Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Chương 17: Rời trường thi tới trà lâu (1)



Mùa đông năm nay tới sớm.

Mới đầu đông mà tuyết đã rơi dày đặc, đúng lúc này Đại Đông Hoàng Triều lại tổ chức cuộc thi hương ba năm mới có một lần.Chỉ có điều một canh giờ trước khi kết thúc bài thi, tất cả thí sinh đều vùi đầu làm, riêng một người đã nộp bài ra khỏi trường thi từ sớm rồi.“Tiểu thư!”

Tứ Nhi thấy tiểu thư nhà mình ôm tay vươn vai đi ra từ cổng trường thi thì lập tức nghênh đón, khoác áo lông chim hoàng yến lên người Trang Thư Lan, đồng thời cảm thấy kì lạ hỏi.“Tiểu thư, sao người lại ra sớm thế? Chẳng phải còn một canh giờ nữa mới hết giờ sao? Người nhìn xung quanh xem, mọi người vẫn chưa có ai đi ra cả! Vậy người……Người làm xong đề thi rồi sao?”

Hai tay chà chà quần áo, Trang Thư Lan mới thấy ấm hơn một chút.

Vì vậy chậm rãi trả lời câu hỏi của Tứ Nhi, nhưng dù Tứ Nhi hỏi bao nhiêu vấn đề nàng cũng chỉ trả lời một câu.“Trong trường thi lạnh quá, thật sự ta không có cách nào ngủ được một giấc nên đành phải đi ra tìm một trà lâu uống chút trà để người ấm lên một chút”

Vốn dĩ muốn uống rượu cho ấm người nhưng đáng tiếc thân thể này của Trang Thư Lan lại dị ứng với rượu, uống một chút đã không chịu nổi, điều này làm cho nàng thấy rất buồn bực.

Bây giờ là mùa đông, thời tiết vốn rất lạnh, uống một chút rượu có thể làm ấm người nhưng nàng lại không thể!“Á ………”

Những lời này cũng không thể giải thích nổi.

Sao khi Tiểu thư nhà nàng vào trường thi thì đã bắt đầu ngủ cho đến khi lạnh quá không ngủ nổi nữa mới nộp bài thi rồi đi ra sao? Tứ Nhi thấy Trang Thư Lan nhấc bước chân cũng không để ý tới thân phận hai người, đại tiểu thư và nha hoàn khinh thường nhìn nàng, cũng đành phải đi theo.“Tiểu thư muốn đi đâu?”

“Trà lâu”

“Là trà lâu nào cơ?”

“Trà lâu nào cách nơi này gần nhất thì tới đó”

“……Tiểu thư…….”

“Tứ Nhi, cẩn thận một chút, nói nhiều hút nhiều gió lạnh buổi tối nhất định sẽ đau bụng đấy”

Thật sự là không cho người khác yên lặng một chút! Trang Thư Lan dừng bước, vẻ mặt thành thật nhìn Tứ Nhi.Bị ghét rồi! Tứ Nhi nhìn Trang Thư Lan, vẻ mặt u ám, trong đầu chỉ có một suy nghĩ như vậy.“Tiểu thư, nô tỳ chỉ là quan tâm tới người………”

Vẻ mặt oan ức, hai mắt đẫm lệ ướt át cộng thêm giọng nói run run của Tứ Nhi khiến nàng cảm thấy hình như vừa rồi nàng đã làm một chuyện không thể tha thứ.“Ok!”

Trang Thư Lan phất phất tay nhìn Tứ Nhi dắt tay nàng.“Đi thôi, lát nữa ngồi xuống thì ngươi muốn nói gì cũng được”

Tứ Nhi choáng váng trước động tác của Trang Thư Lan, đây là lần đầu tiên tiểu thư kéo tay nàng, cũng là lần đầu tiên tiểu thư thân thiết với nàng, động tác thật tự nhiên, không như trước kia là một người lãnh đạm từ chối thân thiết với người khác.“Tiểu thư, không được……….Không hợp với quy củ…..Người là chủ tử, nô tỳ chỉ là một hạ nhân thấp hèn……nếu bị quản gia biết………”

Tứ Nhi gạt nhanh tay Trang Thư Lan ra, ấp úng nói.Trang Thư Lan nhìn tay trống trơn, trong lúc lơ đãng nhíu chặt mày, thậm chí sắc mặt cũng khó coi trầm giọng nói.“Ừm”

Bên trong tướng phủ phải có tôn ti trật tự, đây là điều thứ nhất trong gia quy.Xoay người đi về phía trước hai bước, nàng dừng lại cũng không quay đầu.“Nơi này rất lạnh”

Gió đông thổi qua mặt như dao cắt.“Tiểu thư đợi nô tỳ một chút, nô tỳ lấy ô cho người.”

Tứ Nhi thấy tiểu thư phải đứng ngoài gió lạnh vì mình như vậy, vội vàng đi theo, mở cây dù trong tay lên“Bên ngoài tuyết cũng rơi rồi!”

Trang Thư Lan không ngừng bước, Tứ Nhi theo sát một bên lại tận lực che ô cho nàng.

Đi được mấy bước Trang Thư Lan liền túm lấy ô làm cho Tứ Nhi giật mình kinh ngạc, thấy tiểu thư thản nhiên mở miệng.“Ta mệt rồi, lại đây giúp ta một chút!”

“Dạ”

Thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, hai tay Tứ Nhi nâng cánh tay Trang Thư Lan.

Nàng cũng không khách khí dựa nửa người vào người Tứ Nhi, miễn cưỡng bước đi.

Trong lúc lơ đãng chiếc ô chụp xuống hai thân ảnh………Tuy rằng trời có tuyết rơi nhưng hôm nay trà lâu lại vô cùng náo nhiệt, không ít văn nhân mặc khách tụ tập một chỗ thảo luận đề thi đình năm nay sẽ có cái gì.Có điều giữa trà lâu náo nhiệt này có hai bàn là chú tâm uống trà – Trang Thư Lan chính là một trong hai bàn đó.Mở nắp một tách trà thơm, hơi nước lượn lờ thản nhiên chậm rãi tung bay.

Cho dù vậy ánh mắt Trang Thư Lan cũng không thèm nhìn, lại giương mắt nhìn xuyên qua mành cửa ngắm những bông tuyết đầu mùa đông đang rơi xuống.“Tiểu thư muốn hồi phủ sao?”

Tứ Nhi thấy ánh mắt tản mạn của Trang Thư Lan, nếu như theo thói quen từ trước tới giờ nhất định tiểu thư đang muốn nghỉ ngơi.“Không phải!”

Thật ra nàng rất muốn trở lại chiếc giường ấm áp trong phòng mình, nhưng giờ này hồi phủ chỉ e không ổn.

Bây giờ người mà mọi người trong phủ ngóng đợi không phải nàng mà là tỷ tỷ.

Nếu như nàng hồi phủ trước tỷ tỷ, đầu tiên nghênh đón sẽ không phải là hỏi han ân cần mà là những ánh mắt đùa cợt!Tứ Nhi cũng không làm phiền tâm tư Trang Thư Lan.

Cho dù có suy nghĩ như thế nào cũng không thể biết trong đầu tiểu thư đang nghĩ gì.“Tiểu thư có nghe thấy không, bên kia có người nói đề thi năm nay rất khó, còn nửa canh giờ nữa là chấm dứt cuộc thi nhưng vẫn chưa thấy một ai đi ra”

“Ừm”

“Bọn họ nói đợt thi hương năm trước chỉ còn nửa canh giờ nhưng đã có hơn một nửa số thí sinh ra rồi!”

Tứ Nhi cứ tiếp tục phát huy tài ăn nói thao thao bất tuyệt của mình.“Tiểu thư có thấy khó không? Nhưng người chỉ trong một canh giờ đã ra ngoài rồi mà!”

Tứ Nhi thật sự muốn biết có phải tiểu thư của nàng nộp giấy trắng hay không.“Hoàn hảo!”

Trang Thư Lan nhẹ nhàng giơ môi lên.“Khó cũng được mà dễ cũng thế, đối với ta mà nói đều như nhau.”

“A!”

Tứ Nhi thất vọng, cho dù hỏi thế nào cũng không có được câu trả lời mình mong muốn! Nhưng theo như lời Trang Thư Lan nói.

kết hợp với sở tác văn vẻ hàng ngày của nàng, hơn nữa làm văn như thế nào nàng cũng không nói ra làm Tứ Nhi có lý do tin tưởng tiểu thư nhà nàng không thể làm xong bài thi trong thời gian một canh giờ được.“Vậy còn, tiểu thư, nếu lão gia biết người nộp giấy trắng………thì nhất định sẽ rất tức giận………..”

Không phải Tứ Nhi nhiều chuyện mà là Trang Đức coi việc Trang Thư Lan nộp giấy trắng là điều sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời ông ta.Trang Thư Lan đặt tách trà trong tay lên bàn lần thứ hai, cười tươi nhìn vẻ mặt lo lắng của Tứ Nhi .“Tức giận thì tức giận chứ sao? Dù sao bình thường cha ta cũng không thiếu tức giận! Nếu cha ta có bị cao huyết áp, nhất thời không trụ được thì ta còn nghĩ nhất định là việc tốt!”

Tiểu thư đang nói cái gì? Có người nào lại rủa cha mình chết không? Nếu để cho người trong tướng phủ nghe được hoặc là có người quen biết đi qua nghe thấy rồi nói lại với lão gia thì chỉ sợ tiểu thư không qua nổi kiếp nạn này! Chạy ra nhìn bốn phía xung quanh, xác định không có người quen biết thì Tứ Nhi mới nhỏ giọng bên tai Trang Thư Lan.“Tiểu thư chớ nói lung tung, cẩn thận kẻo hoạ từ trong miệng mà ra đó”

“Ừm! Ta biết rồi!”

Trang Thư Lan gật đầu bỏ một miếng bánh vào miệng, tinh tế nhấm nháp.Tứ Nhi yên tâm ngồi bên cạnh, thêm nước vào tách trà của Trang Thư Lan, dù sao nàng tới nơi này chỉ vì dùng nước ấm cho bớt lạnh thôi.Cùng lúc này lầu một trong tửu quán lại ồn ào vang lên.“Ta chỉ muốn hát duy trì kế sinh nhai, xin công tử đừng làm ta khó xử”

Giọng nói yêu kiều mềm mại nghe thôi cũng đã đủ khiến người khác thương tâm.“Tiểu nữ nhi, ông cho ngươi bồi rượu là để mắt tới ngươi! Hơn nữa bồi rượu cũng không phải bồi không, bồi ông uống một chén rượu sẽ thưởng ười lạng bạc!”

Giọng nói trêu tức đầy lỗ mãng đến từ gã nam nhân kia.“Sờ cái tay nhỏ bé của ngươi mười lăm lạng, hôn cái miệng nhỏ nhắn của ngươi năm mươi lạng, thế nào? Đây chính là bảng giá ở Túy Xuân Uyển nha!”

Cuộc đối thoại này làm cho nhóm văn nhân mặc khách đang bàn tán về đề thi ở lầu hai đều nhăn mặt nhíu mày, thậm chí không ít người đứng dậy đi xuống lầu một, muốn nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.Tứ Nhi cũng bị âm thanh này thu hút,máu nóng trong người bắt đầu sôi sục, cũng không kịp xin ý kiến Trang Thư Lan đã đứng dậy chạy đến chỗ náo nhiệt kia.

Chỉ lát sau Tứ Nhi liền tức giận quay lại báo cáo tình hình.“Tiểu thư, dưới lầu có một công tử rất quá đáng, nhìn thấy bộ dạng cô nương áo trắng kia xinh đẹp đáng yêu thì đùa giỡn người ta, còn lấy vài đồng tiền dơ bẩn của hắn ép buộc người ta nữa! Hừ, hắn nhìn cô nương kia ăn mặc đơn bạc, cho rằng nghèo khó liền ỷ thế ức hiếp người…..”

“Tứ Nhi”

Trang Thư Lan thấy vẻ mặt tức tối của nàng thì cười thành tiếng.“Tứ Nhi, người bị đùa giỡn cũng không phải ngươi, ngươi bất bình ở đây thì làm được gì? Thật đúng là ôm rơm dặm bụng!”

“Tiểu thư! Người không biết chứ cô nương kia thật đáng thương, môi tím tái xanh cả mặt, nếu người thấy nhất định cũng sẽ tức giận bất bình thôi!”

Mặc dù không hiểu ôm rơm dặm bụng nghĩa là gì nhưng Tứ Nhi cũng đoán được tiểu thư đang nói nàng nhiều chuyện, thích xen vào việc của người khác.“Ha! Muốn ta nói sao, chính nàng ta không giữ quy tắc nên mới bị đùa giỡn”

Trang Thư Lan bĩu môi không thèmt để ý đến vẻ mặt khó hiểu của Tứ Nhi .“Đầu tiên, nữ tử kia mặc bộ y phục đó là muốn nói cho người khác biết ‘mau đến đùa giỡn đi’!”

“A?”

Tứ Nhi lại buồn bực không hiểu y phục màu trắng còn có ý nghĩa như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.