Nàng Phi Lười Có Độc

Quyển 1 - Chương 70-1: Chỉ một mình nàng



Nụ hôn tức giận mang theo lửa giận thiêu đốt và trừng phạt cuốn lấy cả môi lưỡi nàng, lần đầu tiên Ôn Noãn cảm thấy Quân Dập Hàn mất khống chế luống cuống như thế, lòng từ trước đến giờ hơi chậm vững vàng dần dần bắt đầu rối loạn tiết tấu, nụ hôn của hắn bá đạo mà cường thế không để cho nàng cự tuyệt chút nào, hoàn toàn ngược lại với tình tình trong dịu dàng mang theo lạnh lùng kiêu ngạo trước sau như một của hắn.

Vị ngọt mùi máu tươi theo môi lưỡi của hắn xâm nhập vào trong vị giác của nàng, tay của hắn chẳng biết từ lúc nào đã như dây leo chui vào trong chăn chạy vòng quanh trên eo nàng, da thịt nàng khẽ run, hơi thở dần dần hơi dồn dập, nhưng tâm tình của hắn dần ổn định, môi lưỡi đang trong lúc giải tán lửa giận và trừng phạt tràn đầy tinh tế dịu dàng quý trọng cưng chiều.

Ôn Noãn thừa dịp môi lưỡi hắn trượt về phía khoảng không trước cổ, thở dốc một hơi nói: “Vương gia...”

“Gọi phu quân.” Hắn khẽ mút vành tai trắng như trân châu của nàng dụ dỗ cưng chiều nói.

“... Phu quân, vi thê hơi không thở nổi, nếu không chàng đứng dậy trước?”

Ôn Noãn rất biết bây giờ không nên chọc ghẹo hắn nữa, vuốt ve theo hắn.

“Vi thê rất coi thường ta.” Hắn hơi xê dịch die,n; da.nlze.qu;ydo/nn thân thể sang bên cạnh, giọng nói quyến rũ hơi khàn khàn vang lên bên tai nàng mang theo hơi thở nóng rực nói: “Phu nhân, ta và nàng đã thành thân hơn một tháng, vẫn còn có một chuyện quan trọng cứ kéo dài không làm, không bằng vừa đúng thừa dịp tối nay đêm đẹp làm nó luôn.”

Ôn Noãn cảm thấy tay trong chăn của hắn đang dần bò lên vị trí quan trọng của nàng, tròng mắt hơi mơ màng của nàng tỉnh táo, trở tay dùng sức nắm chặt cánh tay phải của hắn, một tay khác nhanh chóng đè lên tay đang định động đậy trong chăn của hắn, trên khuôn mặt ửng hồng tràn đầy thẹn thùng có lỗi nói: “Phu quân, vi thê, vi thê.” Giống như rất khó nói ra khỏi miệng, mi mắt nàng khẽ run khép xuống, giọng nói nhỏ như muỗi kêu nói: “Thân thể vi thê hơi không tiện.”

Cắn cắn môi, ngước mắt nhìn lên vẻ mặt cứng đờ của Quân Dập Hàn, lại nhỏ giọng bổ sung thêm: “Vi thê tới quỳ thủy.”

Quỳ thủy?

Tuy Quân Dập Hàn là Vương gia là nam nhân, nhưng vẫn hiểu rõ quỳ thủy này của nữ nhân, thần sắc hắn hơi bất đắc dĩ nhìn dung nhan yêu kiều như hoa phía dưới, khẽ thở dài ngồi dậy chỉnh lại chăn cho nàng nói: “Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này sau này hãy nói.”

Nếu nàng đã nói như vậy, cho dù là thật hay là giả hắn cũng không thể tiếp tục nữa, huống chi hắn vốn chỉ muốn dọa nàng một chút, không nghĩ tới tối nay sẽ như thế nào với nàng, trên cánh tay này còn bị thương, mới vừa rồi bị nàng dùng sức cào sợ rằng mới kết vảy lại bị vỡ ra, thật sự không biết nàng cố ý hay vô tình, nữ nhân nhìn thì ngốc thật ra thông minh làm cho người ta không biết làm như thế nào.

“Bổn Vương còn có chút việc công cần phải xử lý không thể bên nàng.” Hắn cúi người rơi xuống một nụ hôn lên trán nàng, ngay sau đó chóp mũi cọ vào chóp mũi nàng nghiêm mặt nói: “Cho dù là Vương phi của bổn Vương hay nữ nhân của bổn Vương đều chỉ có một mình nàng, về sau đừng nghe tin đồn đại nạp thiếp tìm nữ nhân cho bổn Vương nưa, nếu tái phạm,” hắn nặng nề hôn lên môi nàng chặn hô hấp của nàng lại, cho đến khi nàng đỏ mặt lên không thể thở nổi mới buông ra, giọng nghiêm nghị: “Đến lúc đó bổn Vương mặc kệ nàng vì nguyên nhân gì, cũng sẽ tuyệt đối không chỉ đơn giản di3n~d@n`l3q21y"d0n ôm nàng, nghe rõ chưa?”

“Vi thê nghe rõ.” Ôn Noãn mềm mại gật đầu.

“Ừ, hiểu là tốt rồi, ngoan, mau ngủ.” Quân Dập Hàn lại chỉnh góc chăn lại vì nàng, thấy nàng nghe lời nhắm mắt lại, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Tiếng đóng cửa vừa dứt, hai mắt Ôn Noãn nhắm lại chậm rãi mở ra, đáy mắt như sóng dữ vỗ bờ gió điên cuồng cuốn tuyết cát bay đầy trời, rồi lại ở trong nháy mắt bình tĩnh lại, tròng mắt nàng dần rơi vào bình tĩnh nhìn nóc màn, vẻ mặt dần trở nên mê man.

“Thật không ngờ nhanh như vậy?” Quân Dập Hàn vừa mới bước vào cửa, Lạc Phi đã gặm xong “Ngực” thứ hai lập tức không chút khách khí giễu cợt ra tiếng, cặp mắt từ trên mặt hắn trong nháy mắt chuyển xuống bộ phận nhạy cảm nào đó.

“Nếu như ngươi ngại ngây ngô ở chỗ này thật sự quá trầm muộn, ta cũng không ngại ném ngươi ra ngoài tiếp tục tìm hiểu kích thích?” Quân Dập Hàn đen thui mặt nói.

Đôi môi Lạc Phi kéo kéo ra, cuối cùng vẫn quyết định không so đo với nam nhân vừa nhìn chính là dục vọng chưa được thỏa mãn này, lại nghiêm nghị nói: “Lần này đuổi giết ta trừ quan binh và người trong cung phái ra, còn có thích khách của nước Kim.”

“Mấy ngày trước đây ta đã nhận được tin tức của Huyền Minh truyền đến.” Quân Dập Hàn hơi trầm tư một lúc rồi lại nói tiếp, “Ngươi trước cứ ở chỗ này dưỡng thương đi, chuyện bên ngoài tự có Huyền Minh chống đỡ thay ngươi, sau khi vết thương tốt lên, ngươi đi Miêu Cương thay ta làm một chuyện.”

“Làm hộ vệ của ngươi?” Lạc Phi giống như hỏi nhưng thật ra là đề nghị.

“Làm tỳ nữ của Vương phi.” Quân Dập Hàn không chút khách khí cắt đứt ảo tưởng của hắn.

Ngày hôm sau, khi dùng đồ ăn sáng thì Quân Dập Hàn chỉ vào Lạc Phi nói với Ôn Noãn: “Phi nhi là cô nương phu nhân chọn trúng, nói vậy coi như phu nhân nhìn thuận mắt, vi phu cũng không nạp thiếp, vậy sau này để cho nàng ta đi theo hầu hạ bên cạnh phu nhân đi, dĩ nhiên, cuộc sống hàng ngày vẫn do Minh Nhi săn sóc, nhưng nếu có chút công việc nặng nhọc mệt mỏi có thể để cho Phi Phi làm, dù sao thể trạng của Phi Phi tráng kiện hơn Minh Nhi, cũng tiện chia sẻ một chút cho Minh Nhi.”

“Tạ ơn Vương gia.” Minh Nhi hầu hạ bên cạnh bị lời đường đường chính chính của Quân Dập Hàn cảm động không dứt, mà Lạc Phi ở bên cạnh thì vẻ mặt đen thui.

“Nhưng người nhà Phi Phi sao lại đồng ý dieendaanleequuydonn ủy khuất nàng ấy như thế?” Ôn Noãn hơi chần chừ nói.

“Phi nhi bởi vì thầm mến Vương gia nên bị người trong nhà vứt bỏ, bây giờ đã hoàn toàn thành người có nhà mà không thể về, mong rằng Vương phi chứa chấp Phi nhi, sau này Phi nhi nhất định giữ trọn bổn phận, tuyệt đối không dám có nửa phần lòng khác với Vương gia.” Lạc Phi âm thầm quét mắt về phía Quân Dập Hàn, tỏ vẻ chán nản nói với Ôn Noãn.

“Như thế, chỉ đành ủy khuất Phi Phi rồi.” Không phải Ôn Noãn không biết hai người đang diễn trò, nhưng nếu như mọi người đều diễn trò, nàng cũng không ngại tiếp tục hát tuồng này tiếp, coi như là tiêu khiển giải trí của sinh hoạt nhàn tản.

Ánh mặt trời buổi trưa hơi nóng như lửa, Minh Nhi kêu Lạc Phi ngồi cắn hạt dưa suốt buổi sáng cho đến trưa tới rời giường êm của Ôn Noãn đến chỗ bóng cây, nàng vẫn không yên lòng về Phi nhi, vì vậy cho nên suy cho cùng vẫn không cho hắn sắc mặt tốt mà nhìn, còn Lạc Phi hoàn toàn không ngại, chỉ làm như không nhìn thấy, hai người cũng tạo thành quan hệ hòa hợp rất vi diệu.

Sau khi rời giường xong, Ôn Noãn vẫn tiếp tục nằm phía trên đọc sách uống trà ngủ, mà Lạc Phi vẫn tiếp tục không hề có hình tượng nữ tử ngồi ở ngưỡng cửa tí tách cắn hạt dưa của hắn, nhân tiện thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Ôn Noãn.

Khi thấy từ sau khi dùng đồ ăn sáng xong cho đến khi mặt trời lặn về tây, phạm vi hoạt động của nàng vẫn ở trên giường thì Lạc Phi không thể không cảm khái sâu thêm, Vương gia này đơn giản là lấy đầu heo chỉ biết ăn ngủ, nữ nhân lười như vậy, rốt cuộc hắn chịu được như thế nào? Lạc Phi chỉ cảm thấy trăm mối vẫn không có cách giải.

“Tiểu thư, đây là lễ những cô nương kia tới đưa.” Minh Nhi rất tự giác mở từng hộp ra lần lượt đưa tới trước mắt Ôn Noãn.

Ôn Noãn nhìn, hai chân mày khó có thể nhận ra cau lại, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Vẫn xử lý như hôm qua là được.”

“Dạ.” Minh Nhi thu lễ vật vào trong phòng.

Giữa hai chân mày của Ôn Noãn nổi lên suy tư, vật này so với tặng cho người bình thường mà nói, giá trị vốn không phân cao thấp, theo như thái độ ái mộ của những cô nương kia và tâm tình muốn kết giao của thế gia đại tộc với Quân Dập Hàn, cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, kín đáo đưa thứ đồ gì đó không thể đưa lên cửa.

Chẳng lẽ trong đó có vấn đề gì?

“Minh Nhi.”

“Tiểu thư có gì dặn dò?” Minh Nhi đang trong phòng sắp xếp lại những lễ vật kia vội vàng chạy đến.

“Lấy những lễ vật nhận được hai ngày nay ra cho ta xem một chút.”

“Dạ, tiểu thư.” Minh Nhi lại lập tức chạy về phòng lấy quà tặng thu được hai ngày nay mang tới trước mặt Ôn Noãn.

Ôn Noãn ngồi dậy cẩn thận nhìn đề tên dưới cái hộp, lại thấy ba chỗ trong lời Huyền Nguyệt nói chỉ có tiểu thư của Nam Cung thế gia phái người đưa lễ tới, Phó cô nương thiên kim Phủ doãn phủ Hoài An xem chừng gần hai ngày nay không dám hiện ra trước mắt nàng, việc này dễ xử lý, nhưng sao bách thú sơn trang lại không có động tĩnh gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.