về thần trí của Ôn Noãn,
lúc này nàng mới ý thức được mình vẫn ở tư thế mập mờ đè lên trên người
Quân Dập Hàn, ngay sau đó vội vàng dùng cả tay chân bò dậy.
“Khụ
khụ.” Nàng ho khan một cái điều chỉnh tư thế, cố gắng để bộ mặt ửng hồng của mình tỏ ra vẻ cực kỳ nghiêm chỉnh nói: “Minh Nhi, mau tới đây giúp
ta dìu Vương gia vào trong phòng.”
Người đã tản hết, Minh Nhi vẫn đưa lưng về phía xe ngựa, nghe Ôn Noãn phân phó vậy mới xoay người,
nhìn Vương gia vẫn hôn mê bất tỉnh sắc mặt tái nhợt khóe môi còn chú
máu, khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng của Minh Nhi dâng lên chút đồng tình.
Vì để thường xuyên chăm sóc thân thể Quân Dập Hàn, Quân Hạo Thiên đặc biệt ra lệnh hai vị ngự y ở tại Vương phủ mỗi ngày. Ôn Noãn và Minh Nhi vừa
dìu Quân Dập Hàn vào phòng, hai vị ngự y nhanh chóng tiến lên bắt mạch
chẩn bệnh.
Ôn Noãn lẳng lặng đứng bên cạnh, vẻ mặt “Lo lắng”
nghiêng đầu ra nhìn, tay chắp trước ngực, yên lặng lẩm bẩm: Quân Dập Hàn chào mừng ngươi đến chốn cực lạc, Quân Dập Hàn chào mừng ngươi đến chốn cực lạc...
Các ngự y lúc sắc mặt nặng nề thỉnh thoảng lại lắc
đầu mà thở dài, thỉnh thoảng nhỏ giọng trao đổi... Ôn Noãn quan sát cẩn
thận sắc mặt của bọn họ, tảng đá lớn trong trái tim dần rơi xuống đất,
khóe môi không kiềm chế được nhếch lên một đường cong, xem ra con ma
bệnh Vương gia đã hết cách xoay chuyển chết chắc. Nhưng môi nàng hơi
vểnh lên lộ ra đường cong lại vừa vặn rơi vào đáy mắt Quân Dập Hàn khẽ
hé mở.
“Vương phi, Vương gia ngài...” Ngự y cung kính đi đến trước mặt Ôn Noãn tiếng nói chậm chạp.
“Vương gia như thế nào? Có cứu được không?” Giọng Ôn Noãn buồn bã, sắc mặt đã thăng hoa thành “Cực kỳ bi thương.”
“Cũng không phải, Vương phi không cần kinh hoảng, hoàn toàn ngược lại với lời Vương phi, thân thể Vương gia đã có chuyển biến rất tốt.”
“Ngươi... Lặp lại lần nữa?” Nước mắt Ôn Noãn lơ lửng treo trên lông mi, không thể tin nhìn ngự y chằm chằm.
Ngự y cho rằng Ôn Noãn quá vui mừng, lặp lại lần nữa: “Chúc mừng Vương phi, thân thể Vương gia đã có chuyển biến rất tốt.”
“Nhưng mà, nhưng mà Vương gia, người...” Ôn Noãn hơi ngây ngốc chỉ vào Quân
Dập Hàn đang nằm trên giường không nhúc nhích không có phản ứng, không
phải sắp chết sao? Sao quỷ dị biến thành có chuyển biến rất tốt đẹp?!
“Ý Vương phi hỏi vì sao Vương gia hôn mê bất tỉnh?” Ngự y bổ sung đầy đủ lời nàng muốn hỏi, Ôn Noãn vội vàng gật đầu liên tục.
“Cái này nói ra thật xấu hổ, thần vừa cùng Lý ngự y kiểm tra lần nữa vẫn
không ra kết quả, nhưng thân thể Vương gia xác thật đã chuyển biến tốt.” Ngự y dừng một chút rồi nói tiếp, “Thứ cho thần mạo muội hỏi một câu,
sau khi Vương gia và Vương phi xuất phủ đã làm cái gì hay ăn cái gì?”
“Bò mấy canh giờ lên núi, hóng gió mấy canh giờ.” Dù sao không chết được
nói cũng không có gì, Ôn Noãn không còn hơi sức mở miệng.
“Có lẽ
chính vì nguyên nhân này, leo núi khiến ổ bệnh tích tụ trong cơ thể
Vương gia phát tán theo mồ hôi ra ngoài, mà hơi thở tinh khiết trên núi
vừa đúng tinh lọc khí độc tích lũy vì bệnh tình trong cơ thể Vương gia
ra. Như vậy xem ra, Vương phi giúp Vương gia từ trong tối tăm, Vương phi đúng là phúc tinh của Vương gia.”
Phúc tinh con khỉ, nàng muốn làm khắc tinh trong số mạng của hắn!
Trong lòng Ôn Noãn sụp đổ không thôi, mà đúng vào lúc này Quân Dập Hàn từ
trên giường ung dung “Tỉnh lại”, nghe thấy mấy lời vừa rồi của ngự y,
khóe môi nhếch lên nụ cười cảm kích: “Vi phu đa tạ phu nhân.”
Gò má tái nhợt như quỷ dị trước đây, bây giờ màu da đỏ thắm có thể so với hoa đào, quả thật là chuyển biến tốt!
Trước mặt Ôn Noãn bỗng tối sầm, hoa hoa lệ lệ hôn mê bất tỉnh trong tiếng cười đẹp đẽ động lòng người của hắn!
“Tiểu thư, lúc trước người ngất đi đúng là dọa sợ Minh Nhi rồi, cũng may ngự
y nói tiểu thư chỉ mệt nhọc quá độ cộng thêm trong lòng phập phồng quá
lớn mới có thể tạo ra chóng mặt bộc phát, nghỉ ngơi thật nhiều, uống
chút trà an thần là không có chuyện gì rồi.” Minh Nhi nâng Ôn Noãn vẻ
mặt ủ rũ hơi rối loạn đã ngủ trọn cả một đêm vừa mới tỉnh lại dậy, thuật lại lời ngự y nói, để cho tiểu thư yên tâm.
Ôn Noãn ngồi trước
bàn cầm muỗng như có như không khuấy cháo trong chén, thấy dáng vẻ Minh
Nhi muốn nói lại thôi, mở miệng nói: “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng
ra.”
“Lúc ngài ngủ mê man Vương gia tới thăm ngài mấy lần, ngài...”
“Khụ khụ.” Miếng cháo Ôn Noãn vừa mới uống nghẹn trong cổ họng, Minh Nhi vỗ lưng nàng khá lâu nàng mới thở nổi, vẻ mặt tháy đổi mấy lần giống như
không khẳng định nói: “Vương gia tới thăm ta?”
“Đúng vậy.” Minh Nhi gật đầu, “Cho nên sau khi tiểu thư cơm nước xong có muốn đi nhìn Vương gia một chút không?”
Ôn Noãn chỉ thấy ngực khó thở đầu choáng váng, lúc này mới được một ngày,
đã có thể xuống giường đi bộ còn tới nhìn nàng mấy lần?!
Thôi
thôi, Ôn Noãn xoa trán điều chỉnh lại hơi thở an ủi mình, cùng lắm thì
cắt bỏ hết việc Quân Dập Hàn sắp chết hôm qua đi, coi như tất cả làm lại từ đầu, Hồng Quân hai mươi lăm ngàn dặm còn có thể thuận lợi đi hết *,
nàng không tin Ôn Noãn nàng không chờ được đến ngày tên ma bệnh Vương
gia này chết. Huống chi, con đường nào cũng dẫn đến địa phủ, đường này
không thông còn có đường khác, chẳng lẽ bằng vào mưu trí thông tuệ của
nàng còn không giày vò chết hắn? Chuyện cười!
(*) Vạn lý Trường
chinh, tên đầy đủ là Nhị vạn ngũ thiên lý trường chinh, là một cuộc rút lui quân sự của Hồng Quân Công Nông Trung Hoa, với hành trình dài 25
ngàn dặm (12.000 km), bắt đầu từ Giang Tây, tiến về phía tây tới Tây
Tạng rồi đi ngược lên phía bắc, tới tận Diên An của tỉnh Thiểm Tây.
Trong cuộc Vạn lý Trường chinh, kéo dài 370 ngày từ 16 tháng 10 năm
1934 đến ngày 19 tháng 10 năm 1935, Hồng quân luôn luôn bị quân của
Tưởng Giới Thạch truy kích và phải đương đầu với núi cao, sông rộng, đói khát, bệnh tật và tuyết lạnh. Khi khởi đầu cuộc rút lui, Hồng quân có
hơn 86 ngàn người, nhưng khi kết thúc cuộc Vạn lý Trường chinh, số Hồng
quân sống sót chỉ còn ít hơn 7 ngàn. (Theo Wikipedia)
Thất bại không đáng sợ, đáng sợ chính là vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn đánh mất ý chí chiến đấu!
Tự khuyên mình mấy lần như thế, trong nháy mắt nàng lại đầy máu sống lại,
bưng chén cháo lên ăn vài hớp, giơ tay áo lau miệng, vỗ bàn mà dậy,
tròng mắt híp lại, khóe môi nhếch lên, trong giọng nói mềm mại mang theo chút khiêu khích: “Đi, thăm Vương gia một chút.”
Không nhìn thấy Vương gia, ngược lại thấy lão thái giám Vương công công bên cạnh Thái
hậu. Vương công công nét mặt già nua như vỏ quýt ngay ngắn chỉnh tề cúi
người hành lễ với Ôn Noãn: “Nô tài ra mắt Vương phi. Nô tài tới chuyến
này chính là phụng ý chỉ Thái hậu mời Vương phi đến Ngự hoa viên ngắm
hoa phẩm trà, hiện xe ngựa đã chuẩn bị xong đang chờ bên ngoài phủ.”
Trong lúc mấu chốt lão thái bà lại mời nàng đi ngắm hoa phẩm trà? Sợ rằng có giáo huấn mới là thật đi!
Mặc dù Ôn Noãn cười lạnh trong lòng không dứt, nhưng trên mặt lại cười nhạt nói: “Vậy làm phiền công công chờ chốc lát, bản phi đi thay trang phục
khác rồi sẽ tới.”
Ước chừng nửa khắc sau, Ôn Noãn theo Vương công công đi tới bên cạnh xe ngựa đậu ở cửa Vương phủ, xe ngựa không hổ là
Hoàng gia làm ra, rất có phong thái của Hoàng gia, tinh xảo hoa lệ rộng
rãi.
Ôn Noãn giẫm ghế đưa tay vén rèm lên xe ngựa, khom người
định tiến vào thì thân thể dừng lại, hơi ngoài ý muốn nhìn Quân Dập Hàn
nhắm mắt dưỡng thần, nghiêng người dựa vào nệm êm mà ngồi, trong lòng
không khỏi nghi ngờ vì sao hắn lại ở trong xe ngựa.