Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Chương 93



Trang Thư Lan và Tư Đồ Minh Duệ vừa mới ra khỏi cửa thư phòng đã gặp Lãnh Phách Thiên và Hồng Trù.

“Lan nhi, mẫu…ta nấu cho con bát canh bồi bổ thân thể, mau tới nếm thử xem!”

Hồng Trù vừa nhìn thấy Trang Thư Lan thì đã vui mừng ra mặt, đưa bát canh trong tay như một vật cực kì quý giá cho Trang Thư Lan. Sau lần mà Trang Thư Lan ho ra máu, Hồng Trù cũng sợ đến mức ngất đi. Lúc tỉnh lại nghe nói Trang Thư Lan không sao mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ đến mình mười lăm năm nay chưa từng làm tròn bổn phận của một người mẹ, ngoài hổ thẹn ra thì chỉ mong muốn dùng hết sức bù đắp cho con bé. Cho nên nàng mới bất chấp thân thể ốm yếu của mình, xuống bếp tự tay nấu bát canh cho Trang Thư Lan, chỉ như vậy nàng mới có thể an tâm được một chút.

“A…Cám ơn… dì!” Trang Thư Lan đầu tiên là sững sờ, rồi mới lễ phép cảm ơn, sau đó nhận lấy bát canh trên tay Hồng Trù. Dưới ánh mắt mong chờ của Hồng Trù, Trang Thư Lan uống một ngụm nhỏ rồi cười nói: “Ừm, rất ngon, cám ơn dì”.

“Thật ư?” Hồng Trù vô cùng mừng rỡ hỏi, không ngờ đã mười lăm năm chưa tự tay nấu canh, tay nghề đã thuyên giảm không ít, vậy mà còn có thể được nghe câu khen ngợi thật lòng của Trang Thư Lan, “Vậy Lan nhi mau uống lúc còn nóng đi, nguội là sẽ không ngon nữa đâu!”

Uống toàn bộ? Trang Thư Lan vô thức nhìn vào bát canh màu đen, nói thật thì, nàng cũng không hiểu món canh này nấu kiểu gì nữa, hơn nữa mùi vị cũng kì lạ, nàng có thể nuốt được một ngụm đã là tốt lắm rồi. Ánh mắt chờ mong của Hồng Trù khiến Trang Thư Lan không đành lòng từ chối, cũng không nhẫn tâm nói là không ngon, cho nên nàng quyết định dùng lời nói dối thiện ý, nhưng nếu phải uống toàn bộ chỗ này, chỉ sợ nàng sẽ đau bụng mất!

Lúc Trang Thư Lan đang do dự, lộ ra vẻ mặt gượng gạo, Tư Đồ Minh Duệ giống như có thần giao cạch cảm của nàng, cười nói giúp: “Dì Hồng, Lan nhi thích đồ nguội, con thấy bát canh này có vẻ rất nóng, chi bằng chờ nguội rồi để Lan nhi uống! Hơn nữa Lan nhi và con cũng đang có việc cần tìm người, hay là chúng ta vào thư phòng nói đi!” Aizz, thật là, biết xưng hô thế nào đây? Tuy nói Hồng Nương là mẫu thân của Trang Thư Lan, nhưng hai người vẫn chưa chính thức nhận nhau! Gọi là dì, dù sao cũng không hợp lắm .

“Có chuyện gì? Nghe giọng của con thì có vẻ việc này rất nghiêm trọng!” Hồng Trù bị thu hút bởi câu cuối của Tư Đồ Minh Duệ. Trang Thư Lan thấy có cơ hội trốn tránh, vội vàng cười bày tỏ cảm kích với Tư Đồ Minh Duệ, cũng gật đầu nghiêm túc nói: “Việc này đúng là rất quan trọng, có liên quan trực tiếp tới dì, nhưng có một chuyện muốn xin dì giúp.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Lãnh Phách Thiên nhắm thẳng vào Trang Thư Lan, dường như ông đã biết Trang Thư Lan sắp nói chuyện gì với Hồng Trù, hơn nữa trong ánh mắt rõ ràng thể hiện là không tán thành. Trang Thư Lan cũng mặc kệ, muốn bỏ được bát canh này đi thì phải quấn lấy cánh tay Hồng Trù đi vào cửa, đành phải làm nũng nói: “Dì Hồng, có chuyện gì chúng ta vào nhà nói, đứng trước cửa không tiện chút nào, hơn nữa tay con tê hết rồi, người coi con vẫn phải bê này, cũng không có ai ra giúp con cả!” Câu cuối cùng là dành cho Tư Đồ Minh Duệ. Đầu tiên Hồng Trù cười ha hả, sau đó kinh ngạc vì tranh chấp giữa Trang Thư Lan và Tư Đồ Minh Duệ đã được loại bỏ. Nàng cũng rất hài lòng khi thấy Lan nhi làm nũng với Tư Đồ Minh Duệ như bao thiếu nữ e thẹn khác, hiện giờ xem ra là đã có tình ý với nhau rồi. Huống hồ nàng nhận thấy Tư Đồ Minh Duệ này thật lòng với Lan nhi, như vậy nàng cũng an tâm. Tư Đồ Minh Duệ cười nhận lấy bát canh. Tuy đã sớm biết nàng là nhân vật lười số một. Nếu có thể mượn tay hắn thì nàng tuyệt đối sẽ không tự mình làm. Nhưng ở chung với nàng lâu như vậy, hắn cũng phát hiện ra nàng có một nguyên tắc, nếu không có người thân cận, nàng thà tự làm chứ không nhờ hắn. Mà bây giờ, nàng lại chủ động yêu cầu, liệu rằng có phải quan hệ giữa hai người họ đã tiến thêm một bước rồi không?

Sau khi bốn người ngồi vào bàn, Lưu Hương tự giác dẫn các thị nữ khác đi ra.

“Thật ra điều con muốn nói đã được đề cập từ sáng sớm rồi.” Trang Thư Lan là người đầu tiên mở miệng. Ánh mắt nàng đảo qua trên vẻ mặt của ba người kia, sau đó dừng lại ở ấm trà mới pha trên bàn, tiện thể nhấc lên rót trà cho từng người, làm dịu bầu không khí trong lúc này

“Chuyện gì vậy?” Tư Đồ Minh Duệ nôn nóng hỏi, sáng nay nàng nói nhiều lắm, sợ rằng nàng sẽ nói những câu mà hắn không muốn nghe nhất.

Đối với thái đội sốt sắng của Tư Đồ Minh Duệ, Trang Thư Lan chỉ mỉm cười, giễu cợt: “Ta nói là chuyện liên quan đến dì Hồng kia mà, ngài vội gì chứ?”

Lãnh Phách Thiên và Hồng Trù nhìn nhau cười, nói: “Ha ha! Tiểu tử, trước kia đều là con đi trêu đùa người khác, hôm nay đến lượt con bị đùa giỡn rồi nha!”

Tư Đồ Minh Duệ yên tâm trở lại, cũng nhận ra rằng nhất định là Trang Thư Lan cố tình nói như vậy, lập tức quay sang Trang Thư Lan cười nói: “Ha ha, bị phu nhân trêu đùa thì có sao, người một nhà cần gì phải tính toán lẫn nhau!”

“Vậy ta đây là sư bá hay người ngoài?”

Lãnh Phách Thiên nhổm dậy hỏi lại,

“Còn có Thiên Hạo sư huynh con cũng là người ngoài à, cho nên con mới ‘đùa cợt’ nó hết lần này đến lần khác, làm hại nó đến tết cũng không quay về Cốc!”

“Đấy là do huynh ấy quá nhàn rỗi thôi!”

Tư Đồ Minh Duệ không hề cảm có lỗi hay sợ hãi gì, tiện thể cầm lấy tay Trang Thư Lan bên cạnh, “Ai bảo huynh ấy không có việc gì làm lại kiếm chuyện với Lan nhi của con? Con đây không còn cách nào khác là phải tìm chút việc cho huynh ấy làm!”

Lãnh Phách Thiên trừng mắt . Nếu như không phải ngại Hồng Trù ở đây, Lãnh Bá Thiên thật muốn lấy đao chém cái tên không biết nặng nhẹ này vài nhát. Vì một lý do cỏn con như thế mà lại khơi mào một trận tranh chấp hỗn loạn trên giang hồ, thật mệt cho hắn nghĩ ra!

“Đợi lần sau con quay về cốc, chắc chắn Thiên Hạo sẽ đại chiến với con ba trăm hiệp!”

“Được thôi ạ!”

Tư Đồ Minh Duệ ngay lập tức chấp nhận ứng chiến.

Trang Thư Lan đứng bên cạnh nghe hai người nói chỗ hiểu chỗ không nhưng nàng dám khẳng định người tên Thiên Hạo mà hai người đang nhắc tới chắc chắn là người nàng quen biết. Nhưng trong trí nhớ của nàng không có chút ấn tượng nào về người này cả.

“Ta có thể hỏi một vấn đề nhỏ được không?”

Trang Thư Lan vẫn quyết định tự mình phải hỏi cho rõ ràng. Sau khi nhận được ánh mắt đồng ý của Lãnh Bá Thiên và Tư Đồ Minh Duệ, nàng mới chậm rãi nói.

“Xin hỏi Thiên Hạo là ai? Ta quen biết hắn sao? Tại sao hắn lại muốn làm khó ta?”

Lời nói vừa dứt, đầu tiên Lãnh Bá Thiên sửng sốt, hết nhìn Trang Thư Lan lại nhìn về phía Tư Đồ Minh Duệ.

” Con không đề cập với con bé chuyện ở Bách Hoa cốc sao?”

“Không ạ!”

Hắn biết Trang Thư Lan không thích những chuyện và người trong giang hồ. Nàng cũng chưa từng hỏi qua hắn cho nên hắn cũng không muốn nói ra. Còn Trang Thư Lan vừa nghe thấy ba từ Bách Hoa Cốc thì lập tức ngẩn người. Nàng đã từng nghe Huyễn Bách đề cập tới nơi này. Ở nơi này có Bách Hoa phái, trên giang hồ cũng có một địa vị nhất định nhưng cũng rất thần bí. Đặc biệt là những năm gần đây, Bách Hoa phái lại gần như đã rút khỏi giang hồ.

“Hai người là người của Bách Hoa cốc?”

Trang Thư Lan cảm thấy hơi buồn cười bản thân, nàng biết rõ rồi mà còn cố hỏi.

“Đúng vậy!”

Tư Đồ Minh Duệ cũng cảm thấy vẫn nên nói rõ những điều này cho Trang Thư Lan, dù sao cũng không thể giấu giếm nàng mãi được. Huống hồ với sự thông minh của nàng một ngày nào đó nàng cũng sẽ phát hiện ra. Thà rằng hiện tại hắn tự mình nói ra mọi chuyện còn hơn đợi tới khi nàng phát hiện ra mới hỏi hắn.

” Bách Hoa phái đã rút khỏi giang hồ rồi nhưng đệ tử của Bách Hoa cốc không hề rút khỏi giang hồ. Chỉ là bọn họ không thể dùng tên của Bách Hoa cốc để xuất hiện trên giang hồ mà thôi. Nhưng đệ tử của Bách Hoa cốc không nhiều lắm, hơn nữa có một số người không muốn sống cuộc sống lưu lạc vì thế Bách Hoa phái trên giang hồ càng ngày càng biệt tích. Trên giang hồ hiện nay ngoại trừ Phi Vũ các của ta là người của Bách Hoa cốc ra thì còn có Thiên Ưng Các. Người tên Thiên Hạo mà bọn ta nói tới chính là Tuyết Ưng – các chủ Thiên ưng các cũng chính là Lãnh gia mà nàng biết tới.”

Cái gì? Lãnh gia và hắn là sư huynh đệ đồng môn? Nói cách khác hai đại môn phái đối chọi nhau gay gắt mà người giang hồ vẫn hay đồn thổi lại chính là người một nhà! Không thể ngờ, thật đúng là không thề tin được! Giang hồ quả nhiên là giang hồ, bí mật đúng là kinh thiên động địa!

Trang Thư Lan hít sâu điều chỉnh lại tâm trạng kích động để thích ứng với tin tức động trời này, mới hỏi tiếp.

“Vậy có phải là ngay từ đầu hai người đã biết quan hệ của ta với dì Hồng nên mới tiếp cận ta đúng không?”

Dì Hồng được thu xếp ở lại Bách Hoa cốc mười năm, lẽ nào bọn họ lại không biết thân phận của dì Hồng?

“Chuyện này…… Ta với Thiên Hạo thực sự là không biết!”

Tư Đồ Minh Duệ như có như không liếc mắt nhìn Lãnh Bá Thiên cười nói.

“Chuyện này phải hỏi Lãnh sư bá. Ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Mười năm nay Lãnh sư bá cũng không tới tìm nàng nhưng hơn một năm trước lại bảo Độc Sát đến bảo hộ nàng, thật đúng là hành động kỳ lạ!”

“Khụ!”

Lãnh Bá Thiên thấy Tư Đồ Minh Duệ chuyển chủ đề sang mình, sắc mặt cũng mất tự nhiên. Nói thật, năm đó hắn hoàn toàn không biết nơi hắn dưỡng thương lại là Trang phủ, hắn chỉ biết đó là một gia đình giàu có trong kinh thành. Còn về thân phận thực sự của Hồng Trù thì hắn cũng chỉ biết sau khi Hồng Trù tỉnh lại. Về phía Thiên Hạo và Thiên Ngự, hai người đã ba năm không về cốc, tự nhiên cũng không biết được việc này.

Hồng Trù thấy Lãnh Bá Thiên xấu hổ liền vội vã tiếp lời, giải vây cho Lãnh Bá Thiên.

“Lãnh đại ca cũng không biết ta là người của Trang phủ. Một năm trước sau khi ta tỉnh lại mới nói cho hắn biết, hơn nữa việc này bọn ta cũng không nói cho người nào khác.”

Thì ra là thế! Trang Thư Lan rốt cuộc cũng hiểu rõ mọi chuyện. Nói cách khác, hai người này không hề biết rõ hoàn cảnh của nhau nhưng trong lúc ấy lại nảy sinh tình cảm.

“Ha ha, xem ra trên thế gian này vẫn còn rất nhiều việc không rõ, lại có thể có chuyện cơ duyên xảo hợp như vậy.”

Trang Thư Lan không khỏi bật cười. Nàng có thể tới thế giới này đã là một chuyện lạ kỳ rồi cho nên thấy chuyện trùng hợp như thế ở đây cũng không bất ngờ lắm.

“Chuyện bất ngờ hơn vẫn còn nữa!”

Tư Đồ Minh Duệ lên tiếng, nghĩ tới việc sau khi hắn nói chuyện kia ra không biết bọn họ có thể càng kinh ngạc hơn hay không?

“Còn có chuyện gì bất ngờ nữa?”

Trang Thư Lan thờ ơ hỏi. Hiện tại cho dù hắn nói mẫu thân của hắn thực ra chính là Thanh Trúc thì Trang Thư Lan cũng không có gì bất ngờ cả – một lần trùng hợp mà thôi, mọi chuyện sao có thể trùng hợp hết như vậy được?

“Kỳ thực người muốn nhờ con tìm nữ tử tên Thanh Trúc kia, người đã sớm gặp qua rồi.”

Tư Đồ Minh Duệ liếc trộm Hồng Nương chỉ thấy Hồng Nương đang mở to mắt chờ mong hắn nói tiếp. Nhưng Trang Thư Lan thì lại có vẻ rất thờ ờ, coi như đang nghe hắn nói chuyện hôm nay trời mưa hay nắng vậy.

“Chính là….”

“Chờ một chút!”

Trang Thư Lan ngắt lời Tư Đồ Minh Duệ đang muốn công bố đáp án, dùng giọng điệu trêu đùa nói.

“Ngài muốn nói vị tên Thanh Trúc kia không phải là Thái hậu đó chứ!”

Trong đầu Trang Thư Lan nghĩ ngay tới Thái hậu vì có một lần hoàng thượng từng nhắc tới khuê danh của thái hậu có một chữ Trúc. Trong khoảng thời gian qua, nàng không thể đoán được có đúng thái hậu là người nàng muốn tìm hay không. Tuy rằng trong tên của hai người đều có chữ Trúc nhưng Trang Thư Lan nghĩ có lẽ nàng đã võ đoán quá mức rồi! Trên đời này nữ nhân có tên như vậy không phải chỉ một hai người. Nếu như mỗi khi nghe tên lại hoài nghi một người vậy thì chỉ tính những nữ tử tên có chữ trúc trong kinh thành cũng đủ làm Trang Thư Lan đau đầu mệt óc.

“Đúng vậy! Lan nhi, nàng thực sự rất thông minh!”

Tư Đồ Minh Duệ dùng ánh mắt thích thú nhìn Trang Thư Lan, trong lòng thầm than nữ nhân hắn nhìn trúng quả thật là hơn người!

Thực sự là như vậy sao? Nàng thuận miệng nói mà lại đúng là thật ư! Nếu quả thật là như thế, vậy vì sao lúc ấy hắn không nói với nàng là người cần tìm đã ở ngay trước mặt? Rõ ràng hắn biết nàng muốn tìm Thanh Trúc, hắn còn……..vậy hiện tại vì sao hắn lại muốn nói? Trang Thư Lan im lặng, không phải là tâm hồn nàng đã vất vưởng ở nơi nào đó mà là hiện tại không biết nên nói cái gì – nếu nàng mở miệng, thái độ nhất định sẽ rất tệ, chi bằng để mấy vấn đề này cho Hồng Nương hỏi, có lẽ biết đâu thực sự nàng có thể hỏi được chút gì đó!

“Thái hậu? Thanh Trúc? Thái hậu?”

Hồng nương không ngừng lặp lại, ánh mắt cũng mơ hồ giống như không tiếp nhận nổi tin tức này.

“Thanh Trúc trở thành thái hậu?”

“Thiên Ngự, ý của con là mẫu thân con chính là người Hồng Nương muốn tìm sao?”

Lãnh Bá Thiên không thể tin hỏi lại.

“Đúng!”

“Vậy sao trước đây ngươi không nói?”

Lãnh Bá Thiên tiếp tục hỏi.

“Gần đây con cũng mới biết được!”

Tư Đồ Minh Duệ trả lời có chút bất đắc dĩ.

“Lúc con tiếp nhận Phi Vũ Các cũng có vài người tới hỏi thăm tin tức của thái hậu nhưng đã bị con từ chối rồi. Sư bá, dì Hồng, Lan nhi, mọi người cũng biết thân phận của thái hậu có chỗ bất tiện như thế nào. Nếu như việc này bị người lòng dạ hiểm ác biết được chỉ sợ sự bình ổn trong và ngoài hoàng cung sẽ bị phá vỡ. Hơn nữa, còn có thể uy hiếp tới tính mạng của thái hậu, cho nên việc này tự nhiên con cũng không có cách nào nói rõ được.”

Đúng là như vậy, nếu đổi lại là Trang Thư Lan thì nàng cũng sẽ làm như vậy! Vài lần tiến cung phần nào nàng cũng thấy được thế cục trong cung. Rõ ràng hoàng hậu có hận ý rất lớn với thái hậu. Tuy rằng Trang Thư Lan không rõ trong cung đã xảy ra chuyện gì dẫn đến tình huống gần như “loạn luận” này nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy thái hậu thì nàng đã có cảm tình. Bởi vì trong mắt Trang Thư Lan nhìn thế nào thái hậu cũng không giống hạng người đa mưu túc trí, sau vài lần tiếp xúc nàng cũng có thêm chút nhận thức về thái hậu – tính cách của thái hậu đúng là không thích hợp sống trong cung, dùng tâm kế người không bằng hoàng hậu, về hương sắc người cũng không hơn được quý phi. Ở trong cung, thái hậu giống như một kẻ ngoại tộc. Nếu như không phải thân phận của người là thái hậu chỉ sợ đã sớm bị đe dọa tới tính mạng rồi.

“Vì sao lại nói thân phận của thái hậu có chỗ bất tiện?”

Có một số Hồng Nương chuyện vẫn không biết cho nên tiếp tục hỏi.

Mà trong lòng Lãnh Bá Thiên và Trang Thư Lan đều biết rõ nên đồng thời tránh đi, thuận tiện rời đi trọng tâm câu chuyện. Cho dù thế nào việc này nói như thế nào cũng rất khó có thế tiếp nhận! Tuy rằng Trang Thư Lan cũng rất hiếu kỳ về chuyện xảy ra trong cung năm đó nhưng nàng vẫn cảm thấy vấn đề này để khi nào đó có một mình thì sẽ hỏi Tư Đồ Minh Duệ , không cần phải ở đây nói tới vấn đề này. Hiện tại điều quan trọng nhất là nghĩ ra một biện pháp chu toàn nhất đề Hồng nương và Thanh Trúc gặp nhau – không biết giữa hai người có quan hệ gì mà khiến Hồng nương vượt cả nghìn dặm tìm tới tận đây!

“Dì à, người muốn gặp thái hậu không?”

“Có thể chứ?”

Người đó là thái hậu, có thể nói gặp là gặp được sao!

“Chuyện này…. được hay không là do hắn quyết định!”

Trang Thư Lan nhân tiện bỏ luôn vấn đề lại cho Tư Đồ Minh Duệ, cười chỉ vào hắn nói.

Nhìn theo tay Trang Thư Lan, ánh mắt của Hồng nương lại đặt lên người Tư Đồ Minh Duệ.

Tư Đồ Minh Duệ nghĩ một lát rồi mới nói.

” Nếu người tiến cung để gặp thái hậu thì không thể được nhưng ngày mười lăm mỗi tháng thái hậu đều xuất cung tới chùa Linh Tuệ cầu phúc.”

“Ngày 15?”

Hồng Nương ngầm nhẩm tính trong lòng, còn 5 năm nữa là tới 15 rồi.

“Cho dù là vậy nhưng muốn gặp Thanh Trúc chắc cũng không dễ !”

“Dì à, không thành vấn đề, không có gì khó khăn cả!”

Trang Thư Lan lạnh lùng cười, liếc mắt nhìn Tư Đồ Minh Duệ.

“Chút việc nhỏ ấy đối với hắn mà nói hẳn là không có gì khó khăn cả!”

Việc nhỏ? Đích thật là chuyện nhỏ. Bởi vì mỗi lần thái hậu xuất cung đều là do hắn hộ tống mà cầu phúc chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi.

“ừm, việc này con có thể sắp xếp, người cứ kiên nhẫn đợi chút !”

Hồng Nương không dám tin tưởng. Nàng chỉ là một bách tính bình thường muốn gặp thái hậu chẳng lẽ lại dễ dàng như vậy? Nhưng hiện tại khi thấy Trang Thư Lan gật đầu khẳng định thì nàng không còn chút nghi ngờ nào nữa. Tuy rằng chỉ mới tiếp xúc với Tư Đồ Minh Duệ và Trang Thư Lan trong thời gian ngắn nhưng nàng cảm thấy nữ nhi và con rể của mình thực sự có chỗ hơn người.

Thanh Trúc, thì ra chúng ta cũng không phải cách nhau quá xa nhưng chỉ là cách nhau gần như vậy nhưng ta cũng không có cách nào nhìn thấy tỷ! Thanh Trúc tỷ, mười hai năm qua, tỷ thế nào? Có còn nhớ tới có một cố nhân như ta không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.