“Phu nhân sững sờ ở cửa làm gì?” Quân Dập Hàn vẫn nhắm hai mắt, rất tùy ý mở miệng.
Ôn Noãn cất bước tiến vào xe ngựa ngồi đối diện với hắn, giọng điệu mang
theo vẻ quan tâm: “Bệnh tình Vương gia mới có chuyển biến tốt, nên nghỉ
ngơi trong phủ nhiều hơn mới phải, sao lại chịu nỗi khổ xe ngựa lắc lư,
chẳng lẽ Thái hậu cũng truyền Vương gia cùng đi ngắm hoa phẩm trà?”
“Vi phu có chuyện muốn vào trong cung tiếp kiến Hoàng thượng, đúng lúc Thái hậu tuyên nàng vào cung, tiện chung một xe.” Quân Dập Hàn mở mắt ra,
giơ tay lên vẫy vẫy nàng, “Nàng lại đây ngồi.”
Ôn Noãn cho rằng
Quân Dập Hàn muốn nói chuyện gì với nàng, theo lời đi qua ngồi, ai ngờ
vừa mới ngồi xuống, đầu của hắn đã biếng nhác tựa trên vai nàng, truyền
tới bên tai là tiếng thở dài thoải mái của hắn: “Ngày hôm trước mặc dù
vi phu ngủ mê man nhưng trong đầu vẫn tỉnh táo, nhớ mang máng lúc ấy
trong xe ngựa tựa vào vai phu nhân mà ngồi khiến bổn Vương vô cùng thoải mái, hôm nay tiếp tục quả nhiên thoải mái vô cùng.”
Mặc dù ngủ
mê man nhưng trong đầu tỉnh táo... Ôn Noãn bị những lời này của hắn chấn động trong đầu ong ong, nên những lời nói phía sau của hắn một chữ nàng cũng không nghe vào.
“Sao đột nhiên thân thể phu nhân cứng
ngắc?” Đang tựa đầu trên vai nàng, Quân Dập Hàn khẽ nâng đầu lên nhìn,
trong giọng nói tràn đầy ân cần, “Nhưng ngày hôm trước cõng vi phu xuống núi mệt mỏi vẫn còn chậm chạp chưa lại sức?” Tiếp theo rất áy náy tự
trách, “Ôi, đều do thân thể không có tiền đồ của vi phu làm liên lụy tới phu nhân.”
Có thể đừng nói lại chuyện mấ mặt ngày đó không?
Ôn Noãn khẽ cắn răng kéo ra nụ cười gượng gạo: “Chăm sóc Vương gia là một
phần bổn phận của vi the, Vương gia nói thế thành ra coi vi thê như
người ngoài xa lạ, huống chi ngày đó Vương gia vì giúp vi thê giải sầu
nên mới lên núi, nếu thật sự nói đến, vi thê là kẻ đầu sỏ hại Vương gia
ngủ mê man, cũng may Vương gia phúc trạch thâm hậu, nếu không kể cả vi
thê đuổi theo Vương gia tới địa phủ, cũng sợ khó giảm được áy náy và sợ
hãi trong lòng. Vì vậy về sau Vương gia đừng nói làm liên lụy đến vi
thê, bằng không vi thê sẽ tưởng Vương gia gợi lên cảm giác tội lỗi trong lòng vi thê rồi.”
Mí mắt Quân Dập Hàn khẽ khép, khóe môi khẽ lộ
ra vẻ đùa cợt, chợp mắt tựa đầu lại lên vai nàng, “Phu nhân chớ giận, về sau vi phu không đề cập tới là được.”
Ôn Noãn thở phào một hơi
trong lòng, đang định nói sang chuyện khác để tránh hắn nhắc lại chuyện
đó, lại cảm giác bên cổ có một hô hấp nhè nhẹ đều đều như cánh bướm quét qua da thịt nàng mang theo cảm giác hơi nhột. Vốn tập trung nói chuyện
phiếm với Quân Dập Hàn không để ý cảm giác chỗ khác, nhưng bây giờ tinh
thần nàng tập trung về chỗ cũ thì tất cả cảm giác cuối cùng như tập
trung về chỗ da thịt ở cổ nhạy cảm nhất.
Dường như cảm nhận được
chỗ da thịt mềm mại tỏa ra khí nóng, mắt khẽ khép lại của Quân Dập Hàn
hé mở, đập vào mắt là chỗ da thịt nhẵn nhụi mềm mại khẽ ửng hồng tràn
lên đến tận mang tai, đúng như hoa yên chi mùa xuân tháng ba đón gió mà
xinh tươi mơn mởn kiều diễm.
Tầm mắt trùng hợp che khuất con mắt dần sâu thẳm, đầu hắn khẽ nhúc nhích giống như điều chỉnh tư thế tập
trung trên vai Ôn Noãn, nhưng lúc đang điều chỉnh, môi mỏng của hắn xẹt
qua vành tai ửng đỏ của nàng, chạm vào mà lướt qua như có như không.
Uỳnh, thân thể Ôn Noãn run lên như bị sét đánh, cổ và tai ửng hồng trong nháy mắt, cũng dùng xu thế sóng thần bộc phát cuốn lấy cả gò má khuôn mặt
nàng đỏ ửng, nhiệt độ lấy tốc độ ánh sáng đốt nàng đầu óc suýt nữa
choáng váng. Nàng đột nhiên nghiêng đầu nhìn Quân Dập Hàn, thì thấy môi
hắn vểnh lên đường cong mờ giống như đang ngủ hương vị ngọt ngào. Hai
mắt nàng hết sức chăm chú nhìn môi mỏng ửng hồng của hắn, trong đầu lại
xẹt qua xúc cảm mềm mại, bỗng nhiên lại không xác định được vừa rồi xẹt
qua vành tai nàng rốt cuộc là môi hắn hay trán hoặc mũi hoặc chỗ nào
khác.
Thật là, cũng chỉ là da thịt chạm qua tiếp xúc mà thôi,
huống chi cũng không phải chỗ quan trọng gì, ở hiện đại lúc nhàm chán
nàng đã xem hai bộ phim H, trò trẻ con như thế mà nàng lại phản ứng hơi
quá mức là sao? Huống chi người này còn là phu quân nàng bái đường.
Ôn Noãn phục hồi tinh thần lại suýt chút nữa bật cười ra tiếng, giơ tay đỡ trán, thở dài trong lòng, quả nhiên sống mấy năm ở nơi phong kiến cổ
đại này, càng lớn càng trẻ lại vậy sao!
Khi Ôn Noãn nhàm chán sắp buồn ngủ, rốt cuộc xe ngựa đi về phía trước dừng lại. Giọng nói the thé của Vương công công truyền tới màn xe: “Vương gia, Vương phi, đã đến
cửa cung.”
“Vương gia, tỉnh, đến rồi.” Ôn Noãn khẽ gọi Quân Dập Hàn như đang chìm trong giấc ngủ say.
“Ưmh, đến rồi?” Hàng mi dài thon mảnh của Quân Dập Hàn khẽ mở ra, càng mang
theo vài phần buồn ngủ mông lung, hơi lạnh trong mắt giống như hàm chứa
sương mù Giang Nam mênh mông cuối thu, lộ ra vẻ say mê khiến lòng người
ngây ngất.
Ánh mắt nam nhân có thể quyến rũ như vậy, thật là ông trời làm bậy!
Nàng vừa đỡ Quân Dập Hàn xuống xe ngựa, thái giám cận thân Hoàng đế chờ ở
cửa cung đã gọi người nâng kiệu nhanh chóng tiến lên, nói Hoàng thượng
thương cảm thân thể Hàn Vương khó chịu không nên mệt nhọc, đặc biệt ra
lệnh mang ngự liễn sớm hầu từ lâu, cung thỉnh Hàn Vương lên.
Ôn
Noãn nhìn Quân Dập Hàn hoa hoa lệ lệ ngồi trên ngự liễn tám người khiêng cực kỳ thoải mái nhẹ nhàng bước đi, lại nhìn lão thái giám Vương công
công sải bước dẫn đường trước mình không chút nào lo lắng về cước trình
của nàng, trái tim âm thầm thở dài, quả nhiên đúng là nhân bỉ nhân khí
tử nhân * đấy!
(*) nhân bỉ nhân khí tử nhân: chỉ những người hay ganh tỵ với người khác.
Khi Ôn Noãn còn đang suy tính có muốn “Té xỉu” để cho người ta trực tiếp
mang nàng đến gặp Thái hậu không thì đã thấy Ngự hoa viên ở xa xa, suy
nghĩ một chút, nàng vẫn nên cố gắng nhẫn nhịn tự mình đi tới.
Trong Ngự Hoa viên, hoa danh tiếng tụ tập đủ trăm, muôn hoa đua nở, ánh mắt
Ôn Noãn lại lười biếng không có lòng dạ nào thưởng thức, bây giờ nàng
chỉ ngóng trông nhanh chóng tiếp kiến Thái hậu nghe Thái hậu giáo huấn
hết sau đó trở về Vương phủ ngủ. Vòng vo thời gian hơn nửa nén nhang,
cuối cùng nhìn thấy Thái hậu trong đình nghỉ mát ở hồ nhân tạo sau rèm
sa mỏng phất phơ trong gió, bên cạnh Thái hậu còn có một nữ tử ăn mặc
đẹp đẽ quý giá đang đứng châm trà vì Thái hậu, bởi vì nàng ta đưa lưng
về phía nàng, Ôn Noãn không thấy rõ ràng vẻ của nữ tử kia.
Ôn
Noãn tiến lên nhẹ nhàng khom người: “Thần phụ Hàn Vương phi tham kiến
Thái hậu.” Giọng nói mềm mại của nàng vừa dứt, nữ tử đang châm trà đưa
lưng về phía nàng dùng tư thế cực kỳ tao nhã xoay người lại, bên môi
treo nụ cười mừng rỡ, liên tục bước tới kéo tay nàng nói, “Coi như muội
muội có thể chờ tỷ tỷ đến.”
Miệng Ôn Noãn nhếch lên kéo ra nụ
cười, khó trách mới vừa rồi cảm thấy bóng lưng kia sao chói mắt, thì ra
là “Muội muội tốt” Ôn Tình nàng không đối mặt mấy lần, Tình đại Quý phi. Nàng không biến sắc lui về phía sau rút tay bị nàng ta nắm chặt ra, khẽ nhún người nói, “Thần phụ tham kiến Quý phi nương nương.”
“Tỷ tỷ đây là xa lạ với muội muội.” Môi Ôn Tình chu lên đầy đủ dáng vẻ tiểu cô nương.
Ôn Noãn âm thầm bĩu môi trong lòng, có vài thứ mặc dù học giống nữa, nhưng cũng chỉ bắt chước bừa lấy hai ba phần mà thôi, cho dù cứt trâu rắc đầy lên cánh hoa hồng cũng không thành được bánh hoa hồng. Nhưng mặc dù
nghĩ như vậy, nàng vẫn cung kính nói: “Thần phụ không dám.”
Thái
hậu Mộ Dung Tịnh vẫn ngồi bên cạnh uống trà nhìn hai người, đặt ly trà
xuống vẫy vẫy tay với hai người, “Đều đứng làm gì, mau tới đây ngồi.”
Mặc dù Thái hậu tuổi gần bốn mươi nhưng được bảo dưỡng tốt, khóe mắt
đuôi mày lộ ra vẻ xinh đẹp thướt tha của nữ nhân thành thục, da thịt
trắng như sứ giống thiếu nữ hai mươi tám, lại thêm dung mạo uy nghi cực
thịnh do nhiều năm ở địa vị cao tạo thành, dù cho cả vườn hoa tươi trong Ngự hoa viên thực sự cũng ảm đạm ba phần so với Thái hậu. Có thể tưởng
tượng thần thái Mộ Dung Tịnh năm đó khuynh thế nhường nào.
“Tạ Thái hậu.” Ôn Noãn cúi người hành lễ, sau đó mặc cho Ôn Tình lôi kéo tiến lên ngồi xuống.
“Hôm nay ai gia tìm ngươi tới cũng chỉ là uống chút trà thưởng thức hoa mà
thôi, Hàn Vương phi không cần đa lễ.” Giọng Mộ Dung Tịnh cực kỳ thân
thiết làm cho người ta như tắm gió xuân, ngay sau đó lại tràn đầy quan
tâm nói, “Ai gia nghe nói hai ngày trước bệnh tình Hàn Vương đột nhiên
trở nặng, bây giờ đã khỏe ra không ít.”
“Tạ Thái hậu quan tâm,
nhờ các ngự y hết lòng chăm sóc, bệnh tình Vương gia đã có chuyển biến
tốt.” Ôn Noãn cúi thấp mắt đáp lời, trong lòng lẳng lặng chờ Thái hậu
nói đoạn sau.