Vó sắt bước qua Giang Bắc, những tên trộm cướp này trừ một bộ phận nhỏ bị giết và rải rác chạy trối chết, phần lớn bị đưa vào trong quân đội đảm đương lực lượng chiến đấu, lương thực vũ khí trong sơn trại bị thu lấy làm vật tư dự bị cho quân đội. Sau khi quân đội một lần nữa chỉnh đốn, Cố Thần Vũ lập tức hành quân cả đêm, dẫn dắt đại quân lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh bại Hạo Thành then chốt của trung tâm Giang Bắc vốn phòng thủ yếu kém, ba ngày sau tự lập làm Vương, trên đầu thành Hạo Thành bay phấp phới trong không trung lá cờ rồng vàng năm móng màu đen tượng trưng cho Vương quyền. Các bách tính tề tựu trong thành, vừa múa vừa hát, bày tỏ hoan nghênh nhiệt liệt với vị Vương cường thế mà đến này.
Mặc dù trộm cướp ở địa khu Giang Bắc mà lịch sử còn để lại là vấn đề thật khó trừ tận gốc, nhưng hàng năm trước triều đình đều sẽ phái binh tới trừ phiến loạn, vẫn còn có áp chế nhất định. Nhưng tới sau khi Mộ Dung Tịnh cầm quyền, bận việc thanh trừ thế lực Hàn Vương và kiềm chế Quân Hạo Thiên, thì chỉ quản chế sơ qua địa khu Giang Bắc, khiến cho vấn đề trộm cướp tăng vọt chưa từng có, làm cho dân chúng khổ không thể tả. Bây giờ, Cố Thần Vũ tới, trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi đã san bằng trộm cướp, giải cứu bọn họ ở trong nước lửa, khiến bọn họ sao có thể không kích động sao có thể không hưng phấn.
Hắn chính là thần trong lòng bọn họ!
Trên cổng thành, tầm mắt Cố Thần Vũ nhàn nhạt quét qua dân chúng vui mừng phía dưới hướng tới phương xa vô tận, “Lão đại, ngài đang nghĩ cái gì?” Thủy Ngọc ở sau lưng hắn nhẹ giọng hỏi, cho dù hắn đã phong Vương, nhưng khi không người ngoài thì bọn họ vẫn thích gọi hắn là lão đại, xưng hô như thế khiến cho bọn hắn vô cùng cảm thấy thân thiết, mà lão đại cũng ngầm cho phép không phản đối.
“Ngươi nói ta và nàng gặp lại thì nàng sẽ có phản ứng như thế nào?” Cố Thần Vũ cũng không trả lời vấn đề của nàng, ngược lại nhẹ giọng âm u hỏi nàng.
“Thuộc hạ ngu độn, không biết nàng mà lão đại nói là chỉ ai.” Ngay cả trong lòng nàng biết rõ, nhưng nàng, vẫn không muốn thừa nhận.
Yên lặng thật dài tràn ra trên cổng thành, gió cuối thu thổi vù vù vang dậy, ngâm yên lặng này tản ra nồng nặc lạnh lẽo. Thủy Ngọc nhìn tay áo hắn tung bay, bóng lưng hơi có vẻ gầy gò, hơi lo lắng nhẹ giọng gọi: “Lão đại?” die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Không có việc gì, chính là mới vừa rồi không kiềm chế được tưởng tượng đến phản ứng của nàng, sau khi tưởng tượng mới phát hiện…” Chân mày hắn nhíu lại, bờ môi dâng lên ý cười không thể làm gì, “Cảm giác này thật sự khiến cho người ta vui mừng nhưng lòng chua xót.”
Thủy Ngọc cúi mắt mím môi không nói, chỉ cảm thấy trong lòng co rút đau đớn lợi hại, nàng cuối cùng chỉ có thể đứng sau lưng hắn yên lặng nhìn bóng lưng của hắn, mà hắn, còn chưa từng quay đầu liếc nhìn nàng một lần.
“Chiêu mộ binh sĩ như thế nào?” Một lát sau, Cố Thần Vũ cất bước đi xuống lầu.
Thủy Ngọc thu liễm tinh thần đuổi theo, đáp lại, “Ba ngày nay chiêu mộ hơn năm ngàn người, hiện giờ các chỗ chiêu mộ vẫn đang bắt đầu khởi động trong đám người, người người phía sau tiếp trước đầu quân, ngay cả có không ít giặc cướp cũng ăn mặc dáng vẻ bình dân tiến đến, dựa theo tình thế này, đoán chừng không tới hai ngày, nhân số chiêu mộ được sẽ hơn vạn.”
Đáy mắt Cố Thần Vũ hiện lên vẻ hài lòng, điều này, ở trong dự đoán của hắn. Tiêu diệt cường đạo xây dựng thế lực, giặc cướp mở rộng quân lực, vũ khí lương thực chỗ bị tiêu diệt làm trù bị, quan phủ có lực tấn công phòng thủ yếu kém khiến dân oán sâu sắc, lại thừa dịp chiêu mộ tân binh, đây chính là lý do vì sao hắn ra quân lựa chọn Giang Bắc đầu tiên.
“Truyền lệnh xuống, ba ngày sau chỉ huy quân đội nam tiến.” Giọng Cố Thần Vũ lạnh lùng kiên nghị.
“Vâng.” Thủy Ngọc lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Noãn Bảo, ta muốn để cho nàng biết, ta không hề thua Quân Dập Hàn chút nào! Tròng mắt Cố Thần Vũ tĩnh mịch mà trầm lạnh.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Vương gia, Giang Bắc truyền đến tin tức, Cố Thần Vũ lĩnh quân đánh hạ địa khu Giang Bắc, vả lại tự lập làm Vương.” Bạch Ưng nói.
“Giang Bắc?” Đầu ngón tay Quân Dập Hàn gõ nhẹ mặt bàn, hơi ngẫm nghĩ, sáng tỏ cười một tiếng, “Hắn ngược lại ra quân chọn một chỗ tốt.”
“Chỗ tốt?” Bạch Ưng tỉ mỉ suy nghĩ lời nói của Quân Dập Hàn, trong lòng hiểu ra, thở dài nói, “Lúc ấy kề vai chiến đấu thì cảm giác Cố Thần Vũ người này mặc dù sinh ra làm một trại chủ sơn trại nho nhỏ, nhưng không phải vật trong ao không thể đánh giá thấp, lại không nghĩ rằng lòng hắn lại linh hoạt đến vậy, nếu thật sự chờ thế lực của hắn lớn mạnh, đến lúc đó muốn trấn áp hắn, chỉ sợ phí không ít hơi sức.” Lời hắn hơi ngừng lại, chân mày hơi nhíu nói, “Vương gia, chúng ta có cần bóp chết hắn trong trứng nước khi thế lực của hắn mới bắt đầu manh nha không?”
“Không cần.” Quân Dập Hàn tiện tay rút một quyển sách trên giá sách xuống lật xem, lạnh nhạt nói, “Hắn diệt sạch giặc cướp cũng coi như tạo phúc cho dân một phương, Giang Bắc hiện do Mộ Dung Tịnh nắm trong tay, nên lo lắng chính là Mộ Dung Tịnh, bổn Vương bình chân như vại là được. Nếu như Mộ Dung Tịnh trấn áp hắn, chỉ có thể nói hắn không xứng đáng làm đối thủ của bổn Vương, nhưng nếu như Mộ Dung Tịnh không xuất binh, hoặc là thua, bổn Vương cũng không quá mức tổn thất.” Hắn cười lạnh, tròng mắt bén nhọn, “Bổn Vương và hắn cuối cùng có đánh một trận, hiện nay, bổn Vương liền để mặc cho thế lực hắn lớn lên thành cánh chim đầy đặn, đến lúc đó, bổn Vương muốn hắn thua tâm phục khẩu vụ.”
Vương gia và Cố Thần Vũ cuối cùng có đánh một trận? Hai người này có thù oán sao? Bạch Ưng suy nghĩ lời này của Vương gia, cẩn thận ngẫm nghĩ lại, phát hiện hình như một bọn họ liên quan duy nhất chính là ở trên người Mộ Hàn, Cố Thần Vũ bởi vì Mộ Hàn mà quy thuận, sau cũng không biết vì nguyên nhân gì mà ra đi không từ giã, khoảng thời gian đó, Mộ Hàn và Vương gia giống như đang đi lại gần gũi. Hắn thở dài trong lòng, thật ra về cũng vì Mộ Hàn, phản bội cũng vì Mộ Hàn. Thấy vậy xem ra một đoạn tình tay ba rối rắm, Vương gia và Cố Thần Vũ coi như là tình địch, Cố Thần Vũ đây là giận đỏ cả mặt vì lam nhan *, định đoạt lại Mộ Hàn từ trên tay Vương gia? dfienddn lieqiudoon
(*) lam nhan: sinh ra từ hồng nhan. Trước mắt sử dụng rộng rãi trên mạng, bình thường chỉ cách xưng hô tri kỷ giữa phụ nữ với đàn ông tri kỷ, cũng có thể xưng hô tri kỷ giữa đàn ông với đàn ông. Bởi vì đặc thù nam nữ, từ này được vinh dự là một từ tình cảm tự do ngoài tình thân, tình yêu, tình bạn.
Nhưng bây giờ Mộ Hàn căn bản không biết đi về phía nào, hắn đoạt lại như thế nào?
Nghĩ đến đây, trong đầu hắn bỗng nhiên thoáng qua một tia sáng, nghĩ đến Ôn Noãn từng nói sẽ cùng Âu Dương Minh Nguyệt và Mộ Hàn ba người cùng chung một phu quân, như thế, như thế chẳng lẽ Vương gia thật sự có tình đoạn tụ với Âu Dương Minh Nguyệt và Mộ Hàn, chỉ có điều vì tránh tai mắt thiên hạ, nuôi Vương phi ở ngoài sáng, hai người này nuôi dưỡng trong chỗ tối, vì vậy sau khi Vương phi trở lại, hắn mới không gặp lại hai người này?
Bạch Ưng càng nghĩ càng cảm thấy như thế, cảm giác sâu sắc mình phân tích đoạn phong nguyệt * này hết sức chính xác, trong lòng không khỏi phiền muộn mà ưu sầu, Vương gia không chỉ có Vương phi lòng dạ rộng lớn, nữ tử thiên hạ điển hình trong điển hình ái mộ, mà ngay cả nam nhân Vương gia thích cũng có thể tiếp nhận, thậm chí còn có nam nhân thương mến Vương gia, mà trái lại bản thân hắn, đến nay vẫn hoàn toàn một thân, hắn phải chờ đến khi nào mới có một nương tư mềm mại ôm vào trong ngực yêu thương?
(*) phong nguyệt: nghĩa đen gió trăng, nghĩa bóng chỉ tình cảm nam nữ
Nương tử à nương tử, hiện giờ nàng đang ở đâu? Hắn quá mức đau khổ yên lặng kêu gọi trong đáy lòng, một kêu hai gọi, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt nhỏ bé trợn mắt trừng trừng má phấn đỏ bừng của Minh Nhi, hắn giật mình trong lòng, lúc này mới hoảng sợ cảm thấy bản thân thất thần thật lợi hại, chỉ có điều Minh Nhi… Bây giờ thật sự không biết nha đầu này đang ở đâu. Thời gian Vương gia bị thương hôn mê bất tỉnh dưỡng thương chỗ Ngọc Dao, hắn và Lạc Phi cùng ám vệ tinh nhuệ đều hộ vệ bên cạnh Vương gia, Mộ Dung Tịnh phát động chính biến quy mô lớn, Vương phủ không có Vương gia trấn giữ đại loạn, đợi đến sau khi thương thế của Vương gia ổn định, hắn trở về phủ xử lý chút chuyện lại nghĩ đến thuận đường đón tiểu nha đầu kia đi, mới nghe người làm còn dư lại nói, nha đầu này đã sớm thu dọn bọc quần áo đi tìm tiểu thư nhà nàng, hiện giờ thời gian đã trôi qua gần hai năm, Vương phi cũng đã trở lại, không biết tiểu nha đầu này có thể đang trên đường chạy tới không?
“Còn có việc?” Quân Dập Hàn ngước mắt nhìn Bạch Ưng vẫn ngây ngô tại chỗ, giọng nhàn nhạt nói.
“Trong kinh truyền đến cấp báo, Mộ Dung Tịnh hạ ý chỉ, bệnh tình Hoàng thượng nguy kịch, quốc sự không ai xử lý, dưới gối Hoàng thượng không con, lập Sở Hoan làm Hoàng thái đệ, chuyển sang Đông cung, chọn ngày cử hành đại điển sắc phong.” Bạch Ưng thu lại tinh thần, chân mày nhíu chặt nói. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Nhịn những ngày qua, cuối cùng bà ta không kịp đợi.” Vẻ mặt Quân Dập Hàn lạnh nhạt không hề gợn sóng, giọng điệu chậm chạp như hoa băng tuyết vỡ ngưng tụ thành, khiến cho người ta ngửi thấy mà cả người phát rét.
“Mộ Dung Tịnh cũng thật lớn mật, bà ta biết rõ Hoàng thượng ở chỗ Vương gia, vậy mà vẫn dám tung ra lời nói dối thấu trời như thế, chẳng lẽ bà ta không sợ bị Vương gia vạch trần?” Bạch Ưng không hiểu hỏi.
“Mộ Dung Tịnh tinh thông quyền mưu, điều ngươi có thể nghĩ sao bà ta lại không nghĩ tới?” Trong lời nói của Quân Dập Hàn lộ ra ý ghét bỏ nồng đậm, “Ngươi đi theo bên cạnh bổn Vương nhiều năm như vậy, lại nhìn không ra mưu kế dễ hiểu như thế, truyền đi thật sự quét mất mặt mũi bổn Vương.” Phảng phất giống như mặt mũi đã bị quét sạch, vuốt trán tiếp tục nói, “Ngọc tỷ ở trong tay bà ta, Hoàng thượng ở chỗ bổn Vương, nếu như ngươi động não sẽ biết được, vì bảo vệ tuyệt đối không xảy ra sai sót, hiện giờ ở trong cung, bà ta nhất định có một kẻ giả dối, cho dù Hoàng thượng xuất hiện ở trước mặt mọi người, cũng không có sức thuyết phục đáng nói.”
“… Chẳng lẽ Vương gia để cho bà ta dùng lời nói dối thấu trời này lừa người trong thiên hạ?” Bạch Ưng bị hắn chê cười, gân xanh trên trán thình thịch nhảy lên, trong lòng không khỏi oán thầm, Vương gia ngài trình độ phúc hắc, không phải ai cũng có thể sánh kịp.
Quân Dập Hàn đã chẳng thèm phản ứng đến hắn, tròng mắt khẽ nhếch, giống như nhìn một kẻ ngu như heo không có thuốc nào có thể cứu được nữa. Bưng tách trà uống một ngụm nói: “Lạc Phi ở đâu?”
Bạch Ưng thu lại trái tim đã bị Quân Dập Hàn đả kích đến tan tác, nén giọng điệu nói: “Lẫn lộn ở trong phủ với Tần Hoài Xuân.”
“Tần Hoài Xuân?” Đầu ngón tay đang lật sách của Quân Dập Hàn hơi ngừng lại, trầm ngâm bình luận, “Dung mạo kém Lạc Phi một chút, nhưng tính tình ngược lại có thể bù vào thiếu sót của hắn, như thế xem ra hai người bọn họ ngược lại bổ sung cho nhau. Lúc nào xác định thì kêu hắn nói cho bổn Vương một tiếng, bổn Vương cũng tiện đặt mua đồ cưới trước cho hắn.”
“…” Bạch Ưng.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Sự tình đều đã làm thỏa đáng rồi?” Trong bóng đêm thấp thoáng, nữ tử thanh lệ nói với nam tử mặt không chút biểu cảm gì ở trước mặt.
“Đều đã làm xong.” Ánh mắt nam tử mơ hồ tô điểm vẻ mềm mỏng, “Linh Nhi, nàng hành y tế thế, vì ta tạo sát nghiệt mà chuộc tội, khiến nàng chịu khổ.”
“Cửu Phong, ngươi nói lời nói càn gì vậy, nếu không có ngươi, lúc này ta vẫn còn đang trong trại Đào Hoa nhận lấy hành hạ vô tận, là ta nên cảm tạ ngươi mới đúng.” Ánh Văn nắm tay Cửu Phong, nụ cười lưu chuyển nơi đáy mắt, “Nếu sự tình đều đã làm xong, vậy ngày mai liền khai trương đi, sớm đi hành thiện chuộc lại tội nghiệt vì ngươi, ta có chuyện trì hoãn không thể tới được, nhưng tất cả giao cho ngươi xử lý, ta rất yên tâm.”
“Ừ.” Cửu Phong cầm ngược lại tay nàng, ánh mắt chân thành tha thiết mà chuyên chú, “Linh Nhi, ta hiểu tấm lòng thành của nàng, ta nhất định làm tốt chuyện nàng đã giao cho, tranh thủ sớm ngày chuộc lại tội nghiệt, không để cho nàng chờ lâu.”
“Tốt.” Khóe môi Ánh Văn khẽ mím mí mắt cụp xuống, giống như thẹn thùng không chịu nổi, đột nhiên bị che lại trong mắt, lại là vẻ lạnh như băng.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Ánh Văn cô nương ở đâu?” Sau khi Ôn Noãn đến Minh Nguyệt các không nhìn thấy Ánh Văn, liền hỏi Bạch Thược vốn trong ngày thường dạy Ánh Văn nhận biết dược liệu.
“Bẩm báo Các chủ, Ánh Văn cô nương nói mấy ngày trước nghe nói có một thần y rất có danh tiếng đến bên cạnh trấn trên, đại khái trong ngày sẽ rời khỏi, nàng ấy muốn đi xem phong thái thần y một chút, nhân tiện xem có thể mời thần y chỉ dẫn nhiều hơn không, nên để thuộc hạ báo cho Các chủ một tiếng khi Các chủ đến, nàng ấy đi mấy ngày rồi trở về, trên người có chứa độc dược của Các chủ để phòng thân, Các chủ không cần lo lắng vì nàng ấy.” Bạch Thược cung kính trả lời.
“Thần y?” Ôn Noãn bật cười, xem ra Ánh Văn ghét bỏ nàng người độc y chỉ nghiên cứu độc rồi, khiến cho nàng ấy không cần lại lon ton chạy đi tìm người khác, cảm giác bị chê này… Ừ, có chút không có tư vị gì, nếu có cơ hội, nàng cũng muốn gặp cái gọi là thần y này. Chỉ có điều có một mình Ánh Văn, nàng thủy chung vẫn hơi không yên lòng, “Có biết thần y cụ thể ở đâu?”
“Bẩm báo Các chủ, thuộc hạ không biết. Các chủ có cần thuộc hạ đi dò thăm rõ ràng không?”
“Không cần, bổn Các chủ cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút.” Nàng vốn định phái hai người đi bảo vệ an nguy của nàng ấy, nhưng nghĩ lại, hiện giờ Ánh Văn dụng tâm học y như vậy, lại một mình đi cầu thần y xin chỉ điểm, vả lại đã nói rõ có mang độc dược phòng thân sử dụng các biện pháp bảo vệ mình, chắc không muốn lệ thuộc quá mức vào nàng, muốn sớm độc lập.
Nàng ấy là một người trưởng thành, ở nơi dị thế này hai năm đã sớm thích ứng với thế giới này, nàng không thể bởi vì để ý tới nàng ấy, mà coi nàng ấy như hài tử lúc nào cũng trông chừng nàng ấy trong tầm mắt của mình, trôi qua lâu dài như thế, ngược lại sẽ khiến cho nàng ấy cảm thấy đè nén.
Nghĩ thông suốt điểm này, nàng cũng thu tư tưởng chịu trách nhiệm về, cất bước đi tới dược phòng, luyện chế thuốc Mạnh Cô Nhiễm cần.