Việc gì đã đến thì muốn trốn cũng không được, cho dù may mắn tránh thoát cũng không thể tránh cả một đời!
Trang Thư Lan tự nhủ thầm, cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp, cái gì gọi là không thể buông tha thì Tư Đồ Minh Duệ đang đứng trước mặt chính là minh chứng tốt nhất.
“Vừa rồi ô nương nói vậy trước mặt hoàng thượng là có ý gì?”
Sau một hồi giằng co, Tư Đồ Minh Duệ quyết định là người lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Không có ý gì!”
Trang Thư Lan nhún nhún vai, thờ ơ trả lời, hướng ánh mắt nhìn về phía những người xa xa đang đi lại trước cửa cung, lại nói tới vấn đề không hề liên quan.
“Hình như cũng gần trưa rồi, ta vẫn chưa ăn sáng, bụng hơi đói rồi.. à, Tư Đồ đại nhân, hạ quan không hàn huyên với ngài được nữa rồi! Cáo từ!”
Đây chính là cái không tốt của việc vào triều sớm. Đặc biệt với người như Trang Thư Lan mà nói, trên cơ bản ăn sáng đúng giờ đã là một chuyện quá xa xỉ, vào triều ba tháng, mỗi ngày bữa sáng và bữa trưa đều gộp thành một. Vì thế nàng lo rằng mình làm quan chưa được bao lâu mà dạ dày đã không chịu nổi mất.
Trang Thư Lan bình thản, thờ ơ nhìn Tư Đồ Minh Duệ như người xa lạ. Thái độ này làm cho đáy lòng Tư Đồ Minh Duệ có cảm giác khó chịu, rõ ràng là người sinh khí dồi dào, chỉ cần một cử chỉ, ánh mắt đã biến người khác thành trò chơi trong tay, sao đột nhiên lại im lặng như thế? Được rồi, tuy rằng bình thường nàng vẫn thản nhiên trước mặt người khác, lạnh lùng như thế nhưng trước mặt hắn ít ra cũng phải có cảm xúc gì khác biệt chứ!
“Ta đã chuẩn bị rượu và thức ăn.”
Tư Đồ Minh Duệ hơi dừng lại một lúc, mang theo nụ cười mê hoặc.
“Thập Nhị phường mới có loại điểm tâm mới, có muốn nếm thử không?”
Trang Thư Lan thay vẻ mặt lãnh đạm bằng nụ cười giả tạo.
“Bỗng dưng vô duyên vô cớ săn đón nịnh bợ, không thể không khiến người ta nghi ngờ trong đó có âm mưu.”
Hừ, cho dù điểm tâm của Thập Nhị phường rất đắt, với khả năng kinh tế của một người bình thường thì không thể ăn loại điểm tâm xa xỉ này được, nhưng ngày nào nàng chẳng ăn – giao ước một năm đưa điểm tâm của Thập Nhị phường tới chỗ nàng vẫn chưa hết mà.
“Từ trước tới nay ta chưa bao giờ ngấm ngầm mưu toan, thứ ta muốn đều đoạt lấy một cách quang minh chính đại!”
Tư Đồ Minh Duệ thấy hơi hài lòng trước phản ứng như vậy của Trang Thư Lan. Tuy rằng nàng cười rất giả nhưng ít nhất cũng khiến trái tim của nàng rung động.
Trang Thư Lan cười tiếp tục phủ định.
“Đó là việc của ngài!”
Đang nói chuyện, lại một lần nữa ánh mắt nàng không ngừng nhìn về đám người phía đằng xa.
“Cô nương đang nhìn ai vậy?”
Tư Đồ Minh Duệ cũng chú ý tới Trang Thư Lan liên tục hướng tầm mắt đảo qua đảo lại về phía nhóm người ở cổng thành, hình như nàng đang tìm người nào đó – sẽ là ai được? Nàng giống như một người cô độc, luôn luôn lẻ bóng một mình, ánh mắt nàng như vậy là đang tìm kiếm ai?
“Không khiến ngài xen vào!”
Trang Thư Lan nhanh chóng trả lời.
Không xen vào? Trong kinh thành này có ai là không biết nàng Trang Thư Lan và hắn Tư Đồ Minh Duệ có mối quan hệ không thể nói rõ chứ? Chỉ với điểm này thôi, hắn đã thừa khả năng xen vào rồi.
“Nhất định là nam nhân rồi! Không biết nam nhân như thế nào lại có thể khiến cô nương chú ý như vậy?”
“Liên quan gì tới ngài!”
Nàng vừa nói xong thì nháy mắt đã vọt tới bên cạnh một người bước ra từ đám đông, mặt mày hớn hở, khoé miệng cười rộ lên. Thấy hành động của nàng như vậy, Tư Đồ Minh Duệ cũng chuyển tầm mắt sang người bên cạnh nàng – đó chính là Đường thiếu gia nổi danh trong kinh thành, sau đó lấy lại phong thái phong lưu, phóng khoáng đi tới chỗ nàng.
“Thì ra là hắn!”
Tư Đồ Minh Duệ cười ưu nhã nhưng ánh mắt lại lạnh như băng khiến cho nụ cười của hắn giống như đang muốn giết người.
“Cũng đúng, lãng tử thật xứng với ác nữ, đúng là một đôi trời sinh….”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên một tiếng “bốp”vang lên. Một cái tát như trời giáng xuống khuôn mặt tuấn mỹ, lưu lại vết đỏ rõ hình năm ngón tay. Và tiếng vang này cũng làm cho những người xung quanh đều kinh động, ánh mắt không thể tin trừng trừng nhìn Trang Thư Lan.
“Ta không phải là thánh nhân, cũng không phải là thánh mẫu, kiên nhẫn cũng có mức độ thôi!”
Mặc dù Trang Thư Lan rất kinh ngạc với hành động đột phát vừa rồi của mình nhưng lý trí không cho phép nàng kinh ngạc quá lâu. Nàng thu tay lại làm như chưa từng xảy ra việc vừa nãy, mặt không thay đổi, quay lại nhìn lướt qua đám đông vây quanh. Ánh mắt dừng lại trên người Thượng Quan Tinh và Phó Thuyết đang đứng trước cổng cung.
“Nếu ở đây đã có nhiều nhân chứng như vậy, ta cảm thấy rất tốt để giải thích một việc – về những lời đồn đaih trong kinh thành liên quan tới ta, Trang Thư Lan. Tuy rằng đề tài hơi cũ một chút nhưng ta tin rằng mọi người sẽ có hứng lắng nghe. Về lời đồn giữa ta và Phó Thuyết, đây chẳng qua chỉ là chuyện hiểu nhầm. Phó Thuyết từng có lần ra tay giúp đỡ ta một chuyện nhỏ, sau đó lại bị vài người thừa hơi rỗi việc thêu dệt thành những chuyện không dễ nghe! Thật ra ta không thể không nói, thời đại này người giống như Phó Thuyết thấy việc nghĩa thì hăng hái giúp đỡ, coi việc giúp người khác như một niềm vui đã không còn nhiều. Phó bối tử chung tình với Thượng Quan đại học sĩ, việc này ở trong triều đã không còn là chuyện gì bí mật, may là những lời đồn kia cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của hai người, nếu không Trang Thư Lan ta chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội với ân nhân – Phó Thuyết. Cũng khiến người ta vui mừng là gần đây hai phủ bọn họ đã bắt đầu thảo luận việc hôn sự của cả hai rồi, nhân tiện đây cũng xin mọi người ột tràng pháo tay chúc phúc đôi uyên ương này!”
Nói xong, Trang Thư Lan lại đi tới trước mặt Phó Thuyết và Thượng Quan Tinh, thật chắp tay hành lễ, cũng khiến ọi người xung quanh hào hứng la hét. Nhưng Phó Thuyết và Thượng Quan Tinh lại giật mình trước sự việc bất ngờ này, thậm chí là sợ hãi, đặc biệt là Phó Thuyết. Hắn biết lời nói của Trang Thư Lan căn bản là nói dối, lại càng không hiểu hiện tại Trang Thư Lan nói thế là có ý gì, cho nên không tìm được lời nào phản bác – vì sợ bị những chuyện phiền toái lại quấn vào thân. Hành lễ xong, Trang Thư Lan mới quay sang bước tới đứng cạnh Tư Đồ Minh Duệ, giơ tay chỉ vào hắn, rồi cười nói với mọi người.
“Về phần Tư Đồ đại nhân, ta cũng thừa nhận, thời gian qua ta với ngài ấy cũng có chút quan hệ không rõ nhưng không phải là vấn đề tình cảm rối rắm, cũng không phải là mê hoặc hay dụ dỗ, yêu đương vụng trộm gì cả. Mà là do ta không cẩn thận thỉnh thoảng vô tình lại đắc tội với Tư Đồ đại nhân. Mọi người thử nghĩ đến quan phẩm và nhân phẩm của Tư Đồ đại nhân trong mấy năm qua mà xem, có lẽ sẽ lý giải được vì sao lại có nhiều lời đồn đại, khó nghe về ta như vậy. Còn về phần nhân phẩm của ta như thế nào, có giống như những lời đồn khó nghe kia hay không, ta nghĩ chỉ cần tìm một tiểu cô nương ngây thơ, trong sáng hỏi là tốt nhất – đồng ngôn vô kỵ (童言无忌 : trẻ con luôn nói thật mà không hề suy tính), lời nói của trẻ con không sai bao giờ.”
Từ trong đám người, Trang Thư Lan kéo tay một tiểu cô nương, sau đó ngồi xổm xuống, mắt nhìn thẳng vào đứa trẻ, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi.
“La Lỵ, sau muội lại một mình ở kinh thành vậy? Cha muội đâu?”
La Lỵ cũng chính là học trò của học đường Thanh Tinh.
“Phụ thân phải đi mua đồ nên bảo muội ở chỗ này chờ.”
Giọng nói mềm mại của La Lỵ vang lên.
“Lan tỷ tỷ, vừa rồi vì sao tỷ lại đánh vị đại ca đẹp trai kia? Bộ dạng vừa rồi của tỷ tỷ hung dữ quá, La Lỵ thấy sợ.”
“Ha ha, La Lỵ ngoan!”
Trang Thư Lan đưa tay vỗ nhẹ đầu La Lỵ, dỗ dành.
“Bởi vì vị ca ca đẹp trai kia bắt nạt tỷ tỷ, cho nên đương nhiên tỷ tỷ phải ra tay phản kháng rồi.”
“Lan tỷ tỷ là người tốt, những ai bắt nạt Lan tỷ tỷ đều là kẻ xấu! Vậy huynh ấy chính là người xấu rồi!”
La Lỵ chuyển ánh mắt sang Tư Đồ Minh Duệ, dùng suy nghĩ ngây thơ giải thích. Tất nhiên Trang Thư Lan rất hài lòng với sự phối hợp của La Lỵ, kéo bàn tay nhỏ bé, khẽ cười hỏi.
“La Lỵ, lát nữa tỷ tỷ hỏi muội một vấn đề, cũng giống như những câu hỏi mà tỷ tỷ hỏi ở trên lớp thôi, muội có trả lời được không?”
“Được ạ!”
La Lỵ sợ hãi nhìn những người vây xung quanh, nhỏ giọng gật đầu.
“Cám ơn tiểu La Lỵ đáng yêu!”
Trang Thư Lan cười rồi đứng lên, kéo tay La Lỵ tới trước mặt mọi người, lại ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi.
“Tiểu cô nương, tỷ tỷ có phải là người tốt không?”
“Đúng vậy ạ!”
La Lỵ trả lời nhanh chóng, giống như đây là chuyện đương nhiên ai ai cũng biết.
“Vậy La Lỵ dựa vào đâu mà nói tỷ tỷ là người tốt?”
Trang Thư Lan hỏi tiếp.
“Trên mặt người không viết rõ ai là người tốt, ai là kẻ xấu, làm sao muội có thể kết luận tỷ tỷ là người tốt được?”
“Tỷ tỷ chính là người tốt!”
La Lỵ bị Trang Thư Lan hỏi xong mới ngây ngô trả lời.
“Tỷ tỷ cho bọn muội đồ ăn ngon, còn cho bọn muội đi học, kể chuyện cho bọn muội nghe, lại cùng chơi với bọn muội…..A? Phụ thân!”
Vẫn chưa nói xong, ánh mắt và sự chú ý của La Lỵ đã chuyển sang một người khác.
Đau đầu! Trang Thư Lan đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, sao hôm nay lại dựa vào La Lỵ chứ! Nếu là một học sinh khác của học đường Thanh Tinh nàng đã đổi lại hỏi câu khác rồi.
“Hừ, bỏ cuộc đi!”
Mặc dù bị một bạt tai nhưng Tư Đồ Minh Duệ vẫn cười tự nhiên, nho nhã.
“Ai sẽ tin lời của cô nương đây? Từ lúc bị đuổi ra khỏi Trang phủ thì nhân phẩm của cô nương đã không còn gì nữa rồi!”
“Ha!”
Trang Thư Lan đứng dậy, cười lạnh.
“Bọn họ tin hay không ta cũng không thèm để ý, ta sinh ra không phải dựa vào nhân phẩm để kiếm cơm ăn, cũng không dựa vào sắc mặt người khác mà tồn tại. Trong trời đất bao la này, ta có thể sống được đã là tốt rồi! Đời người ngắn ngủi, có lẽ chỉ được vài chục năm, ai dám đảm bảo đêm nay nhắm mắt đi ngủ ngày mai có thể thức dậy? Nếu thế sự đã khó đoán, ta cần gì phải để ý người khác nói ta thế nào? Người trong sạch hiển nhiên trong sạch, kẻ giả dối thì sẽ chỉ giả dối mà thôi, trong chốn hồng trần phức tạp này, ta cần gì phải tự rước phiền não vào mình?”
Nói tới đây, cảm xúc dâng trào, nàng hơi dừng lại rồi ngẩn người một lúc, ánh mắt cũng trở nên lãnh đạm.
“Cho tới nay Tư Đồ đại nhân đều cố sức gây khó xử cho hạ quan. Hơn nữa tcó vẻ như hạ quan đã gây thù chuốc oán không ít trên chốn quan trường, thực không thích hợp ở lại trong triều nữa cho nên hạ quan đã từ quan, cũng không có năng lực tạo phúc dân chúng Đại Đông hoàng triều.”
“Trang đại nhân, cô nương thật sự muốn từ quan quy ẩn sao?”
Thượng Quan Tinh xúc động cất tiếng. Lời nói của Trang Thư Lan lạnh nhạt nhưng giống như khai sáng nhân sinh thế sự, điều này làm cho nàng cảm thấy rất bội phục. Ba tháng qua, tuy tiếp xúc với nhiều nữ quan nhưng Thượng Quan Tinh chỉ thật sự chú ý tới Trang Thư Lan. Người này có trí tuệ, có mưu lược lại có chung một cách nhìn với nàng. Phải nói nàng thật sự bộ phục, một cô gái sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc lại có thể tiêu dao, tự do tự tại như thế. Nếu đổi lại là nàng, chỉ sợ trải qua bao phong ba bão táp như vậy đã không biết làm như thế nào cho đúng rồi.
“Quy ẩn còn chưa nghĩ tới nhưng từ quan thì chính xác!”
Trang Thư Lan cười khẽ, rất phóng khoáng.
“Hoàng thượng sẽ không dễ dàng để cho cô nương từ quan đâu!”
Phó Thuyết nói cực kì nghiêm túc. Tuy rằng Trang Thư Lan có mấy lần khiến hắn tức giận muốn hộc máu nhưng về sau nàng lại nho nhã, lễ độ với hắn, cũng không còn náo loạn, tạo thêm những tin đồn khó nghe nữa. Mà hôm nay trên buổi triều nàng lại làm ra một chuyện kinh thiên động địa như thế thì Phó Thuyết đã bắt đầu nhìn lại nữ nhân tên Trang Thư Lan này rồi.
“Việc này không ở trong phạm vi lo nghĩ của ta!”
Trang Thư Lan cười như chẳng có gì đáng lo, đứng chắp tay, gió xuân thổi qua, góc áo theo đó mà bay bay cùng với khí chất lạnh nhạt, lãnh đạm vốn có, càng làm cho nàng có cảng giác phiêu diêu thoát tục, dường như những chuyện trong thế gian này không có gì có thể khiến nàng ưu phiền được. Phương bắc có giai nhân trở thành cống phẩm cho kẻ khác (có lẽ đang nói tới Vương Chiêu Quân). Tình cảnh này khiến cho trong đầu Tư Đồ Minh Duệ hiện lên một câu nói như vậy.
“Không cho phép cô nương từ quan!”
Vẻ mặt Tư Đồ Minh Duệ bắt đầu trở nên bối rối, sau đó theo cố tình đánh trống lảng.
“Cô nương đừng quên việc khế ước!”
Thấy vệt đỏ trên mặt Tư Đồ Minh Duệ, Trang Thư Lan thấy hơi hối hận sao lúc đấy mình lại quá xúc động như thế. Nên nhớ rằng võ công của Tư Đồ Minh Duệ cao hơn nàng, nếu lúc ấy hai người động thủ thì kẻ chịu thiệt nhất định là nàng rồi!
Hơn nữa Trang Thư Lan cũng cảm thấy rất kỳ quái. Rõ ràng nàng đánh Tư Đồ Minh Duệ vậy mà hắn lại không tức giận. Ngoại trừ lúc đầu kinh ngạc và giọng điệu lạnh nhạt ra, hắn không hề có bất cứ biểu hiện nào của sự tức giận. Chẳng lẽ hắn không thèm để ý tới thể diện của hắn sao?
“Vừa rồi, cái tát đó…. thật xin lỗi!”
Trang Thư Lan chắp tay trước ngực thi lễ nhưng không có nhiều thành tâm, thần thái lạnh nhạt như trước.
“Việc khế ước thì bỏ đi, bạc và những thứ khác ta cũng không cần nữa, coi như là tiền bồi thường phá vỡ hợp đồng. Mấy ngày nay tuy rằng ta với ngài hợp tác cũng không phải là thực sự ăn ý, nhưng ta đã từng nói ngài xem như là một người thú vị trong Đại Đông hoàng triều này, rất hân hạnh được quen biết ngài!”
“Cô nương!”
Lần này tới lượt Tư Đồ Minh Duệ không nói được gì, không thể tin được, Trang Thư Lan này lại thay đổi nhanh như vậy, cảm giác như bên trong nàng có hai con người. Một người là một thiếu nữ tính tình đơn giản, nói giận sẽ giận, nói vui sẽ vui, còn một người khác dường như già hơn mười tuổi, thờ ơ, lạnh nhạt, vô ham vô cầu (không có ham muốn, yêu cầu gì).
Trang Thư Lan cũng không nói nhiều, đi qua Tư Đồ Minh Duệ tới chỗ Thượng Quan Tinh. Trang Thư Lan đánh giá cô nương xinh đẹp, thanh tú trước mặt nàng này. Tuy rằng tính tính lạnh lùng nhưng dáng vẻ vẫn là một phụ nữ dịu dàng, trong sáng, cũng khó trách làm mê muội đầu óc Phó Thuyết.
“Thượng Quan cô nương, ta muốn mời cô nương tới nhà ta uống trà, dùng bữa, không biết Thượng Quan cô nương có cho ta vinh hạnh này không?”
Trang Thư Lan cười tự nhiên, không còn thấy vẻ chín chắn, lão luyện trên quan trường nữa mà giống như bạn bè thân tình gặp nhau.
“Được thôi!”
Thượng Quan Tinh gật đầu đồng ý. Cho tới nay nàng cũng coi như quen biết Trang Thư Lan, đáng tiếc vẫn không có cơ hội để hai người nói chuyện thân mật. Khó có được cơ hội như hôm nay, Trang Thư Lan lại chủ động mời, tất nhiên nàng rất vui vẻ đồng ý.
“Ta cũng muốn đi!”
Phó Thuyết nhanh chóng mở miệng, rất không vui khi thấy mình bị người ta bỏ rơi.
“Không được!”
Trang Thư Lan không suy nghĩ mà từ chối luôn.
“Ta muốn nói một vài chuyện về nữ nhân với Thượng Quan cô nương, ngài là một đại nam nhân, chẳng lẽ lại mặt dày ngồi nghe? Huống chi nhà của ta chỉ toàn là nữ, không lẽ ngài lại tới nhà ta uống trà, dùng cơm, ta không muốn làm cho ba bà sáu cô cắn lưỡi, nói ta không phải. Trước kia chuyện này chưa từng xảy ra còn bị người khác bịa đặt thành tin đồn khó nghe, nếu hôm nay ngài tới nhà ta – cho dù là cùng Thượng Quan cô nương ta cũng sợ những người đó không hiểu, thừa hơi rỗi việc lại một lần nữa bịa đặt chuyện nhảm nhí. Thứ lỗi cho ta, một khi đã bị rắn cắn thì mười năm sau vẫn sợ dây thừng!”
Nàng nói chủ yếu là với Phó Thuyết nhưng cũng muốn nói ọi người cùng nghe. Những người vây xem thấy kịch vui sắp sửa hạ màn nên cũng không còn hứng thú xem tiếp nữa, bắt đầu tản đi. Huống hồ nghe mãi cũng thấy được nữ nhân tên Trang Thư Lan kia không hề giống như lời đồn, rằng tính tình điêu ngoa, khó chịu, mọi người cũng có cảm giác là đang hiểu nhầm nàng. Nhưng vừa nghe nói tới việc nàng muốn từ quan – dù không biết là nguyên nhân gì khiến cho nàng không muốn làm quan nữa, nhưng vừa nghe tới vấn đề này một số người nhiều chuyện lại bắt đầu thêu dệt một vài câu chuyện hay ho khác. Nhưng thôi! chuyện này để sau hẵn nói.
“Lan tỷ tỷ!”
La Lỵ cười hì hì kéo tay một anh nông phu trẻ tuổi gọi Trang Thư Lan.
“Lan tỷ tỷ, thời gian này tỷ tỷ không tới học đường Thanh Tinh, bọn Đậu tử đều rất nhớ tỷ tỷ….”
“Nhớ tỷ tỷ hay là điểm tâm tỷ tỷ mang tới vậy?”
Trang Thư Lan cúi xuống, nhéo nhéo má La Lỵ, cười hỏi.
“Không phải thế đâu ạ!”
Vẻ mặt La Lỵ thành thật lắc đầu.
“Bọn muội muốn nghe tỷ tỷ kể chuyện. Lan tỷ tỷ, lần sau tới học đường tỷ tỷ có thể kể tiếp chuyện về bạch mã phu quân không? La Lỵ rất muốn nghe!”
“Đương nhiên là có thể rồi! Ừm…. Nếu La Lỵ đồng ý, có thể tới nhà tỷ tỷ, tỷ viết rất nhiều chuyện hay, Tiểu Lỵ có thể mang về cùng xem với đám Đậu Tử.”
“Được ạ!”
La Lỵ vỗ tay reo mừng, nhưng vừa nhìn sang phụ thân thì lại cúi đầu im lặng, lầm rầm. Đương nhiên Trang Thư Lan biết nguyên nhân là gì, mới đứng thẳng người dậy, mỉm cười với người nông phu.
“Đại ca, ta là thầy giáo của La Lỵ, anh cứ yên tâm để La Lỵ đi với ta, trước khi trời tối ta sẽ tự mình đưa La Lỵ trở về nhà.”
“Việc này….”
Anh nông phu là một người thật thà, chất phác, thấy Trang Thư Lan là một cô nương xinh đẹp lại cười thánh thiện như vậy, nhất thời lắp bắp không biết trả lời như thế nào.
“Đại ca à, anh có thể yên tâm, hai người chúng ta đều là quan trong triều, nếu anh lo lắng, anh có thể đi cùng chúng ta.”
Thượng Quan Tinh tiếp lời khuyên nhủ.
“Không phải đâu! Thảo dân không phải có ý này!”
Anh nông phu luống cuống quỳ xuống khiến Trang Thư Lan và Thượng Quan Tinh đều vươn tay nâng anh ta dậy.
“Thảo dân đang nghĩ nữ nhi của thảo dân thật tốt số lại được đại nhân ưu ái. Thảo dân hi vọng đại nhân có thể chỉ bảo thêm cho La Lỵ, để tương lai sau này cũng giống như đại nhân vào triều làm quan uy phong, rạng danh cho tổ tông!”
Trang Thư Lan mỉm cười, cũng không phản đối, và có vài phần bội phục anh nông phu. Nữ tử ở Đại Đông hoàng triều muốn đi học để vào triều làm quan vốn không ít nhưng hầu như chỉ là con cái của gia đình quý tộc, mà anh nông phu này không chỉ muốn cho con mình đi học mà còn hi vọng có thể đạt được công danh. Có được suy nghĩ như vậy, bất luận anh ta học thức ra sao, kết quả thế nào cũng không thể phủ nhận rằng anh ta là người có tư tưởng tiến bộ.
“La Lỵ thông minh lanh lợi như vậy, tương lai nhất định sẽ có sự nghiệp lớn!”
Thượng Quan Tinh vỗ đầu La Lỵ cười nói.
“La Lỵ, đi theo các tỷ tỷ thôi!”
Vì thế hai nữ nhân mỗi người nắm một tay tiểu cô nương, cười nói vui vẻ đi qua hai nam nhân bên cạnh.
Nhìn bóng ba người rời xa, người vây xem cũng đều rời đi chỉ còn lại hai người một đỏ một xanh, Tư Đồ Minh Duệ và Phó Thuyết. Lúc này, Phó Thuyết mới hỏi.
“Thiên Ngự, sao lại bị một nữ nhân đánh thế hả? Hơn nữa ngươi lại không phản kháng, đúng là không giống với tác phong của ngươi tí nào!”
“Là lời nói của ta quá đáng.”
Tư Đồ Minh Duệ tự suy xét lại .
Đúng là rất đáng đánh! Hừ, ngươi nên bị đánh thêm vài lần nữa, khó khăn lắm mới có được người thay ta dạy dỗ” ngươi như thế! Phó Thuyết âm thầm mắng chửi trong lòng nhưng miệng lại nói khác.
“Dù thế nào cũng là trước hoàng cung, giữa đường giữa chợ lại tát ngươi, nếu để cho những đại thần khác biết được thì thật mất mặt quá!”
“Hừ!”
Tư Đồ Minh Duệ hừ một tiếng, trong triều đình này có kẻ nào dám cười nhạo hắn chứ? Trừ phi kẻ đó không muốn sống nữa.
“Ta nghĩ mãi cũng không hiểu, triều đình không thiếu nữ quan, sao ngươi lại chỉ thích tranh đấu một mất một còn với cô ta thôi vậy?”
“Có nữ quan nào dám đối đầu với ta không?”
Tư Đồ Minh Duệ hỏi lại.
“Ngay cả Thượng Quan Tinh cũng không có gan này!”
“Đó là Tinh Tinh của ta không chấp ngươi thôi!”
Phó Thuyết thay người trong lòng giải thích.
“Ngươi không nhìn thấy sao, cho dù là Trang Thư Lan, bây giờ người ta cũng không thèm để ý đến ngươi! Hừ hừ, nhìn thấy ngươi thì cũng coi như người xa lạ, ha, còn chẳng bằng cả người xa lạ. Chắc là ngươi đã nhìn thấy rồi chứ, vừa rồi người ta nói chuyện với một gã nông phu bình thường cũng thoải mái, cười nói thân thiện như thế nha!”
Hà hà, thật vất vả mới có cơ hội chọc phá Tư Đồ Minh Duệ một lần, đương nhiên phải nắm lấy cơ hội rồi – nhưng hắn cũng chú ý vừa nãy Thiên Ngự nhìn thấy Trang Thư Lan mỉm cười với nam nhân kia thì vẻ mặt khó chịu vô cùng.
“Văn Khanh! Hôm nay ngươi rảnh rỗi nhỉ?”
Tư Đồ Minh Duệ cười gian xảo, nhàn nhã hỏi.
“Ha ha, cũng hơi rảnh thôi, sao nào?”
Phó Thuyết không sợ chết trả lời, một tay quàng lên vai Tư Đồ Minh Duệ, cười cợt nhả.
“Haizz, Thiên Ngự, nói thật nhé, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi bị đánh đó, với tính tình của người, không xẻ thịt phanh thây kẻ đó thì không được, sao nay lại chịu thua trước nữ nhân tên Trang Thư Lan này… Á!”
Còn chưa nói hết, Phó Thuyết đã bị đánh lui hai bước, một tay ôm bụng, một tay uất ức chỉ vào Tư Đồ Minh Duệ, mồ hôi lạnh chảy ròng, đau không thốt lên lời.
“Ngươi….”
“Ngươi không biết truyền thuyết “bạch mã phu quân” bắt đầu từ đâu à? Ngươi cũng không biết bao nhiều tiền ngươi bỏ ra để mua bạch mã cuối cùng rơi vào tay người nào ư? Ngươi cũng không biết ý tưởng của Binh Bộ về kỵ binh lấy từ đâu hả? Ngươi có biết ai là người khống chế toàn bộ dư luận thời gian gần đây trong kinh thành không? Chắc ngươi cũng không biết thế cục trong triều biến hoá khôn lường là do ai giật dây đâu?”
Tư Đồ Minh Duệ cười tà mị, lạnh lùng đưa ra hàng loạt câu hỏi.
“Nếu nàng muốn, nàng có thể lật tay làm mây, úp tay làm mưa. Sau khi nàng làm cho triều cục biến đổi như thế lại muốn rút lui một cách an toàn, đúng là rất hưng phấn!”
“Đi đi đi! Ai tin”.
Phó Thuyết xua tay liếc nhìn Tư Đồ Minh Duệ, mang theo vào phần khinh bỉ.
“Làm triều đình rối loạn như vậy chính là nàng, nhưng mà chẳng phải là ngươi mắt nhắm mắt mở ngầm đồng ý đó sao? Hừ hừ, ta thấy nàng làm loạn như vậy cũng một phần là do ngươi tác động thêm thôi!”
“Xem ra ngoài việc theo đuổi nữ nhân, ngươi cũng có chút đầu óc!”
Tư Đồ Minh Duệ nói thâm hiểm. Phó Thuyết không nói mà chỉ cười – ngày ngày hắn đều ở chung cùng loại người lòng dạ thâm sâu khó lường như hồ ly tinh này thì sao lại không có chút đầu óc được? Chẳng lẽ suốt ngày phải cam chịu hứng đòn chắc?
“Ngươi muốn giữ nàng lại bằng cách nào?”
Xem ra, Trang Thư Lan đã định là phải rời đi.
“Không cần ta giữ, sẽ có người giữ nàng lại.”
Tư Đồ Minh Duệ cười khẩy, cực kỳ bí ẩn.
“Trong thiên hạ này có chỗ nào không phải là đất của hoàng đế, nàng có khả năng đi tới chỗ nào được?”
Chuyện này…. Trong nội tâm Phó Thuyết thầm than cho Trang Thư Lan, không thể oán trách ai, chỉ có thể trách nàng lọt vào mắt xanh của con hồ ly này, lại còn muốn chạy thoát khỏi móng vuốt của hắn, xem ra quả thật rất khó khăn đây!