Nắng Sớm Lên

Chương 1



Khi máy bay hạ cánh thì sắc trời đã tối.

Gió đêm lành lạnh khẽ khéo léo luồn vào trong quần áo, Phương Hòa kéo kín áo gió trên người, đưa mắt nhìn ánh đèn rực rỡ mới lên trong thành phố ở phía xa.

Cuối tháng chín, cái nóng mùa hè đã biến mất không còn tăm tích, cái lạnh còn chưa đến. Vì thế, thời tiết ban ngày có thể coi là dễ chịu, chỉ vào buổi tối bầu không khí mới mang vẻ đìu hiu như vậy.

Thành phố nơi Phương Hòa từng sống trong bốn năm vẫn giống như lúc cô rời đi. Nó có cả một di sản lịch sử lâu đời cùng với xu hướng hiện đại mới nổi lên. Dưới những bức tường thành, không chỉ có người già sống cuộc sống nhàn tản mà còn có những người trẻ sống độc lập và phóng khoáng.

Hai năm trước, cô kiên quyết đi tới phương Bắc, trở thành một trong số những kẻ tìm kiếm ước mơ. Sau khi trải qua nỗi cô đơn và hoang mang mà hàng nghìn người phải gánh chịu, mất mát và áp lực, cuối cùng đã bén rễ trên mảnh đất đông đúc nhưng vẫn màu mỡ đó.

Hiện giờ, một mình cô phụ trách công việc phóng viên thời tiết.

Chẳng qua vào những buổi đêm muộn về nhà, nhìn thành phố sáng đèn ngoài cửa sổ, Phương Hòa luôn muốn rời khỏi đây – một nơi không phải quê hương của mình.

Do đó, cô dùng hết tất cả những ngày nghỉ mình tích góp được, bước lên chuyến bay trở về quê nhà.

Chỉ có điều đúng là không thể xem thường nhu cầu của mọi người trong mùa du lịch. Tất cả các khách sạn đều chật kín chỗ, Phương Hòa đã tìm kiếm rất lâu và cuối cùng cũng đặt được một homestay mà mình thích. Homestay được trang trí theo phong cách Bắc Âu, đơn giản nhưng ấn tượng, kết cấu ba phòng, chung nhà với chủ và một vị khách khác.

Sau khi vẫy xe và báo địa chỉ đến, Phương Hòa nhắm mắt tựa lưng vào ghế, cảm nhận bầu không khí của thành phố này.

Tài xế dùng tiếng địa phương trò chuyện với đồng nghiệp qua bộ đàm, tiếng nói quen thuộc đó lập tức đánh thức ký ức của cô, như thể sau ngần ấy năm, cô lại trông thấy bản thân ngây thơ và can đảm năm xưa.

Đến khi tới nơi đã gần 10 giờ, Phương Hòa gõ cửa, thoáng chờ mong được gặp chủ nhà của căn homestay này.

Trong hồ sơ cá nhân của chủ nhà, cô ấy kinh doanh một quán bar có tên Thanh Hoan và là chủ của homestay, cuộc sống bình dị, tự do lại có hương có vị.

Nhưng cô không ngờ người giữ cửa lại không phải chủ nhà Thanh Tử mà là một người đàn ông xa lạ ngồi ngay ngắn trên xe lăn.

Áo sơ mi vải lanh, cổ tay xắn lên, kết hợp với quần âu kaki, nom thật sáng sủa và lạnh lùng.

Nhìn nhau vài giây, Phương Hòa hơi sửng sốt, vô thức rút điện thoại ra kiểm tra lại địa chỉ.

“Cô Phương đó hả?”

Đối diện với ánh mắt chờ được đáp lại của anh, Phương Hòa gật đầu.

“Xin mời vào, chị Thanh Tử đang ra ngoài mua đồ, lát nữa chị ấy sẽ trở về.” Người đàn ông lăn bánh xe màu đen để nhường đường cho cô vào.

Phương Hòa tìm một góc đặt hành lý rồi quay lại vươn tay.

“Chào anh, tôi là Phương Hòa.”

Một bàn tay thon dài hơi lạnh phủ lên, thoáng khép chặt nắm lấy tay cô.

Cái tay còn lại giữ lấy bánh xe ngồi thẳng người, lễ phép gật đầu với cô: “Tôi là Tưởng Thần – một vị khách thuê khác.”

Ánh đèn trong nhà sáng choang, khoảnh khắc cúi đầu đối diện, Phương Hòa mới phát hiện ra anh có đôi mắt sâu thẳm mà tĩnh lặng khiến cô nhớ tới mặt sông lăn tăn cô gặp qua trên đường.

“Anh Tưởng tới đây du lịch ư?”

“Cô gọi tôi Tưởng Thần là được.” Anh nhẹ nhàng đổi hướng rồi dẫn cô vào trong, thoáng dừng lại rồi mới đáp.

“Xem như là vậy.”

Thanh Tử vừa trở về chợt trông thấy Phương Hòa, cô ấy thả túi đồ trong tay xuống rồi tặng cô một cái ôm ấm áp.

“Chắc chắn em là Phương Hòa rồi, đi lại thuận lợi chứ?”

Phương Hòa mỉm cười: “Thuận lợi chị ạ.”

“Đói không? Chị đi nấu cơm nhé.” Thanh Tử chớp chớp mắt với cô: “Hy vọng em không ăn kiêng hay giảm béo gì.”

“Đương nhiên là không rồi, em đi thu thập chút xíu rồi xuống hỗ trợ với chị.”

“Được thôi, vậy em với Tưởng Thần làm trợ thủ còn chị nhận vai chính được không?” Thanh Tử bật cười đeo tạp dề, Tưởng Thần đã để túi trên đùi đi vào phòng bếp.

Phương Hòa thay quần áo rồi ra ngoài, Tưởng Thần đang yên tĩnh rửa rau, mặt mày rủ xuống, bộ dáng yên lặng lạnh nhạt. Anh có một đôi tay rất đẹp, đốt ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, gân tay đầy nam tính và mạnh mẽ.

Rau củ tươi mới được một đôi tay đẹp đẽ cẩn thận cọ rửa trông thật giống như đang quay phim.

Tưởng Thần rửa, Phương Hòa thái, hai người phối hợp cũng coi như ăn ý.

Tiếng Thanh Tử vừa xào rau vừa ngâm nga từ phía sau truyền đến, Phương Hòa quay đầu lại nhìn, chợt chạm phải ánh mắt cô ấy, cả hai cùng bật cười.

Nếu bản thân đến độ tuổi 40 mà còn có thể sống vui vẻ, thoải mái như vậy thì thật tuyệt, Phương Hòa nghĩ thầm.

Tiếng muôi va vào thành nồi leng keng, sắc rau xanh nhạt cùng ớt ngọt đỏ tươi trộn đều với nhau khiến ngón trỏ của Phương Hòa cử động mạnh.

“Chú ý tay kìa.”

Tưởng Thần bên cạnh nhẹ nhàng đè lại chuôi dao bị buông lỏng trong tay cô.

Phương Hòa quay người lại, cúi đầu cười với anh, nắm chặt: “Cảm ơn anh.”

Mọi vật cản trong nhà đều được sửa sang lại rất tốt, nhưng kệ bếp vẫn hơi cao đối với Tưởng Thần.

Do luôn giơ cao tay rửa rau nên bọt nước theo cánh tay anh chảy vào tay áo sơ mi xắn trên khuỷu, thấm ướt một mảng nho nhỏ.

Phương Hòa thấy thế thì chủ động lấy chỗ còn lại trong tay anh: “Việc bày biện bàn ăn giao cho anh được chứ, còn lại để tôi rửa nhé.”

Tưởng Thần ngẩng đầu, yên lặng nhìn cô mấy giây: “Được, làm phiền cô quá.”

Tay nghề của Thanh Tử rất đỉnh, Phương Hòa không hề khách khí ăn hai bát cơm đầy.

Mọi người cùng nhau trò chuyện về công việc, về cuộc sống, về thành phố này, bất giác đêm đã khuya.

Tưởng Thần khá kiệm lời, phần lớn thời gian đều lẳng lặng lắng nghe, song vào thời điểm mấu chốt anh luôn có thể kéo các cô ra khỏi hồi ức, dẫn dắt vào chủ đề.

Qua đó Phương Hòa mới biết anh là kiến trúc sư, bảo sao anh lại có một đôi tay đẹp đến vậy.

Hóa ra anh đã sống ở đây từ trước, bảo sao lại quen với chị Thanh Tử.

Khi kim đồng hồ chỉ tới số một, ba người mới ngạc nhiên nhận ra thời gian đã trôi qua rất nhanh. Mặc dù đôi bên còn tiếc nuối nhưng vẫn phải suy xét đến hoạt động của mọi người vào ngày hôm sau, vì thế tất cả tạm biệt rồi ai về phòng người nấy.

Nằm trên giường, chiếc chăn mềm mại bên người còn mang theo mùi nắng, chắc chắn Thanh Tử đã cẩn thận phơi trước đó.

Phương Hòa ngầm hiểu khẽ cười, nhớ tới bữa cơm và cuộc trò chuyện vui vẻ tối nay, trong lòng cảm thấy thật kỳ diệu.

Cô là người hướng ngoại, hoạt bát. Tuy nhiên, sau khi gặp quá nhiều sự việc đáng thất vọng, dần dà cô không còn thành thật với bất kỳ ai như thời còn trẻ nữa.

Nhưng tối nay thì khác, bầu không khí chân thật lại tự nhiên ấy khiến họ đều nhanh chóng buông bỏ rào cản của bản thân.

Thế giới này có quá nhiều sự giả dối, quá nhiều người luồn cúi và tính toán vụ lợi. Thế nên, thỉnh thoảng gặp được người thật lòng thì cho dù chỉ là phút gặp gỡ thoáng qua, sau đó mỗi người mỗi nẻo cũng sẽ không tiếc nuối.

Hết chương 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.