Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Chương 40: Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt



Trang Thư Lan nhìn thấy hành động này của hoàng đế thì hơi giật mình.

Hoàng đế thật quá mức thân thiết với thái hậu! Thái hậu không phải là mẹ ruột của hoàng thượng, chỉ là mẹ kế, cho dù thực tôn trọng hiếu đạo đi chăng nữa cũng khó tự mình dâng trà như thế này! Cũng có khả năng vị hoàng đế này thực sự hiếu thuận….

Xem mẹ kế như mẹ ruột mà phụng dưỡng, tuy rằng vị kế mẫu này tuổi còn nhỏ hơn so với hoàng đế.“Chỉ tâm sự đôi chút mà thôi!”

Thái hậu mỉm cười, ánh mắt chăm chú nhìn hoàng đế.“Sao lại tới đây? Yến hội bên đó sao rồi?”

“Yến hội đã có hoàng hậu và thái tử!”

Hoàng đế bình thản trả lời, đang định mở miệng nói gì đó thì lại nghĩ tới Trang Thư Lan đứng ở một bên, ngược lại cười nói.“Trang thám hoa đã nghỉ ngơi rồi vậy thì mau trở về yến hội đi! Quỳnh Lâm yến đêm nay là trẫm cố ý chuẩn bị cho các ngươi, nếu như Thám hoa lang không có mặt ở đó thật sẽ khiến người khác mất hứng!”

Lời nói này rõ ràng là muốn đuổi nàng đi ….

Làm sao Trang Thư Lan có thể nghe không hiểu chứ ? Chỉ có điều, nàng thật không muốn quay lại dạ yến đó chút nào.“Vi thần xin tuân theo phân phó của hoàng thượng!”

Trang Thư Lan phúc lễ lui ra, từ từ đi ra phía sau lùm cây, sau đó chuyển hướng, đi dọc theo hành lang về hướng cửa cung.Nàng thật không muốn quay lại Quỳnh Lâm yến, nơi tự bản thân lại là người bị người khác xem nhẹ, chi bằng quang minh chính đại rời đi!Đi được vài bước thì thấy chắn trước mặt nàng là “cẩu”

– được rồi, tạm thời gọi là người đi! Trang Thư Lan dừng bước đối mặt với Tư Đồ Minh Duệ, trong đầu nàng cẩn thận suy nghĩ xem sao hắn không ở dạ yến uống rượu mà lại tới đây, mục đích là gì?Cuối cùng vẫn là Tư Đồ Minh Duệ cười mà như không cười mở miệng nói.“Quả nhiên Trang thám hoa định chạy trốn a! Xem ra Trang thám hoa thật không thích hợp làm quan rồi, ngay cả dạ yến đích thân hoàng thượng tổ chức cũng dám tự tiện rời đi!”

Giọng nói bình thản như không có cảm xúc nhưng nàng lại cảm giác hắn đang cố ý trêu trọc.“Tư Đồ đại nhân chẳng phải cũng giống ta sao?”

Trang Thư Lan hơi cụp mắt, liếc xéo kẻ đứng trước mắt cao hơn nàng cả cái đầu – Tư Đồ Minh Duệ.“ Bản quan có nói là muốn rời dạ yến sao?”

Tư Đồ Minh Duệ một tay đưa ra phía sau, nhíu mày cười khẽ.“Vậy có phải là Trang thám hoa thừa nhận rồi.”

Đáng ghét! Nàng rõ ràng không suy nghĩ kỹ rồi, kết quả là rơi vào bẫy của hắn! Trang Thư Lan chau mày, nhưng thời gian chỉ một cái nháy mắt nàng lại lấy được vẻ mặt bình thản vốn có, thậm chí khoé miệng còn thản nhiên cười.“Ha! Hôm nay coi như thấy được cái gì gọi là dục gia chi tội, hà hoạn vô từ rồi a! (dục gia chi tội, hà hoạn vô từ :muốn vu tội ột người, không lo không tìm thấy tội danh)! Chỉ cần Tư Đồ đại nhân mở miệng nói như thế nào đều có thể như thế đó! Chỉ là hạ quan vẫn muốn hỏi Tư Đồ đại nhân, hạ quan có nói câu nào là muốn rời khỏi dạ yến hoàng thượng ngự ban hay không?”

Đầu lông mày Tư Đồ Minh Duệ khẽ nhếch, ánh nhìn đánh giá Trang Thư Lan.

Tuy rằng sớm biết nữ nhân này không đơn giản nên mới có thể để ý tới nàng một chút.

Tại Đại Đông hoàng triều này, quan viên dám chân chính cùng hắn nói chuyện không nhiều lắm, lại còn dám phản bác trước mặt hắn như vậy quả thực vẫn chưa xuất hiện – ngay cả Thượng Quan Tinh cũng chưa từng nói chuyện thẳng thắn như vậy!Nàng không hề giống với tỷ tỷ của mình.

Mặc dù danh hào thực vang dội nhưng theo như Tư Đồ Minh Duệ thấy, vị tỷ tỷ kia tài trí cũng không bằng một phần mười nàng! Quan trọng nhất là, nàng biết ẩn nhẫn, giấu đi bộ mặt thật tính cách thật của mình.Xem biểu hiện đêm nay của nàng có vẻ như không để ý tới việc trong quan trường, bằng không với sự thông minh của nàng sao có thể đắc tội hoàng hậu nương nương? Nên nhớ rằng đắc tội hoàng hậu nương nương cũng chính là đắc tội với phe của thái tử, đối với tiền đồ sau này sẽ ảnh hưởng rất lớn a!Nàng không quan tâm tới quan trường mà lại cố tình bước vào trong đó.

Nàng muốn ẩn giấu tài năng nhưng trong lúc lơ đãng lại biểu hiện ra nàng thực sự không giống người thường - tóm lại nàng là một nữ tử thông minh tuỳ thời khắc mà lộ ra vỏ bọc của chính mình! Nhưng chính nữ tử như vậy lại rất thú vị, nếu chơi đùa không phải lại càng thú vị sao?!“Đây chẳng phải rõ ràng rồi! Nếu bản quan nhớ không nhầm thì đường này chính là đường xuất cung a! Chẳng lẽ Trang thám hoa muốn như lần trước, lại bịa đặt ra chuyện gì khác sao?”

Tư Đồ Minh Duệ cười nhạt, rất là mị mắt cùng với đó là thanh âm mê hoặc.

Lời nói của hắn có vài phần thật lòng, vài phần trêu đùa.Vậy thì sao? Có quan hệ tới hắn à? Trang Thư Lan nhìn Tư Đồ Minh Duệ với ánh mắt xem thường, không muốn nói thêm gì nữa, trực tiếp xoay người bước đi.

Chỉ là nàng đi phía trước thì Tư Đồ Minh Duệ liền theo sát phía sau, không xa không gần cách nàng khoảng ba bước chân.Trên đường nhỏ cũng chỉ có tiếng bước chân một trước một sau, không nhanh không chậm, tiết tấu đều đều.

Nhưng âm thanh này khi lọt vào tai nàng lại giống như tiếng trống loạn, vang mà loạn lại thêm chuyện mấy ngày hôm này khiến trong lòng nàng không hiểu từ đâu dâng lên cảm giác buồn bực, do đó bất tri bất giác mà bước nhanh hơn, trong lúc lơ đãng thì đã thấy một cái ngã ba trước mặt.Bước âm thầm trong con đường nhỏ khoảng năm mươi bước, nghe được phía sau không có tiếng bước chân, Trang Thư Lan mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghiêng người ngồi xuống thảm cỏ ven đường cũng không thèm để ý trên cỏ đã lấm tấm sương đêm.Từ sau khi rời khỏi lương đình, trong lòng nàng luôn có cảm giác bất an, tựa như mình đã vô ý nhìn thấy thứ không nên thấy, nhìn thấy bí mật riêng tư gì đó nhưng nàng cũng lười không muốn suy nghĩ thêm.

Sau đó lại gặp Tư Đồ Minh Duệ, không hiểu bản thân mình khi nào thì chọc phải hắn làm chuyện gì mà khiến hắn chú ý, khiến cho hắn đối nghịch cùng nàng?Lần đầu tiên gặp Tư Đồ Minh Duệ là ở phủ thừa tướng, lần đó nàng bị Trang Đức dạy bảo nên không có cơ hội quan sát người này; lần thứ hai là ở trà lâu, nàng cũng không hề nói chuyện với hắn; lần thứ ba là ở trước mặt hoàng đế, nàng cũng không hề chọc tới hắn; lần thứ tư cũng ở phủ Thừa tướng, chính tại lần này, nàng nhận ra Tư Đồ Minh Duệ vô tình mà thực chất cố ý đối nghịch cùng nàng, cho tới lần thứ năm, thứ sáu thì nàng có thể khẳng định, hắn chính là cố ý đối chọi với mình nhưng hắn lại chưa làm việc gì thực sự nguy hại tới bản thân – ít nhất hiện tại hắn cũng không dùng quyền thế mà áp bức nàng– nhưng mà hành vi kiểu này của hắn cứ như là đang trêu đùa một món đồ chơi…….Món đồ chơi? Trang Thư Lan ý thức được mình vừa dùng từ gì để hình dung mối quan hệ của nàng với Tư Đồ Minh Duệ.

Vào lúc này thì trong lòng cũng vang lên một nhịp, nàng – Trang Thư Lan từ khi nào đã trở thành món đồ chơi ột kẻ kiêu ngạo, tâm tình bất định như hắn? Hơn nữa lại còn phối hợp vài lần làm đồ chơi cho hắn nữa chứ.Thật đáng chê cười! Nàng không có nhược điểm nào rơi vào tay hắn, sao có thể để hắn chơi đùa được! Nhưng mà nếu quả thật nàng cùng hắn đấu thì liệu nắm trong tay bao nhiêu phần thắng? Hắn có tiền, có quyền, có thế; còn nàng chỉ là một chức quan nho nhỏ, tiền là của Trang Đức, quyền cũng là Trang Đức.

Chỉ với điểm này thì nàng lấy gì ra để đấu với hắn?Cho nên nàng phải để cho hắn đùa giỡn như vậy cho tới khi hắn chán ghét mới thôi sao?!Nghĩ tới đây, da đầu nàng liền run lên, không có thiên thời, địa lợi phối hợp, giả vờ ngây ngốc lại chịu thiệt.

Đây….

Thật đúng là tiến thoái lưỡng nan, đánh cũng không được mà thủ cũng chẳng xong!Phiền toái! Ở trong Trang phủ có một đống phiền toái còn chưa giải quyết xong rồi tới chuyện Túy Xuân Uyển, thậm chí còn có một sát thủ Lãnh gia tới góp vui, bây giờ lại tới Tư Đồ Minh Duệ vướng chân vướng tay…..

Những việc này cứ dồn dập tới a! Chẳng lẽ do mười năm qua nàng sống quá rảnh rỗi cho nên ông trời ghen tỵ, đem phiền toái gấp đối tới cho nàng sao?“Tư Đồ Minh Duệ! Ta Trang Thư Lan với người thề không đội trời chung!”

Khi bao nhiêu chuyện phiền toái dồn dập đổ dồn lên đầu, Trang Thư Lan nhịn không được nhìn trời phát khởi lời thề.“Nha.! Bản quan đúng là…….

Này không để ý, Trang thám hoa không thấy bóng người tăm hơi đâu hoá ra là trốn ở góc này nhớ bản quan a!”

Tiếng cười không che giấu ngạc nhiên vang lên bên tai Trang Thư LanTrang Thư Lan quay đầu, lãnh mâu nhìn Tư Đồ Minh Duệ.

Ánh mắt dừng lại bên khoé miệng trêu trọc của hắn, hận không thể tiến lên một bước cho hắn một cái tát.

Nhưng lý trí không cho phép, nàng biết không thể làm như vậy.

Tư Đồ Minh Duệ có thể lặng lẽ xuất hiện ở đây không gây ra một tiếng động, làm cho nàng một chút phát hiện cũng không có cho thấy hắn công lực nhất định là hơn nàng.

Cố hết sức mà lấy lòng hắn mới là chuyện tốt lúc này!“Đúng a!”

Khoé miệng kéo lên nụ cười lấy lòng, Trang Thư Lan từ từ đứng lên, bình thản đối diện Tư Đồ Minh Duệ nói.“Tư Đồ đại nhân bề ngoài xinh đẹp, mỹ lệ như thế, thật không ai bì nổi làm cho người ta không nhớ không được a!”

Cố ý đem hắn so sánh thành nữ tức chết hắn đi!Không ngờTư Đồ Minh Duệ lại cười rất vui vẻ.“Bản quan cũng cho là như vậy! Nhưng mà bản quan còn vui hơn nếu có thể mê hoặc được Trang thám hoa- người mà trước đây vài ngày còn “ thân thiết”

với Phó bối tử a! Chẳng lẽ Trang thám hoa đã thầm thương trộm nhớ bản quan lâu rồi?”

Đùa bỡn không thành ngược lại còn bị người ta đùa bỡn, bởi vì nàng gặp phải một kẻ da mặt còn dày hơn cả tường thành- Tư Đồ Minh Duệ! Khoé miệng khẽ giật, Trang Thư Lan cố nuốt xuống tức giận mà nói.“Ta ghét nam nhân xinh đẹp hơn ta! Cho nên ngươi bị knockout rồi! Cũng xin Tư Đồ đại nhân về sau đừng tìm ta gây phiền toái nữa có được không?”

Những lời Tư Đồ Minh Duệ nói trong buổi dạ yến nàng tin chắc ngày mai trong kinh thành sẽ có đủ loại tin đồn được thêm thắt vào – Trang Thư Lan thật muốn trao thưởng cho chính mình, mỗi ngày đều tận lực góp sức vì sự nghiệp “bát quái”

ở kinh thành, cứ cách vài ngày lại cho ra một tin đồn mới….Chuyện đó để sau này hẵn tính.

Lúc nãy trong dạ yến nàng cảm giác được ánh mắt ghen tỵ cùng căm phẫn của Trang Thư Dao, đoán chắc rằng lần này xong rồi, quãng thời gian sau này của nàng ở Trang phủ sống chỉ sợ càng thêm khó khăn a!“Nếu Tư Đồ đại nhân quá nhàm chán mà muốn tìm người chơi đùa, đại khái ngài có thể tìm người khác a! Ví dụ như mấy vị quan trong triều muốn thăng quan tiến chức, mấy quan viên muốn nhờ ngài giúp hoặc là vị quan nào ngài nhìn không vừa mắt, còn có thể tìm mấy nữ tử mỹ mạo trong kinh thành ái mộ ngài chơi đùa.

Nếu như ngài không muốn chơi đùa cùng nữ nhân hay quan viên, ngài có thể đi tìm nam nhân, tìm trẻ nhỏ…….

Ngài bỏ qua cho ta được không? Ngài đại nhân đại lượng, nếu như ta vô tình chọc tới ngài ở một nơi nào đó thì thực xin lỗi ngài.

Nếu như ngài thấy ta không vừa mắt thì đại khái có thể tới trước mặt hoàng thượng tâu trình, cách chức quan của ta hoặc là bắt ta đến một nơi hẻo lánh nào đó làm quan, ta sẽ vô cùng cảm tạ ngài!”

Nói một hơi nhiều như vậy thật đúng là mệt chết a, nhưng bù lại nói ra được những uất ức trong lòng nàng! Nhưng có thể làm gì? Không ngờ lại bị Tư Đồ Minh Duệ coi là món đồ chơi, trước hết là mềm mỏng, làm cho hắn mất đi hứng thú với món đồ chơi này.

Hơn nữa với cá tính thoải mái, thích chọc người của hắn chỉ cần một việc khác hoặc một người khác khiêu khích hứng thú của hắn như vậy chẳng phải đã tự giải thoát cho bản thân rồi hay sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.