Mặc dù chỗ hai người như thế ngoại đào nguyên *, nhưng cũng bị hạn chế trong địa phương nhỏ, bốn phía trừ một bên là vách sương độc ra thì ba mặt còn lại chính là núi lớn liên miên không dứt, trên vách sương độc nguy cơ trùng trùng, lại thêm khí độc tràn ngập vách núi cao chót vót, Ôn Noãn vốn không cách nào mang theo Quân Dập Hàn bị nội thương lại bắt đầu bởi vì ôn dịch xuất hiện mà mê man ngắn đi lên, mà đổi thành ba mặt núi lớn lại không thể tiến lên, trước không bàn tới nguy cơ trong núi lớn hơn sương độc bao nhiêu lần, ngọn núi lớn như vậy, đi vào lạc đường một phát, với tài nghệ mù đường của nàng, muốn ra ngoài chỉ sợ khó như lên trời.
(*) thế ngoại đào nguyên: hay thế ngoại đào viên – Thiên đường ở phía sau những cây anh đào, vùng đất của sự bình yên và hài hòa vĩnh cửu.
Hiện nay chỉ còn lại một con đường duy nhất có thể lựa chọn – đi theo đường sông, chỗ có nước sẽ có nhà, chỉ cần đi theo con sông này nhất định có thể đi ra ngoài.
Ban đầu khi Quân Dập Hàn ngủ mê man trong thời gian ngắn còn có thể tự đi bộ một phần lớn thời gian, nhưng càng về sau thời gian ngủ mê man của hắn càng ngày càng dài, thì đổi thành phần lớn thời gian do Ôn Noãn cõng hắn đi.
Đi bộ suốt cả ngày cả đêm trong hai ngày hai đêm, chân Ôn Noãn đã nặng nề như đeo chì, nhưng vẫn cõng Quân Dập Hàn không ngừng đi tới phía trước, ngay cả Quân Dập Hàn đã rơi vào hôn mê, nàng vẫn không ngừng trò chuyện với hắn, coi như không thể để cho hắn giữ vững tỉnh táo, nhưng ít ra cũng có thể không để cho hắn ngủ quá say. diee ndda fnleeq uysd doon
“Này, Quân Dập Hàn, chàng có biết không, thật ra thì khi lần đầu tiên ta gặp chàng rất tốt đẹp, vẫn nghe người đời than thở vì dung mạo của chàng, nhưng lúc chính mắt gặp chàng thì ta mới biết được những lời than thở kia là lời nhạt nhẽo đến nhường nào, vốn không thể hình dung một phần mười dung mạo của chàng.”
“Mới bắt đầu không có xem thường chàng, nhưng càng về sau, càng tiếp xúc càng phát hiện ta vẫn xem thường chàng, lần lượt thua ở trên tay chàng cũng không coi như mất thể diện.”
“Trên Xích Thủy là ta cố ý đá chàng xuống nước, lại không nghĩ rằng bị chàng lôi kéo xuống nước tiếp theo đó chịu tội, nhưng cũng từ lần đó ta bắt đầu hoài nghi thân phận của chàng.
“Trong Phủ doãn, thân phận chân thật của chàng suýt chút nữa bị ta vạch trần, nhưng cố tình lúc đó cổ tham ăn trong cơ thể ta bát đầu phát tác mà toi công uổng phí thời cơ, chàng vì ta bị cổ tham ăn phát tác mà thành giận thành lo ta đều nhìn vào trong mắt, vẻ khác lạ trong lòng kia chính ta cũng không muốn thừa nhận, có thể theo thời gian đổi dời, bất tri bất giác nó tích lũy càng lúc càng lớn, bắt đầu càng ngày càng không theo khống chế của ta, khi ta ngủ mơ mơ màng màng trong lòng lại cảm thấy hơi may mắn, may mà ta bỏ lỡ thời cơ chứng nhận thân phận thật sự của chàng, vẫn có thể giả vờ không biết tất cả, nếu không, dùng tâm trạng ngay lúc đó của ta, ta có thể sẽ tránh chàng lủi mất xa xa.”
“Trên đỉnh Lạc Hà ở Bách thú sơn trang, chàng hôn ta, tâm trạng của ta lại có vui sướng mơ hồ, nhưng lại dâng lên sợ hãi nồng đậm, trước bàn trang điểm chàng vẽ chân mày giúp ta, dáng vẻ chuyên chú nghiêm túc cầm viết dịu dàng này khiến cho lòng ta bắt đầu có mong đợi, nhưng sợ hãi cũng theo đó mà sâu hơn.”
“Tiết Bạch Nguyệt, chàng không để ý đến mọi người bốn phía mà đạp trăng đến chỗ ta, ta lại sinh ra cảm giác gần như hư vinh, trong lòng hết lần này đến lần khác báo cho biết không nên như thế, nhưng ta lại cứ vĩnh viễn đắm chìm trong cảm giác không muốn giải thoát như thế.”
...
“Trong xe ngựa, lần đầu tiên chàng mang theo tức giận ngấm ngầm hỏi ta có thể thử cho chàng chút tin tưởng hay không, để cho chàng đi vào lòng ta hay không, lòng ta từ trước đến giờ lạnh nhạt bắt đầu trở nên hốt hoảng, bởi vì ta đã thử tiếp nhận, nhưng lại không biết kết quả như vậy ta có thể chịu đựng hay không, là đúng hay sai?”
“Tinh Quý phi trúng độc, chàng tin tưởng vô điều kiện, ta chỉ có cảm kích nho nhỏ, nhưng lúc chàng biết chuyện quá khứ của ‘Hà Nhi’ và Hoàng thượng, chàng vẫn lựa chọn tin tưởng ta vô điều kiện thì tâm trạng của ta cũng bắt đầu rung động, ta do Thái hậu gả, ‘Hà Nhi’ lại có quá khứ với Hoàng thượng, thân phận như vậy chàng vẫn bằng lòng không hỏi nguyên do mà tin tưởng ta, lần đầu tiên, đáy lòng ta chính thức có vị trí của chàng.” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Ôn Noãn nói đến miệng đắng lưỡi khô, hai ngày không ngừng nói chuyện đã khiến cánh môi phấn hồng trơn bóng của nàng bắt đầu khô nứt, nàng mím môi định mở miệng tiếp, nhưng cổ họng lại giống như miếng đất hạn hán đã lâu thiếu nước, sắp phun ra đốm lửa, thật sự khó có thể lên tiếng, nhưng sau một khắc lại có viên gì đó thật nhỏ bị nhét vào trong miệng, nàng khép môi lưỡi lại đè xuống, một chất lỏng trong veo lập tức chảy vào trong cổ họng của nàng, thoáng chốc như nắng hạn gặp mưa rào giảm bớt hao tổn do cổ họng nàng dùng quá độ.
Cổ họng vừa bình thường lại, nàng nhìn thấy đầu ngón tay như ngọc của hắn lại đưa trái dâu tím đậm tới bên môi nàng, trong lòng run lên, đầu chậm rãi quay qua đối diện với tròng mắt mang cười của hắn, tay nàng run lên, thiếu chút nữa ném hắn từ trên lưng xuống.
“Chàng tỉnh lại từ khi nào?” Nàng sa sầm mặt hỏi hắn, nhưng trên gương mặt trắng nõn lại giống như hoa yên chi * từ từ nở đỏ lên.
(*) hoa yên chi: Tên khoa học Primula maximowiczii là một loài thực vật có hoa trong họ Anh thảo. Loài này được Regel miêu tả khoa học đầu tiên năm 1874 (Theo wikipedia). Yên chi còn có nghĩa là phấn son.
Trái dâu tằm ở đầu ngón tay hắn lại tiếp cận gần đến bên môi nàng, cười đến như xuân về hoa nở, “Không lâu, vừa vặn nghe được tám phần quá trình mưu trí của nàng.” Hắn thấy nàng mím chặt môi tức giận trợn trừng mắt nhìn mình, lấy lòng, trái dâu tằm ở đầu ngón tay lại đi đến gần môi nàng, trong giọng nói mang theo vài phần dụ dỗ cưng chiều, “Nào, mau ăn đi, tốt cho cổ họng.”
Ôn Noãn hận không thể cắn đứt đầu ngón tay lay động không ngừng ở trước mắt, nhưng cổ họng vừa được trái dâu tằm làm dịu, thật sự không nhịn được hấp dẫn của trái dâu tằm, cuối cùng nàng nghiến răng, không chút khách khí ăn trái dâu tằm vào trong miệng, dĩ nhiên, nhân tiện thưởng dấu của bốn chiếc răng cửa cho hắn.
“Cổ họng tốt hơn nhiều không?” Quân Dập Hàn ân cần hỏi han.
“Ừ.” Ôn Noãn bị chất lỏng trong veo của trái dâu tằm thấm vào cổ họng trôi vào trong bụng, ngay theo đó khí nóng cũng hạ xuống mấy phần.
“Phân tích hai phần lộ trình tâm tình còn dư lại của nàng.” Quân Dập Hàn mang tâm tình rất tốt nhắc nhở.
“...” Ôn Noãn hận không thể tát chính mình hai bàn tay.
Nàng mím chặt môi chịu đựng kích động muốn ném hắn xuống, tiếp tục hướng về phía trước lên đường, nhưng đáy mắt lại mơ hồ nổi lên vài phần ý cười, lo lắng trong lòng trong lúc vô tình bị hòa tan vài phần.
Một lát sau, nàng cắn cắn môi, mang theo vài phần chần chừ, hơi không được tự nhiên hỏi: “Chàng, bắt đầu yêu thích ta từ khi nào vậy?” Giọng nàng càng về sau càng thấp, tim lại càng đập càng nhanh, gương mặt nóng hổi như có lửa đốt, mong đợi khẩn trương xa lạ quẩn quanh trong lòng, giống như mỗi một phần chờ đợi đều là một phần đau khổ ngọt ngào.
Nhưng ngọt ngào đau khổ nữa, chịu đựng đã lâu cũng không khỏi sinh ra vị khét, Ôn Noãn đi khoảng trăm thước, đợi ước chừng thời gian nửa khắc đồng hồ lại không chờ được đôi câu vài lời của Quân Dập Hàn, vị khét trong lòng nàng này trong nháy mắt thăng hoa thành mùi cháy xém.
Trong lòng nàng nén lấy mùi cháy xém này, buồn bực không lên tiếng, đi thêm chừng trăm mét nữa đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu gọi Quân Dập Hàn: “Quân Dập Hàn? Quân Dập Hàn?”
Nàng gọi liền hai tiếng, người được cõng sau lưng lại không hề có bất kỳ phản ứng nào, thân thể cũng không tự chủ trượt sang bên cạnh theo động tác của nàng, nếu không phải Ôn Noãn nhanh tay kéo hắn ngồi tựa vào trong ngực nàng, hắn rất có thể trực tiếp té xuống từ trên lưng nàng.