Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Chương 22: Diện thánh



Giờ thìn, Kim Loan đại điện tại hoàng cung.

“Trang ái khanh!”

Không như mọi lần sau khi xử lý xong chính sự sẽ tuyên bố bãi triều, trái lại hoàng thượng mỉm cười nhìn Trang Đức.

“Nghe nói cả hai vị thiên kim của Trang ái khanh đều có tên trong tam giáp lần này phải không?”

“Bẩm hoàng thượng!”

Trang Đức đứng ra khỏi hàng, cúi người, tay cầm ngọc hốt tấu nói.

“Thần không dám giấu, hai tiểu nữ của vi thần được ơn trọng của hoàng thượng đã trúng bảng nhãn và thám hoa!”

“Ha ha! Vậy thực sự phải chúc mừng Trang ái khanh rồi! Song hỷ lâm môn, đêm nay nhất định phải tổ chức tiệc mừng mới được!”

Hoàng đế cười sang sảng.

“Hoàng triều ta khó gặp được việc vui như vậy, đêm nay trẫm cũng phải tới Tướng phủ chúc mừng một lát!”

Trang Đức vừa nghe thấy thế thì nhanh chóng quỳ xuống, cung kính vái lạy.

“Tạ hoàng thượng!”

“Kỳ thật, vốn vị trí Trạng nguyên năm nay cũng có thể thuộc về nhị thiên kim của Trang ái khanh, nhưng mà bài thi của nàng lại có dính vệt nước miếng, cho nên Tư Đồ ái khanh sau khi thương lượng đã quyết định hạ nàng xuống làm thám hoa!”

Đột nhiên hoàng đế ột câu như vậy.

“Két?”

Lời của Hoàng thượng khiến tất cả triều thần trong đại điện đồng thời phát ra một tiếng, mở to mắt, nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì – không ngờ lại có người dám để nước miếng nhỏ lại trên bài thi đình, đây chính là đại bất kính!

“Xin hoàng thượng thứ tội!”

Trang Đức lại quỳ rạp trên mặt đất, biết rõ là hoàng đế sẽ không trách phạt nhưng vẫn nói cho phải phép.

“Tiểu nữ trẻ người non dạ, nên mới…..”

“Ha ha ha! Được rồi! Trang ái khanh!”

Hoàng đế lại cười.

“Gần đây trẫm cũng nghe không ít chuyện lý thú về vị Thám hoa này! Lát nữa Thám hoa tới, trẫm nhất định phải nhìn kỹ một chút, xem nàng là người thế nào mà trong một thời gian ngắn như vậy có thể đưa danh hào sánh ngang với vị Bảng nhãn nổi danh Trang Thư Dao!”

Buổi nói chuyện còn chưa xong, nghị trượng thái giám tiến vào thông báo Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám hoa đã tiến cung tạ ơn.

“Tốt tốt tốt! Vừa nhắc tới người, người đã tới rồi, mau truyền vào!”

Hoàng đế cười híp mắt nói, sau đó lại nhìn Tư Đồ Minh Duệ đứng hầu một bên.

“Có thể được Tư Đồ ái khanh lựa chọn vào tam giáp chắc hẳn là có chỗ tài giỏi phải không?”

“Dạ!”

Giọng điệu lạnh nhạt tuyệt không che giấu, cứ như hắn đang đối mặt với ai đó chứ không phải là vua của một nước. Mà tuy rằng mỗi ngày triều thần đều giao thiệp với hắn, cũng đã quen với thái độ vô lễ này của Tư Đồ Minh Duệ, nhưng không ít người thuộc phe Trang Đức có cái nhìn khó chịu.

Mạnh Thi Lâm, Trang Thư Dao và Trang Thư Lan đã theo sau thái giám bước vào đại điện.

“Thần Mạnh Thi Lâm, Trang Thư Dao, Trang Thư Lan tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Ba người cùng quỳ gối xuống thi lễ.

“Rất tốt! Trẫm nhớ rõ năm kia, năm trước không có nữ tử trong tam giáp, không ngờ năm nay lại có tới hai người! Quả thật là nữ nhân không chịu thua đấng nam nhi!”

Hoàng thượng hài lòng gật đầu.

“Bình thân!”

“Tạ hoàng thượng!”

Ba người lại dập đầu một cái mới chậm rãi đứng dậy, đứng song song với nhau trong chính điện, chờ hoàng thượng hạ lệnh.

Không hiểu hoàng đế thế nào mà mãi không nói một lời, làm cho ba người chỉ có thể cúi đầu, lẳng lặng đứng yên.

“Vị nào là thám hoa?”

Sau một lúc lâu, hoàng thượng mới từ tốn hỏi.

Nghe thấy gọi mình, Trang Thư Lan đi về phía trước vài bước, quỳ thân thi lễ, chậm rãi trả lời.

“Trang Thư Lan xin bái kiến hoàng thượng”.

Giọng nói bình thản không có một chút kích động, thật giống như cơn gió mùa thu, lướt qua không lạnh cũng không nóng.

“Ngươi ngẩng đầu lên!”

Trong phút chốc Hoàng thượng buông ra một câu. Lời vừa ra khỏi miệng, lúc này Hoàng thượng mới ý thức được những gì mình nói. Nhưng ngay khi Trang Thư Lan trả lời, trong chớp mắt hoàng thượng rất muốn biết nữ tử có giọng nói như gió thoảng này sẽ có dáng vẻ thế nào? Có giống như kiều nữ Bích Dao, mang vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành?

Một câu nói của hoàng thượng lại làm cho đám triều thần bên dưới đều ngẩn người, thầm nghĩ hoàng thượng hôm nay làm sao vậy. Ngay cả là thám hoa, nếu hoàng thượng muốn thấy rõ diện mạo của nàng thì cũng đâu cần phải rốt ruột, vào triều làm quan há không thể nhìn thấy mặt mỗi ngày sao?

Trang Thư Lan nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, chậm rãi, thoải mái nhìn thẳng vào hoàng thượng. Hoàng thượng khoảng chừng năm mươi tuổi, tóc mai hai bên đã hoa râm, những nếp nhăn trên mặt cũng có thể thấy rõ được. Ánh mắt lợi hại lại mang theo vài tia tang thương, hoàng bào óng ánh cũng không giúp che đi thân hình mập mạp của ông ta, nhưng khí chất vương giả thì không suy giảm chút nào!

Đế vương như vậy khẳng định không phải là một vị hôn quân! Nhưng tại sao ông ấy lại tùy ý để cho thế lực ba nơi nắm giữ triều đình? Chẳng lẽ ông ta cố ý làm như thế? Ánh mắt lạnh nhạt không chút giấu vết quét trên người hoàng thượng. Hoàng thượng lúc này khiến nàng có ý nghĩ như vậy.

Cùng lúc đó Hoàng thượng cũng đánh giá vị tài nữ ẩn danh chưa bao giờ thấy mặt ở phủ Thừa tướng – nhị tiểu thư: khuôn mặt thanh thoát, lông mày như dáng núi mùa xuân, mũi thẳng, môi hồng, vận bộ y phục màu lam. Như vậy đã có vài phần tư sắc, do nàng còn nhỏ nên so với Trang Thư Dao cũng kém chút ít, nhưng tương lai nhất định còn rực rỡ và xuất sắc hơn tỷ tỷ nàng.

“Nghe nói năm nay ngươi cũng vừa tới tuổi trưởng thành?”

“Bẩm hoàng thượng! Đúng vậy!”

Cúi đầu trả lời ngắn gọn – rõ ràng Hoàng thượng đã biết rồi mà còn cố hỏi!

“Mới mười lăm tuổi đã có thể trúng thám hoa, thật đúng là không đơn giản chút nào! Thêm vài năm nữa chắc chắn tiền đồ sẽ rộng mở!”

“Tạ hoàng thượng khen ngợi!”

Giọng nói không mang theo chút cảm tình đáp trả.

“Nghe nói thám hoa thi đình chưa tới một canh giờ đã rời khỏi trường thi?”

Lần này giọng nói hoàng thượng hơi lạnh, có vẻ như rất không hài lòng với thái độ của nàng.

“Có phải ngươi cho rằng trẫm ra đề thi đình năm nay quá mức đơn giản, cho nên mới không thèm quan tâm, thậm chí còn rớt vệt nước miếng lên bài thi?”

“Ơ…….”

Chuyện này là sao? Trang Thư Lan sửng sốt, tuy rằng thi đình là do hoàng đế chủ trì, nhưng chỉ giới hạn trên danh nghĩa, còn công tác cụ thể đều là những triều thần chuyên trách đảm nhận. Cho nên theo lý thì tình hình chi tiết trong trường thi hoàng thượng không hề biết! Đúng là như thế, cho nên Trang Thư Lan mới ngạc nhiên, làm thế nào mà Hoàng thượng biết được, hơn nữa còn biết rất chi tiết!

Trang Thư Lan trầm mặc. Lúc này những người có mặt trong chính điện đều toát mồ hôi lạnh, vốn cho là hoàng thượng sẽ không truy cứu, nào biết bây giờ lại bắt đầu tính sổ rồi!

“Thật ra việc rời khỏi trường thi đầu tiên, hoàng thượng cũng không thể trách tội Trang Thư Lan”.

Nàng khẽ mở miệng, đầu hơi nâng lên, vẻ mặt thành thật nói.

“Hoàng thượng có thể hỏi người chủ khảo ra đề thi đình lần này – Tư Đồ đại nhân, Trang Thư Lan cho rằng Tư Đồ đại nhân nhất định sẽ cho hoàng thượng một lời giải thích rõ ràng. Còn về việc nước miếng…..Trang Thư Lan mong hoàng thượng giáng tội!”

“Ừm……Việc giáng tội lát nữa tính sau. Hiện giờ trẫm muốn nghe tại sao việc Trang ái khanh rời trường thi đầu tiên lại muốn Tư Đồ ái khanh giải thích!”

Hoàng đế nhìn về phíaTư Đồ Minh Duệ, vẻ mặt nghiêm túc hiển nhiên là muốn nghe một lời giải thích hợp lý.

“Hoàng thượng, người giao cho thần phụ trách cuộc thi đình lần này, hiện tại thần đã chọn ra được tam giáp. Về phần quá trình của nó giờ đã không còn quan trọng. Người thấy vậy có đúng không? Thưa Hoàng thượng!”

Tư Đồ Minh Duệ hơi cúi người nói với hoàng đế nhưng ánh mắt lại âm thầm liếc nàng.

Thời điểm Tư Đồ Minh Duệ cất tiếng trả lời, rốt cuộc Trang Thư Lan cũng biết được bộ dạng vị Tư Đồ đại nhân này thần thánh như thế nào – tuy rằng hai lần trước có gặp hắn: lần đầu tiên ở phủ Thừa tướng nhưng ngày ấy nàng bị Trang Đức dạy dỗ, mặt xám mày tro, hơn nữa tâm trạng không tốt, đương nhiên đâu có chú ý xem bề ngoài của hắn cao thấp thế nào; lần thứ hai là ở trà lâu, mặc dù có nghe Phó Thuyết gọi tên Tư Đồ Minh Duệ nhưng vẫn không biết rõ là người thế nào. Tuy rằng nàng có hoài nghi nam tử mặc trường bào đỏ thẫm ngày ấy là Tư Đồ Minh Duệ, chỉ không biết vì sao, nàng lại không dám xác định.

Quay đầu nhìn về phía tiếng nói phát ra, theo giác quan thứ sáu của mình nàng khẳng định chắc chắn – nam tử y phục đỏ thẫm tại trà lâu hôm ấy chính là Tư Đồ Minh Duệ! Hôm nay hắn vẫn mặc triều phục màu đỏ, ngọc đái đai lưng, khuôn mặt như hoa đào, mũ quan màu đen, rất hài hòa, đỏ cũng đen rất xứng đôi, không hề tương phản.

Đúng lúc nàng nghiêm túc đánh giá Tư Đồ Minh Duệ thì lơ đãng chống lại tầm mắt của hắn, chỉ một giây như vậy Trang Thư Lan cũng sắp sa vào ánh mắt thâm trầm ấy rồi. Nhưng trước đó, nàng cũng phát hiện trong ánh mắt hắn có ý cười gian tà, ước chừng làm cho toàn thân nàng lạnh run.

“Ừm…. Vậy Thám hoa cho rằng vấn đề là ở đâu?”

Hoàng thượng trả vấn đề lại cho Trang Thư Lan.

Cho rằng? Ha! Nàng nghĩ thế nào thì có thể nói như thế sao? Chẳng lẽ nói là muốn giáng tội thì cứ giáng tội cần gì phải lôi thôi dài dòng còn để cho ta quỳ nãy giờ, ông ăn no không có việc gì làm à? Trang Thư Lan cố đè nén xúc động, giọng nói trầm trầm, bình thản không sợ hãi nói.

“Hết thảy đều do hoàng thượng định đoạt! Trang Thư Lan xin phục tùng mệnh lệnh!”

Được rồi, nếu mọi người muốn đá bóng vậy thì cùng chơi cho vui!

“Ha ha! Có chí khí!”

Hoàng thượng nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, cười to hai tiếng, sau đó giọng nói lại nghiêm túc.

“Mạnh Thi Lâm, Trang Thư Dao, Trang Thư Lan tiến lên nghe chỉ. Ba khanh là tam giáp thi đình năm nay, phong quan ngũ phẩm, ngày hôm sau đảm nhiệm chức vụ tại Hàn Lâm viện”

“Tạ hoàng thượng!”

Ba người lại quỳ xuống tạ ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.