Hương thơm kia nghe gần thật ra xa, Ôn Noãn nhiều lần muốn quay người lộn trở lại, nhưng bất đắc dĩ hương vị kia quá câu lòng người, liên tục “Kéo”
bước chân nàng đi về phía trước.
“Sao lại đến đây?” Ôn Noãn nhìn
ba chữ to thiếp vàng trên biển hiệu “Thiên Hương lâu” trước mắt, lại
xoay người nhìn bốn phía, quả nhiên là trấn nhỏ dưới núi Thanh Phong.
Bởi vì chùa Hộ Quốc nằm ở giữa sườn núi Thanh Phong rộng rãi, thanh danh đã lâu, lại là nơi Hoàng gia coi trọng, có không ít người ngàn dặm xa xôi
đến thăm viếng, đi qua đi lại, chân núi này thành trấn nhỏ, chuyên là
nơi để khách hành hương lui tới nghỉ ngơi. Mà nơi này, Ôn Noãn cũng
không xa lạ.
“Khách quan, mời vào bên trong.” Tiểu nhị tiến lên nhiệt tình chào mời.
Ôn Noãn không biến sắc đi theo tiểu nhị lên vị trí gần cửa sổ ở lầu hai,
gọi tất cả các món ăn trong chiêu bài của “Thiên Hương lâu” ra, sau đó
phóng tầm mắt ra hồ Nguyệt Nha ngoài cửa sổ.
Ba năm trước đây,
“Nàng” ở chỗ này vui mừng chờ tình nhân đến, nhưng cuối cùng chờ tới
lại là đau triệt để nội tâm, nước hồ lạnh băng chôn lấy nàng.
Hồ này là nơi nàng vùi thân, mà, cũng là cuộc sống khác của nàng bắt đầu.
Hôm nay, ba năm sau nàng về tới đây cùng một ngày, là trong chốn tối tăm có ý trời, hay là...
Nàng nhíu mày uống xong chèn trà hơi lạnh lẽo, ngay sau đó trong tim dâng lên ý lạnh.
“Cô nương, thức ăn ngài gọi đã đủ xin từ từ dùng.” Tiểu nhị bày từng món ăn ra, nhưng chưa trực tiếp xoay người rời đi.
Ôn Noãn nhìn viên tròn bằng nắm tay lớn nhỏ trong khay bạc khắc hoa trên
bàn, lúc này tản ra mùi thơm khiến cho dạ dày nàng xáo động, nói, “Món
này không tệ.”
“Cô nương thật sự có mắt nhìn, thức ăn này tên
Nguyệt Trung Phù Dung, chỉ dùng não tuyết ly * làm thành cực kỳ bổ
dưỡng, đây chính là món ăn chiêu bài của bổn điếm. Tuyết ly này sinh ra ở đỉnh Tuyết Sơn, một tiểu giảo hoạt cực kỳ khó bắt, mười ngày nửa tháng
không chắc có thể bắt được một con, cô nương đây là vận khí tốt, hôm nay vừa tới đã gặp được.” Tiểu nhị vẻ mặt nịnh hót giải thích rất tường
tận, cuối cùng cặp mắt chớp sáng nhìn Ôn Noãn.
Nàng cầm đũa đẩy đẩy não tuyết ly, mùi thơm lan tỏa ra, đồng thời dạ dày nàng xáo động càng thêm lợi hại.
Thì ra là như vậy!
Bên môi Ôn Noãn nhếch lên nét cười lạnh, nhìn giống như động tác với dài
đũa gắp thức ăn, thật ra ống tay áo rắc lên chút bột phấn, thoáng chốc
mùi thơm nồng nàn của não tuyết ly này lập tức biến mất gần như không
còn, cùng lúc đó dạ dày xáo động của nàng dần khôi phục lại bình thường.
Sách cổ ghi chép, tuyết ly thích lạnh, xương sọ sinh mùi thơm lạ lùng, trong đầu chứa cổ * thèm ăn, cổ hương cùng sinh, hương trong mười dặm gọi cổ, cổ trong mười dặm biết hương, mà hương này chỉ có người trúng cổ biết,
hễ là người trúng cổ ăn não tuyết ly, cổ sẽ bị người hạ cổ khống chế.
(*) cổ: sâu độc
Thậm chí có người muốn lấy cổ thèm ăn khống chế nàng?
Trong mắt không tập trung của Ôn Noãn nổi lên ánh sáng lạnh. Nàng thản nhiên
ăn hết các món ăn ngon khác, mà trừ xương ngoài não tuyết ly này bắt đầu thối rữa ra, tất cả lớn nhỏ đều không động, giống như bị người dùng đũa kẹp.
Gió qua, Ôn Noãn ngồi trên tảng đá khác ở hồ Nguyệt Nha,
hai mắt khẽ mở ném đầu đã dập một nửa lên mặt hồ, nàng đang đợi, chờ một suy đoán được chứng thực.
“Gia, nhìn sắc trời này sợ chẳng mấy
chốc sẽ mưa, nếu không ta đi khách điếm nghỉ ngơi, đợi mưa tạnh ngài lại đi?” Đức Quý giả bộ làm tùy tùng ngồi bên ngoài xe ngựa hỏi Quân Hạo
Thiên.
“Không cần, trước đây trên đường đã chậm trễ vốn tới muộn, nếu không đi nữa, Hà Nhi chờ lâu sẽ nổi giận, ngươi đi khách điếm
trước, không cần chờ ta.” Quân Hạo Thiên vén rèm xe xách theo hộp đựng
thức ăn cực đẹp chạy thẳng về phía hồ Nguyệt Nha.
“Gia, ít nhất
ngài cũng cầm...” Đức Quý cuống quýt vào trong xe ngựa cầm áo choàng và ô ra ngoài, lại thấy Quân Hạo Thiên đã đi xa, trong hai mắt tràn đầy thở
dài bất đắc dĩ, Hà Nhi cô nương n này đã đi ba năm, nhưng Hoàng thượng
vẫn thủy chung không thể quên nàng ấy, ngày giỗ của nàng hàng năm, cho
dù ngài có bận rộn bao nhiêu, ngài cũng bỏ công vụ xuống tới bái tế
nàng, nếu nàng ở dưới suối vàng có biết, cũng có chỗ an ủi thôi.
Haizzz, uổng công Hoàng thượng thâm tình với Hà Nhi cô nương, đáng tiếc ông
trời không theo ý nguyện của người. Đức Quý lắc đầu đánh xe ngựa chạy về khách điếm.
Mây chân trời như lửa đốt, gió mát trên hồ đánh vào
người, Ôn Noãn hơi lạnh sửa sang lại áo đứng dậy, trong lòng âm thầm suy nghĩ, sắc trời đã gần tối mà vẫn không thấy người đến, chẳng lẽ nàng đã đoán sai?
Chỉ mong nàng đã đoán sai! Trong lòng nàng mong mỏi như thế, xoay người đi về phía trấn trên.
“Hà Nhi.” Không xác định, không thể tin, cẩn thận, vui mừng... Đủ loại cảm
xúc đan xen một chỗ với âm thanh run rẩy cách đó không xa vang lên sau
lưng Ôn Noãn.
Nên tới vĩnh viễn sẽ tới, ôm may mắn trong lòng quá sớm quả nhiên không tốt.
Ôn Noãn yên lặng thở dài, lạnh nhạt xoay người nhìn nam nhân “Nàng” yêu
tận xương cốt, hình như có khoảnh khắc như vậy, lòng của nàng lại rung
động mạnh mẽ khi bóng dáng thon dài lại hơi đơn bạc kia đập vào mắt.
Đám mây đỏ rực hơi tối tăm, hắn nín thở, môi mỏng mím chặt, mặt mày vốn ảm
đạm sâu lắng phát ra ánh sáng sống lại, hắn bình tĩnh dùng sức nhìn
nàng, ngay cả mắt cũng không dám chớp, chỉ sợ hắn chớp mắt trong nháy
mắt, nàng sẽ biến mất trước mắt hắn.
“Hà Nhi, thật sự là nàng
sao? Rốt cuộc nàng chịu đi ra gặp ta?” Cuối cùng hắn đã tìm được về
giọng nói của mình, hỏi cực kỳ lo lắng cực kỳ không xác định, bước chân
nặng nề và mang theo do dự đi về phía nàng.
Ôn Noãn không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
“Hà Nhi, sao nàng không nói lời nào? Nàng chính là không chịu tha thứ cho
ta?” Quân Hạo Thiên dừng lại cách nàng một bước, sắc mặt tràn đầy đau
đớn, “Ta biết năm đó là ta không đúng, nhưng vì sao nàng không đợi ta
trở lại, cho ta một cơ hội giải thích với nàng, vì sao phải lựa chọn
phương thức kịch liệt như vậy kết thúc tất cả? Chẳng lẽ nàng giống như
hận ta? Hận đến ngay cả tính mạng mình cũng bỏ đi?” Hắn trong đau đớn
dần nhuộm lên chút tức giận, giọng nói tự trách biến thành chất vấn.
Ôn Noãn lạnh lùng cười một tiếng, hắn cho rằng “Nàng” tự sát? Đúng, có lẽ trên đời này có vài chân tướng nhất định bị chôn vùi.
“Nàng cười cái gì?” Vẻ mặt Quân Hạo Thiên đột nhiên điên cuồng giữ chặt vai
nàng, “Là cười ta nói trúng, hay cười ta vài năm nay tự mình đa tình,
nàng hoàn toàn...” Vẻ mặt điên cuồng của hắn dần bình tĩnh lại, trong
giọng nói mang theo chút hèn mọn, “Không yêu ta nữa rồi hả?”
“Doãn Thiên, ba năm trước chúng ta đã cắt đứt, cần gì phải nói yêu với không
yêu?” Giọng Ôn Noãn lạnh nhạt, giống như trần thuật sự thật không thể
chối cãi.
“Không.” Quân Hạo Thiên quả quyết bảo không, đột nhiên
ôm nàng vào trong ngực, giọng nói bá đạo dứt khoát, “Cho dù nàng đã sống hay đã chết, là người hay quỷ, nàng chỉ có thể thuộc về Doãn Thiên ta.”