Nàng Phi Lười Có Độc

Quyển 2 - Chương 18-2: Công thành (2)



Editor: Puck 

“Từ trên tên vừa bắn tới.” Phó tướng tỏ vẻ đau khổ giơ tay cầm đầu tên vừa mới gạt được.

Khuôn mặt vốn hăm hở của Chu Mặc lúc này chỉ còn dư lại chau mày, hắn một lòng mong đợi giao thủ với Hàn Vương, nhưng mà khi thật sự giao thủ thì hắn rốt cuộc mới hiểu hàm ý của “Chiến thần”.

Dao động nhất thời đi qua, máu trên người hắn rốt cuộc nhanh chóng lưu chuyển cho đến khi sôi trào thiêu đốt, có thể giao thủ với đối thủ như thần, cho dù chết cũng không tiếc nuối, hắn ổn định tâm thần nói: “Phân phó người dưới đi thu thập tiêu hủy toàn bộ mũi tên không cần xem, chú ý trấn an cảm xúc các tướng sĩ, nếu có người có lòng khác thì bí mật xử quyết, mặt khác tăng thêm người trấn giữ nghiêm các cửa thành, không có lệnh của ta không được dễ dàng mở thành tác chiến, để đề phòng trúng bẫy rập của kẻ địch.”

“Mạt tướng lĩnh mệnh.”

Hắn phân phó xong tất cả, quay đầu nhìn về phía dưới tường thành, lại thấy đội quân Hàn Vương vốn đông nghẹt lại như thủy triều rút xuống không hề thấy bóng dáng, nếu không phải có mũi tiên rớt vãi chung quanh, hắn thật sự hoài nghi mới vừa rồi hắn nghĩ ngợi quá mức mà nhất thời bị gặp ác mộng, chẳng lẽ phía sau còn có mưu kế gì? Hắn tập trung tinh thần chuẩn bị nâng cao mười hai phần tinh thần lưu ý động tĩnh chung quanh.

Đêm không có sao, nguyệt hắc phong cao, nhất định là đêm không yên bình, Ôn Noãn vốn định theo Quân Dập Hàn xuất chiến, nhưng lại bị hắn lấy lý do vết thương trên lưng nàng chưa khỏi mà ở lại trong doanh trại, vì vậy bây giờ nàng đang mang các y quan chỉnh sửa lại dược liệu chế chút thuốc trị thương để khi ngưng chiến thì những người bị thương có thể được băng bó trị liệu trước tiên, cho dù nàng không thể kề vai chiến đấu với hắn, nhưng có thể vì hắn mà ra một phần năng lực non yếu của nàng đã được rồi. [email protected]

Đợi đến khi hết bận thì đã qua giờ tý, sự vụ đại khái đã bố trí thỏa đáng, y quan thấy nàng vẫn còn ngựa không ngừng vó liên tiếp bận rộn mấy canh giờ, rối rít khuyên nàng trở về nghỉ ngơi, chuyện còn dư lại để cho bọn họ xử lý, Ôn Noãn nhìn mình lưu lại cũng không có tác dụng lớn, nên nhận tâm ý của đám y quan, chào hỏi mọi người xong rồi trở lại trong trướng của mình tắm nước nóng đơn giản đổi bộ đồ thoải mái rồi ngả đầu đi nằm ngủ.

Nàng đang ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác quá đói quen thuộc trong bụng đột nhiên đánh tới, ngay tiếp theo đó cổ họng giống như muốn uống nước, cảm giác quen thuộc đến khiến cho nàng run sợ này khiến cho nàng đột nhiên lật người ngồi dậy phi thân lướt ra ngoài trướng, bóng dáng nhanh chóng đi tới lướt qua trước gương đồng, nàng gần như hoảng hốt nhìn tóc đen của mình nhanh chóng biến thành màu trắng, tròng mắt từ từ đỏ ngầu.

Đêm đã khuya, bên ngoài trướng trừ binh lính đi tuần ra thì không có một bóng người, bóng dáng Ôn Noãn như gió xẹt qua cũng không kinh động bất kỳ kẻ nào, bây giờ nàng chỉ muốn nhân dịp bản thân mình còn có vài phần tỉnh táo, lúc này rời đi càng xa càng tốt.

Gió đêm thổi vào trong quần áo mỏng manh của nàng, nàng khẽ run rẩy, đầu lại nhất thời hung hăng đụng vào trên cây khô nổi lên cái u không lớn, đụng vào này trừ bỏ đau ra không nói, phần tỉnh táo chỉ còn lại nửa phần của nàng lập tức biến mất như khói mây, hai mắt nàng đỏ ngầu giống như hai đốm lửa thiêu đốt mãnh liệt trong hốc mắt, giơ chưởng dùng sức vỗ một chưởng lên cây khô vừa đụng vào đầu nàng, “Rào rào”, cây khô hơi chao đảo, một loạt lá cây rơi lên đầu nàng, nàng dận dữ, phi thân nhấc chân nhảy lên, “Bịch bịch bịch”, trái cây liên tiếp nện lên đầu nàng, nàng choáng váng lắc đầu, nhìn trái cây đỏ ửng trên đất, chỉ cảm thấy màu sắc kia thật đẹp, đẹp đến cổ họng nàng không ngừng nuốt nước miếng, lại một trái cây nữa nện xuống đầu nàng thì nàng đưa tay chụp, trùng hợp giữ trái cây trong lòng bàn tay, không để ý lau sơ rồi cắn một miếng, nước trái cây ngọt ngào trong nháy mắt trôi vào trong cổ họng, nàng chỉ cảm thấy mùi vị này còn đắng hơn hoàng liên, lập tức giận dữ vứt bỏ trái cây phun ra, hai mắt choáng váng, lại nhìn trái cây đỏ au trên đất trước mắt, trong mắt đỏ như lửa nhiễm nước trong suốt lấp lánh, giống như mơ hồ lộ ra vẻ uất ức. 

Cây này quá khinh người rồi, nàng nhất định phải chém nó để báo thù cho mình!

Ý niệm này chỉ lóe lên rồi biến mất, đói bụng và khô khốc vô tận tràn đầy cả người nàng, từng tế hô hào kêu gào, mũi nàng khẽ ngửi, thân thể lướt gấp đi theo phương hướng mùi xử nữ.

Ngoài thành Duyệt Châu, đội quân của Hàn Vương biến mát tích cũng không hề rời đi, mà lui ra ngoài phạm vi tầm nhìn cua ánh lửa soi sáng được trên đầu thành, bên ngoài khoác lên áo tơi màu xanh lá cây đã sớm chuẩn bị trước chỉ lộ ra hai mắt sáng, như thế này vừa có thể thừa dịp nghỉ ngơi lại có thể ẩn giấu thân hình quan sát tỉ mỉ động tĩnh quân địch, tuy nhìn vào, cũng chỉ thấy mấy dặm “Sân cỏ” trong bóng đêm, thỉnh thoảng có thám tử của quân địch đen đủi, đầu óc lóe lên phát giác ra khác thường tiến lên dò nhìn, trực tiếp bị một binh sĩ nằm sấp một kiếm cắt cổ họng chôn ngay tại chỗ, ngay cả âm thanh cũng không phát ra đã nhanh chóng xuống mồ nghỉ ngơi.

Quân Dập Hàn đứng chắp tay trong một thân cây to cành lá rậm rạp, mượn bóng đêm dày đặc cùng với lá cây che giấu thân hình, trong lòng hắn thầm tính toán canh giờ và biến hóa của đối phương, đang định giơ tay lên ý bảo phát động tấn công lần nữa, lại thấy một bóng trắng cắt ngang bầu trời đêm lướt gấp đi lên tường thành, gió đêm thổi tung tóc trắng như tuyết của nàng, dưới ánh lửa bập bùng, gò má của nàng hiện rõ ràng vào đáy mắt của hắn.

“Bắn tên!” Chu Mục đang trên đầu thành nhíu chặt hai chân mày, cho rằng tối nay mong đợi sẽ thất bại mà hơi như đưa đám, nhìn bóng trắng trong chớp mắt lướt trên không ở đầu thành, tinh thần run lên, cao giọng hạ lệnh, tay mình cũng lập tức giương cung lắp tên, hừ, muốn đột phá phòng vệ của hắn xong vào bên trong thành mở cửa thành, thật sự coi thường Chu Mục hắn, rất dễ nhận thấy, hắn coi bóng trắng từ ngoài bay vào trở thành một trong những mưu kế của Hàn Vương.

Mũi tên như mưa gào thét bắn về phía Ôn Noãn, hai mắt nàng đỏ ngầu nhìn binh lính phía dưới đang bắn tên về phía mình, lửa giận bùng lên, ánh lạnh của ngàn vạn ngân châm trong ống tay áo lóe lên, như mưa gió bão táp bắn đi, binh lính trên đầu tường ầm ầm ngã xuống, lại lập tức có một lớp binh lính mới đứng ra bổ sung không ngừng lắp cung bắn tên, vô số mũi tên vây quanh nàng, mà ngân châm của nàng lại từ trong khe hở vòng vây này giết thế không thể đỡ. 

Trong nháy mắt, trên đầu thành chi chít binh lính ngã xuống, Ôn Noãn cũng bị tên bay liên tục không ngừng ép đến cố hết sức áp chế trái phải, mắt thấy nàng cho dù không bị bắn thành tổ ong vò vẽ cũng tất nhiên sẽ bị trúng vài mũi tên rơi xuống thành, lúc này thấy tên bay đang vây khốn nàng thật chặt trong lúc bất chợt vang lên “Rắc rắc” liên tục gãy lìa thành từng mảnh vụn giống như bông tuyết màu nâu tung bay từ từ xoay tròn rơi xuống, trong lúc đó còn kèm theo vài đầu mũi tên bay thấp, dưới ánh lửa phản chiếu ra một ánh lạnh chằng chịt đan vào chợt lóe lên, lại giống như sao rơi bay qua đẹp mắt nói không ra được.

Ôn Noãn chậm rãi chớp chớp đôi mắt đẹp như đá đỏ, quay đầu lại, tầm mắt thẳng tắp đụng phải một đáy mắt cực kỳ trong trẻo lạnh lùng, lúc này nàng mới giật mình phát hiện hông của mình bị hắn giữ chặt, nam nhân trước mắt trầm giọng nói, “Đi.” Khi hắn cất tiếng đồng thời nàng nhanh chóng phát hiện hắn liếc nhìn ra ngoài tường thành, hắn muốn dẫn nàng cách xa khỏi nơi có mùi máu xử nữ thơm ngào ngạt.

Chuyện này tuyệt đối không được!

Nàng muốn tránh khỏi giam cầm của hắn, nhưng nàng vừa động mới phát hiện không những eo nàng bị hắn giữ chặt, thậm chí ngay cả đôi tay cũng bị hắn giữ chặt, nàng giận, rất giận, vô cùng giận, lại không thể hút được máu xử nữ, còn không ngừng bị hương vị kia dẫn dắt đến đói bụng khô khốc, cảm giác giống như giòi bọ trong xương gặm nhấm mỗi một tấc gân cốt khiến nàng giận càng thêm giận, dưới cơn nóng giận nàng hung hăng ngửa đầu ra sau đụng mạnh một cái, một cái đụng mạnh này đánh thẳng vào gáy Quân Dập Hàn không hề đề phòng, đau đến trong tai nổ vang dội, mà Ôn Noãn mượn phản lực của cái đụng này, hai mắt nổ đom đóm bay vào trong thành.

“Vụt!”

Đầu ngón tay Chu Mặc buông lỏng, tên mang theo thế như vạn quân bắn vào ngực Ôn Noãn, mới vừa rồi khi Quân Dập Hàn xuất hiện trong không trung cứu Ôn Noãn cho đến khi Ôn Noãn tránh ra khỏi giam cầm của hắn chỉ trong nháy mắt, thêm vào đó Quân Dập Hàn đưa lưng về phía Chu Mặc, vì vậy Chu Mặc cũng không nhìn thấy hai người xảy ra chuyện gì, Quân Dập Hàn vẫn là kẻ địch mà hắn mong đợi cũng là người mà hắn kính trọng nhất từ khi tòng quân, vì vậy hắn không thể nào lấy ám tiễn tổn thương Quân Dập Hàn, vì vậy, đầu ngón tay của hắn giữ dây cung, ngưng mắt chờ đợi, đầu mũi tên nhắm ngay vào Ôn Noãn, tài bắn cung của hắn được danh sư dạy từ nhỏ, thành tựu khá cao vả lại chưa bao giờ bắn hỏng, một mũi tên này sau khi rời dây cung thì kết luận yêu nhân tóc trắng hại chết không ít binh sĩ của hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Khoảnh khắc khi đầu mũi tên chạm đến quần áo Ôn Noãn, Quân Dập Hàn giữ eo nàng bay lên xoay người, áo bào tung bay, tên đến đã chạm vào phía sau lưng bị chấn nát trong nháy mắt, nhưng mũi tên với thế tới hung hăng lại cách hắn quá gần, vì vậy mặc dù tên bị chấn gãy bớt đi hơn phân nửa uy lực, nhưng đầu mũi tên vốn đã chạm đến bải vai hắn cũng trong một thoáng khi hắn bảo vệ Ôn Noãn mà mang dư lực cắm vào trong thịt, Ôn Noãn nhìn máu tươi chảy ào ạt trước mắt, không chút do dự há mồm hút, mặc dù tư vị vào cổ rất đắng, nhưng tư vị này hình như quen thuộc, vả lại hiện giờ nàng cực kỳ “Khát nước”, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận trong lúc khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.