Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Chương 63: Giao dịch trong đêm



“Bằng hữu bên ngoài, nếu đã tới đây, chi bằng vào ngồi một chút!”

Cùng lúc đó cửa lầu một cũng mở ra.Trang Thư Lan nghe thấy giọng nói này thì đầu óc lập tức tỉnh táo lại, thì ra nàng khá may mắn đó chứ, chỉ cần nhắm mắt cũng có thể tìm đúng cửa.Ngay khi định nhấc chân bước vào thì Trang Thư Lan lại cảm thấy do dự, bây giờ đã qua nửa đêm, cho dù có việc gấp nhưng mà cô nam quả nữ cùng một chỗ thật không hay! Tuy rằng nàng không phải là người câu nệ tiểu tiết, nhưng nhớ tới vài lần đụng độ Tư Đồ Minh Duệ mới nhận ra nàng chưa thực sự thắng hắn lần nào, huống chi đêm nay nàng muốn thực hiện một giao dịch với hắn, nếu dễ dàng bước vào, chỉ sợ nàng đã thua mất ba phần khí thế rồi, vậy thì làm sao có thể bàn điều kiện với hắn? Nghĩ tới đây, Trang Thư Lan lại tự trách bản thân chưa chuẩn bị tốt tinh thần đã mò tới.“Đa tạ lòng tốt của bằng hữu bên trong!”

Nếu kẻ bên trong coi nàng như người trong giang hồ thì Trang Thư Lan cũng chỉ biết lựa lời mà xưng hô theo hắn, giảm thấp giọng nói.“Tại hạ chỉ đi ngang qua quý phủ, đúng lúc dừng lại nghỉ chân thì bị lạc đường.

Bây giờ tại hạ chỉ mong bằng hữu bên trong có thể chỉ giúp tại hạ phương hướng rời đi!”

Lúc này Trang Thư Lan không thể phân biệt được đông tây nam bắc, nếu không nàng đã sớm rời khỏi nơi quỷ quái này rồi.“Vị bằng hữu cũng không cần đi ra, chỉ cần nói cho tại hạ từ Hạo Nguyệt Lâu này đi theo hướng nào là được rồi!”

Thực ra nàng cũng không có hi vọng Tư Đồ Minh Duệ làm theo lời nàng nói.

Theo như những gì nàng biết về hắn, chỉ e hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua ột kẻ “vô tình”

lạc đường trong phủ của hắn như vậy đâu!Quả đúng như Trang Thư Lan nghĩ, bên trong truyền ra một tràng cười khẽ.“Ha ha, vị bằng hữu kia, hình như các hạ đang quá xem thường chỗ này của ta thì phải, cho dù chỗ này của ta chỉ là phủ tư nhân thì các hạ cũng không thể nói đên là đến, nói đi là đi được.

Tại hạ hoàn toàn có thể báo quan truy cứu việc này!”

Báo quan? Đúng là tốn công mà! Chính hắn cũng làm quan thì còn muốn báo cho ai đây? Trang Thư Lan bĩu môi, giọng nói vẫn trầm như trước.“Theo như ý của vị bằng hữu thì việc đêm nay các hạ muốn thế nào mới bỏ qua mà chỉ hướng ra cho tại hạ?”

“Người tới đều là khách thôi!”

Bên trong lại truyền tới vài tiếng cười khẽ, dường như tâm trạng rất vui vẻ.“Chi bằng mời các hạ vào đây uống chén trà, tại hạ cũng muốn thể hiện lòng hiếu khách của chủ nhân, chiêu đãi vị bằng hữu không mời mà đến!”

Uống trà? Nếu chỉ là việc uống trà bình thường thì cũng không có gì đáng nói, có điều Tư Đồ Minh Duệ có thể dễ dàng bỏ qua ột kẻ dám nửa đêm xông vào phủ hắn sao? Nàng âm thầm nắm chặt bọc vải trong tay, từ chối.“Ý tốt của bằng hữu, tại hạ xin ghi nhận.

Nhưng mà đêm đã khuya, uống trà nâng cao tinh thần chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ.

Tốt hơn bằng hữu nên chỉ hướng ra cho tại hạ, tại hạ cũng muốn trở về nhà nghỉ ngơi sớm!”

Vừa dứt lời, Trang Thư Lan chợt nghe thấy tiếng bước chân đi ra từ trong phòng.

Nàng nhìn bốn phía để tìm chỗ ẩn nấp, rồi nhanh chóng phi thân lên một cành cây lớn phía sau.

Vừa trụ vững thì Tư Đồ Minh Duệ cũng đã đứng ở cửa.

Nhờ vào ánh sáng trong phòng Trang Thư Lan thấy hắn, dù đã nửa đêm vẫn có thể toát ra khí chất mê hoặc người khác.

Cũng được đấy! Đêm nay hắn không mặc y phục đỏ sẫm nữa mà là y phục màu trắng.

Với bộ y phục này, hắn bớt đi vài phần yêu dã nhưng lại thêm mấy phần phong nhã.

Nhưng mà Trang Thư Lan thắc mắc tự hỏi, đã trễ như thế này tại sao hắn vẫn ăn mặc chỉnh tề, chẳng lẽ hắn vẫn chưa đi nghỉ?“Vị bằng hữu trên cây, xin mời xuống đây!”

Tư Đồ Minh Duệ dựa vào cửa mỉm cười.“Vừa rồi vẫn còn ở dưới đất, tại sao bây giờ đã trên cây rồi, chẳng lẽ các hạ là khỉ à?”

Trang Thư Lan vẫn không nhúc nhích.

Bởi vì bây giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra cách nào hay ho để đối mặt với hắn, phải làm thế nào mới đạt thành mục đích đêm nay của nàng đây .Tư Đồ Minh Duệ nhíu mày, lấy ra mấy viên hoàng thạch từ trong ống tay áo, ném tới người đang ẩn thân trên nhánh cây.Trang Thư Lan không ngờ Tư Đồ Minh Duệ lại đánh lén nàng, thoáng chốc lơ là nên cánh tay bám vào nhánh cây bị đánh trúng! Vì thế nàng ngã từ trên cây xuống trong tư thế “vô cùng đẹp mắt”

.“Ôi!”

Trang Thư Lan đau ứa nước mắt – ngã xuống từ ba thước thì cho dù dùng võ công để chống đỡ thì vẫn thấy đau, mông “ an toạ”

trên mặt đất, đầu cũng đập xuống, nước mắt ứa ra, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng đau.“Thì ra là nữ tặc!”

Tư Đồ Minh Duệ cười rợn tóc gáy.“Theo quy tắc trên giang hồ, thứ các hạ trộm được phải đưa cho tại hạ nhỉ!”

Nữ tặc? Trang Thư Lan nén giận, sao nàng lại có thể là nữ tặc chứ? Nếu nàng thật có thể trở thành nữ tặc thì cuộc sống quẫn bách của nàng đã sớm có cách giải quyết rồi! Khi tầm mắt nhìn xuống bọc vải nàng đang ôm trong tay thì Trang Thư Lan cũng bình tĩnh lại.

Quả thực lúc này nàng giống một tên trộm thật! Có điều nàng vẫn muốn báo thù hành động đánh lén vừa rồi của Tư Đồ Minh Duệ! Nhưng không thể trực tiếp đấu võ mồm với hắn, bằng không người chịu thiệt vẫn là nàng!Nghĩ ngợi một hồi, Trang Thư Lan đành phải tạm thời nhịn xuống, ném thẳng cái bọc trong tay về phía Tư Đồ Minh Duệ.

Nếu hắn muốn thì cho hắn, dù sao vật đó vốn là của hắn mà!Tư Đồ Minh Duệ thấy ánh mắt oán hận của nữ tặc kia ném vật trong tay về phía hắn.

Theo phản xạ hắn giơ tay đón lấy.

Nữ tặc này cũng dễ bị lừa thật! Hắn thuận tay mở bọc vải ra, ánh mắt thâm trầm, ngẩng đầu lên, ép hỏi hắc y nhân phía trước mặt vừa đứng dậy.“Mấy thứ này ngươi lấy từ đâu ra?”

“Đương nhiên là từ nơi nên có được!”

Trang Thư Lan phủi phủi bụi đất trên người, xoa xoa chỗ lưng bị đau, không thèm để ý đáp trả, nhất thời đã quên thấp giọng xuống.“Trang Thư Lan?”

Đương nhiên Tư Đồ Minh Duệ nhận ra giọng nói này là của ai, không nhịn được mà cười chế nhạo.“Thì ra là Trang đại nhân, nửa đêm còn thích làm kẻ trộm.

Đây đúng là chuyện bất ngờ nhất mà tại hạ được biết đấy!”

Chết toi, vừa rồi sao lại quên hạ giọng ? Bị Tư Đồ Minh Duệ nhận ra rồi, nên làm gì bây giờ? Trang Thư Lan hơi do dự, cuối cùng cũng bỏ qua ý định trốn tránh, bỏ khăn bịt mặt xuống lộ ra khuôn mặt thật nói chuyện.“Tư Đồ Minh Duệ, tối nay ta tới đây tìm là có chuyện muốn trao đổi với ngươi.

Giờ cũng đã gặp mặt, ngươi có thể cho ta chút thời gian không?”

Nếu tránh không được vậy thì cứ nói rõ, dù sao hiện tại nàng cũng đi từng bước tính từng bước, cùng lắm thì dùng mọi thủ đoạn – kết quả là quan trọng nhất, thất bại sẽ tìm cách khác, chẳng lẽ nàng lại sợ Tư Đồ Minh Duệ – hắn ư?“Ra là có việc nhờ vả ta!”

Tư Đồ Minh Duệ híp mắt cười.“Có điều, muốn ta giúp đỡ, trước tiên phải bàn tới thù lao, phải xem ta có hứng thú hay không đã! Hơn nữa…Hình như Trang đại nhân đã quên, ngài còn thiếu ta hai lần tạ lễ đó!”

Tạ lễ? Trang Thư Lan nhớ lại ngày nào đó chính mình nhận tạ lễ hắn, âm thầm xấu hổ – việc này thiếu chút nữa nàng đã quên may sao có hắn nhắc nhở.

Nhưng mà hắn quá nhỏ mọn a! Ngày thường hắn thu lễ còn ít sao? Bây giờ còn nhắc lại việc này.“Yên tâm! Những gì ta đã nói thì nhất định sẽ làm!”

Trang Thư Lan tức giận trả lời, sau đó lại cười nịnh nọt.“Nói cách khác có phải bây giờ Tư Đồ công tử có thời gian?”

“Thời gian thì có nhưng mà đêm nay đã quá khuya, có chuyện gì Trang cô nương không thể đợi ngày mai sao? Nhìn ánh mắt lúc này của Trang cô nương lại nghĩ tới những lời đồn đại gần đây có liên quan tới cô nương, vì danh dự của mình, thật tình tại hạ không dám một mình ở chung với Trang cô nương đâu!”

Vì danh dự của hắn? Hắn có ý gì? Thấy ánh mắt trêu tức của hắn, Trang Thư Lan tức giận nghiến răng nói.“Với nhân phẩm của Tư Đồ công tử, ta mới là người phải lo lắng khó giữ được danh tiết của mình!”

Ha! Có thể thuận lợi rời khỏi Trang phủ chẳng phải là nhờ “hồng phúc”

của hắn sao?“Trang đại nhân còn có danh tiết để nói à?”

Tư Đồ Minh Duệ lạnh lùng hỏi lại.“Hình như đã không còn từ lâu rồi! Hiện tại có ai lại không biết Trang Thư Lan – Trang cô nương là tiểu thư phong lưu nhất kinh thành?”

“Ngươi!”

Trang Thư Lan trừng mắt nhưng vừa nghĩ tới việc cần nhờ vả thì không thể để hắn mất hứng được.

Nàng hít một hơi thật sâu nhắc nhở mình, việc nhỏ không nhịn thì sao có thể làm nên đại sự.“Tin đồn vô căn cứ, sao ta phải để ý chứ? Danh tiết cũng không thể ăn được, ta còn không để trong lòng thì cần gì Tư Đồ công tử phải lo hộ?”

Giọng điệu thản nhiên, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt lãnh đạm chống lại ánh mắt của Tư Đồ Minh Duệ.“Mà ta nghĩ hợp tác với công tử ta mới có cơm để ăn, mặt khác lại có thể giúp công tử kiếm ngàn lượng hoàng kim mỗi ngày, giàu càng thêm giàu, chưa tới hai năm có thể giúp Tư Đồ công tử trở thành người giàu có nhất kinh thành, thậm chí cả Đại đông hoàng triều này.

Tư Đồ đại nhân có hứng thú không? Có dám thử sức với trò chơi mới này không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.