Đột nhiên, trước của chính xuất hiện một dáng người cao lớn thanh mảnh.
Nam nhân có ngũ quan tuấn tú, khí chất cao ngạo, cẩm y màu tím có đường viền màu đen, chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc cài tóc, khiến người đối diện có cảm giác người này khó có thể lại gần.“Nghe lén người khác nói chuyện không phải là thói quen tốt!”
Trang Thư Lan nhíu mày, vừa rồi nhất thời không chú ý nói tới chuyện kia ở hành lang, nhưng càng ngoài ý muốn là tại đây có người không ôm kiều hương nhuyễn ngọc mà lại đi nghe lén, thật vô vị.“Ta là quang minh chính đại nghe hai người nói chuyện! Lan cô nương, chẳng lẽ đã quên mất nơi này là hành lang chứ không phải phòng riêng ư, phải không Di nương?”
Nam nhân khẽ nhếch môi hỏi Di nương, nhưng đôi mắt lại chằm chằm nhìn nàng.Tuy rằng hắn mỉm cười cũng thấy khuynh thành nhưng Trang Thư Lan không bị mê hoặc.
Ngược lại có một loại ảo giác cảm thấy hình như đã từng nghe thấy giọng nói vị nam nhân này ở đâu rồi thì phải! Nhưng mà ở đâu mới được? Thư Lan nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, xác định chưa từng gặp hắn thì lại lâm vào suy nghĩ.“Công tử, lời nói vừa rồi chẳng qua chỉ là tiểu hài tử giỡn chơi thôi.
Công tử nghe xong chớ chê cười để bụng.”
Di nương đã từng gặp rất nhiều trường hợp loại này, đương nhiên hiểu nếu để cho khách nhân biết Túy Xuân Uyển kinh doanh không tốt…thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới danh tiếng! Cho nên chạy nhanh tới chỗ nam nhân cười lấy lòng nói.“Công tử, trông ngài quyền quý cao nhã vậy nhất định là lần đầu tiên Túy Xuân Uyển của chúng ta! Vậy chắc hẳn ngài không biết nơi đây có gì đặc sắc…….”
Di nương còn chưa nói xong, nam nhân cười khẽ, sóng mắt lưu chuyển, không do dự cắt lời Di nương.“Đã tới một lần, chẳng qua Di nương không nhớ rõ thôi!”
Một câu nói làm cho Di nương thất thố, trên mặt cười xấu hổ, nên nhớ rằng Di nương nàng là tú bà của Túy Xuân Uyển! Những kẻ quyền cao chức trọng, phú hộ, thương gia trong kinh thành chỉ cần tới đây một lần thì nàng đều nhớ kỹ khuôn mặt từng người.
Nhưng hôm nay vị khách này lại nói nàng không nhớ hắn, xem như là một sự đả kích không nhỏ!“A…..
Xem ra là Di nương ta sơ suất rồi! Hôm nay ta xin mời công tử uống rượu, xem như để tạ tội! Công tử, mời!”
Di nương đang nhớ lại xem có thực sự gặp vị công tử này tại Túy Xuân Uyển chưa, vừa ha ha cười lấy lại chút thể diện.
Cũng cùng thời điểm ấy, nãy giờ Trang Thư Lan vẫn đứng một bên, lại kéo ống tay áo Di nương, lắc đầu tỏ vẻ bất mãn với cách chữa cháy của người.“Di…………”
Trang Thư Lan muốn nói lại thôi.
Hành động lôi kéo vạt áo kia mặc dù làm cho Di nương thấy khó hiểu, nhưng bao năm trong đám người lăn lộn Di nương cũng thấy có chút nghi ngại hơi chần chờ.
Nghĩ lại trong lời mời vị công tử này uống rượu có gì thất thố hay không?“Lan Lan, con tới hậu viện chơi trước đi, ngoan, đừng lo lắng việc của ta!”
Di nương cuối cùng đưa ra một quyết định, cho dù Trang Thư Lan muốn nói cái gì cũng phải chờ trấn an vị công tử này đã, sau đó mới nói chuyện với nàng.“Di nương! Không thể!”
Trang Thư Lan hơi dùng sức một phen túm lấy tay Di nương, đồng thời nhanh chóng đứng ở giữa Di nương và nam nhân kia, che chở Di nương ở phía sau, ngẩng đầu, ánh mắt cảnh giác.“Lãnh gia! Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”
“ Ah? Hóa ra ngươi đã nhận ra ta!”
Lãnh gia cúi đầu nhìn tiểu nha đầu ngang ngạnh trước mặt, ha ha cười, có vẻ như không để ý việc có bị người khác phát hiện ra thân phận hay không, ngược lại cười híp mắt hỏi.“Lan cô nương, sao có thể nhận ra ta vậy? Chúng ta chỉ gặp nhau có một lần tại nơi này, nhưng ta nhớ rõ ngày ấy ta có đeo mặt nạ !”
“Mặt nạ có thể che giấu được dung mạo nhưng không thể che giấu giọng nói của ngài!”
Trang Thư Lan hơi khinh thường trả lời, nhìn trong mắt vị Lãnh gia kia rất hưng phấn, cứ như vừa tìm được một thứ đồ chơi thú vị.
A ……..nói như vậy có chút hạ thấp nàng, nhưng đúng là nàng thấy trong mắt hắn với ánh mắt của một hài tử ba tuổi thấy một thứ đồ chơi mới mẻ không khác biệt là mấy! Đúng là ánh mắt vui mừng và hứng thú!“Di nương, người mau lên, con đi trước đây!”
Ở lại đây thêm một giây nữa chắc nàng sẽ móc mắt hắn ra mất“Tiểu nha đầu không bình tĩnh rồi! Có cá tính!”
Lãnh gia cười lớn chắn trước mặt Trang Thư Lan, phe phẩy chiếc quạt nhẹ nhàng.“ Tưởng Túy Xuân Uyển chỉ có giấu vàng bạc trong bảo khố, không ngờ còn cất giấu một viên ngọc thô hiếm có!”
Cất giấu bảo khố? Một viên ngọc thô? Trang Thư Lan híp mắt lại nhìn Lãnh gia một cách phòng bị.“Có ý gì?”
“Lan cô nương, không bằng từ hôm nay trở đi hãy đi theo Lãnh gia ta, ta đảm bảo sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý, vàng bạc châu báu nhiều không kể hết!”
Lãnh gia không để ý tới vấn đề Trang Thư Lan hỏi, đột nhiên đáp lại một câu.“Cái gì?”
Trang Thư Lan cau mày, trong giọng nói không có một tí vui mừng phấn khích nào.Di nương lại bị những lời này của Lãnh gia dọa run người, quýnh lên cười nói.“Lãnh gia, ngài thật hay nói đùa, Lan Lan vẫn còn là con nít, sao có thể…….”
“Ta chỉ quan tâm đến đầu óc nàng!”
Hình như Lãnh gia rất thích chặn họng, vừa mở miệng đã có thể đánh gãy lời nói của người khác.
Trên người hắn lại có khí chất cao ngạo, cùng địa vị hiện tại làm cho người khác cho dù giận hắn tím mặt cũng không dám mở miệng.“Nàng ta còn chưa đủ tư cách làm nữ nhân của ta”
Nói gì vậy? Có đủ tư cách hay không là do hắn định đoạt hay sao? Hắn nghĩ nàng là cái gì chứ? Cho dù Trang Thư Lan có giỏi nhẫn nại bao nhiêu thì cũng bị những lời này chọc giận.“Ha! Lãnh gia, có những lời này của ngài ta thực sự yên tâm! Ta còn đang lo lắng lại gặp một tên nam nhân biến thái, yêu thích tiểu hài tử”
khóe môi lạnh lùng hơi nhếch lên.“CÓ điều ta cũng phải cám ơn Lãnh gia đã nâng đỡ quan tâm tới đầu óc của ta! Chẳng qua ta không thích kinh doanh lại ghét thương nhân.”
“Lan nhi, không được nói chuyện với Lãnh gia như vậy!”
Di nương vừa nghe những lời nàng nói mà sắc mặt tái nhợt, nên biết rằng Lãnh gia tuy mới phất lên trong giới thương nhân kinh thành nhưng thực lực của hắn rất mạnh.
Đây cũng chính là nguyên nhân thương trường minh tranh ám đấu mà hắn vẫn bình an vô sự.
Nếu như Trang Thư Lan đắc tội hắn, chỉ sợ sẽ tổn hại tới nàng, cũng sẽ hại những tỷ muội khác của Túy Xuân Uyển !“Di nương !”
Trang Thư Lan rất bất mãn với thái độ thỏa hiệp của Di nương, thầm oán liếc mắt một cái có thể thấy được bộ mặt bất đắc dĩ của Di nương, cho nên dù nàng rất tức giận cũng vẫn nhịn xuống, hơi thở dài, thản nhiên nói.“Di nương! con mệt rồi! Bye bye”
Nếu không thể phát bực được thì tốt hơn hết là nên chuồn đi.“Lan nhi……”
Giọng nói bất đắc dĩ của Di nương lại vang lên một lần nữa, nhìn trong mắt Trang Thư Lan lãnh mạc trong lòng cũng không chịu nổi.
Di nương biết nàng chịu rất nhiều oan ức trong tướng phủ, đến Túy Xuân Uyển mới có thể nói lời nàng muốn nói, nhưng hôm nay nàng lại nhẫn nhịn một lần nữa.
Thật làm cho đau lòng người!“Lan cô nương cứ đi như vậy không sợ làm ta mất hứng trong đêm nay sẽ khiến Túy Xuân Uyển đóng cửa sao?”
Trang Thư Lan dừng bước, xoay người, mặt không thay đổi nhìn vẻ mặt hả hê của Lãnh gia.“Không sao cả, cạnh tranh chính là như vậy, khôn sống mống chết thôi! Hơn nữa Lãnh gia sẽ bỏ ý định một ngày nào đó đóng cửa Túy Xuân Uyển ư?”
Hơi sững sờ, Lãnh gia không ngờ c tiểu nha đầu này sẽ nói ra những lời như vậy! Xem ra tiểu nha đầu này có phải đang coi khinh mạng sống của thanh lâu hay không?“Tiểu nha đầu! Nếu như ngươi đi theo ta một ngày chỉ sợ kiếm được vạn lượng vàng là chuyện bình thường!”
“Thật có lỗi,ta không có hứng thú với việc kinh doanh.”
Trang Thư Lan khẽ khom người, lại ngước mắt nhợt nhạt cười.“Nếu có thể tiêu vạn lượng vàng, bản thân ta có thể làm được nữa kia chứ.