Sáng hôm sau tỉnh lại, cuộc nói chuyện đêm hôm trước vẫn còn in rõ trong đầu Phương Hòa, thậm chí cô còn nhớ rõ từng giọng điệu và hành động của Tưởng Thần.
Anh thực sự không hiểu? Hay anh cố tình giả vờ không hiểu?
Phương Hòa không biết, cô chỉ biết rằng sự thôi thúc và can đảm mà cô tích lũy được cuối cùng dường như cũng dần biến mất theo men say.
Người ta nói nữ theo đuổi nam cách một lớp màn, nhưng không ai nói phải trải qua bao nhiêu vất vả trước khi theo đuổi tới tay.
Cô không chắc mình có muốn hỏi lại hay không, có muốn nghe đáp án hay không.
Cho dù muốn cũng không biết phải đợi đến khi nào, sắp tới gặp lại cũng không tránh khỏi lúng túng.
Phương Hòa vò đầu bứt tóc, cảm thấy trong lòng vừa bực bội vừa rối bời. Đã rất lâu rồi cô không có cảm giác bất an và lo lắng này, nó vừa ngứa lại hơi đau.
Đúng giờ quẹt thẻ điểm danh, tay cầm bản thảo chạy tới hiện trường. Khi có thời gian sẽ hẹn bạn bè đi xem phim, ăn tối, trò chuyện. Cô cố gắng khiến công việc trở nên bận rộn để xóa nhòa cảm giác kia.
Song tất cả đều vô dụng, giọng nói và dáng vẻ của Tưởng Thần luôn lặng lẽ hiện lên, cô muốn đè xuống cũng không được.
Mày thật là vô dụng! Cô không khỏi tự mắng mình, lúc ngẩn người, trong tiềm thức cô lại nghĩ đến Tưởng Thần.
Đạo diễn hiện trường thấy cô mất hồn mất vía, luôn cười bảo cô có tâm sự, lúc rảnh lại thò qua hỏi này hỏi nọ, Phương Hòa chỉ có thể cười gượng.
Cô có gì để nói chứ. Chẳng nhẽ lại kể cô đã hai mươi tám tuổi còn ngày đêm tương tư vì một người đàn ông giống như một cô bé ư?
Khi đi làm, cô luôn đi ngang qua tòa nhà Thái Hòa, đôi khi Phương Hòa sẽ dừng lại rồi nhìn vào các cửa sổ trông giống hệt nhau.
Phía sau ô cửa thủy tinh nào sẽ là Tưởng Thần đây?
Có phải anh chỉ mỉm cười với những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, hoàn toàn không để ý tới nó nữa chăng?
Lúc ấy anh bảo, cô say rồi, vì vậy anh không coi nó là thật đúng không?
Vậy nếu cô không say, hoặc nói thẳng ra thì liệu cô có thể nhận được những suy nghĩ chân thành của anh không?
Không hiểu được không hiểu được.
Trong đầu cô chỉ có vậy, không nghĩ ra được hết khả năng.
Huống chi có nghĩ cũng vô dụng, sự việc thế nào thì cứ đúng như thế nấy đi.
Nhưng không nghĩ rằng cô lại gặp được anh theo cách mà cô không ngờ tới.
Bảo tàng nghệ thuật thành phố Lam đã nổi tiếng từ thế kỷ trước, nhưng do mưa gió bào mòn hàng chục năm, các bức tường của bảo tàng cũ lâu ngày đã bong tróc và cũ kỹ nên người phụ trách đã chọn địa điểm mới để xây lại bảo tàng.
Gần đây, dự án đã hoàn thành, bảo tàng mới cuối cùng cũng được khánh thành. Mái vòm và cổng vòm ăn khớp với nhau, tạo hình độc đáo, có tính sức mạnh của kiến trúc và vẻ đẹp của nghệ thuật. Nó đã thu hút sự chú ý của giới văn hóa và kiến trúc trong một thời gian, nhận được vô vàn lời ca ngợi.
Tận dụng sức nóng, chương trình của Quý Minh Đông cũng đã chốt kế hoạch phỏng vấn với đội xây dựng với hy vọng sẽ vén bức màn bí ẩn về những người đứng sau tòa nhà tinh tế này cho công chúng.
Nhưng vừa xác định xong thời gian sản xuất, người dẫn chương trình bất ngờ xin nghỉ để về quê dự đám tang.
Thời gian cấp bách, Quý Minh Đông bèn tìm Phương Hòa tới cứu cánh.
“Em là một phóng viên thời tiết, sao có thể làm được công việc của người dẫn chương trình?” Phương Hòa từ chối theo bản năng.
“Chúng ta không làm talk show, trong quá trình quay người dẫn chương trình chỉ cần đặt câu hỏi, sau khi biên tập sẽ chỉ còn lại giọng nói. Em vốn dĩ là phóng viên, em lo lắng gì chứ?”
Anh ấy nhìn cô và mỉm cười, ánh mắt đầy sự đắc ý.
“Hơn nữa, chẳng phải em muốn làm một chương trình văn hóa từ lâu rồi ư?”
Phương Hòa không nói nên lời. Mấy năm nay cô vào nam ra bắc, quả thực không hài lòng với mỗi vai trò phóng viên thời tiết, hơn nữa phóng viên là nghề kiếm cơm lúc trẻ, sớm muộn gì cô cũng phải cân nhắc hướng đi tương lai của mình.
Và các chương trình văn hóa chính là điều cô quan tâm.
Đây là một cơ hội hiếm có, cô hiểu rằng Quý Minh Đông đã có lòng giúp đỡ cô.
“Được ạ.” Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý: “Em sẽ thử xem sao.”
Vì vậy lập tức lên xe đi tới địa điểm cần đến.
Cho đến khi xe dừng lại, Phương Hòa mới ngẩng đầu nhìn lên, đây là tòa nhà Thái Hòa.
Ý nghĩ trong đầu càng ngày càng rõ ràng, cho đến khi cô đi theo đội và được dẫn đến gặp tổng giám đốc, trao đổi quy trình với bộ phận quan hệ công chúng, cuối cùng bước vào phòng làm việc của kiến trúc sư.
Đã biết trước sẽ quay phim, mọi người trong phòng làm việc không hề kinh ngạc, nhiệt liệt chào đón đoàn người đi vào.
Phương Hòa mới liếc mắt một cái đã nhìn thấy người phía sau.
Mặc áo sơ mi màu xám khói, yên tĩnh ngồi sau mọi người, không phải Tưởng Thần thì còn ai vào đây.
Xuyên qua đám người, ánh mắt kinh ngạc của Tưởng Thần giao thoa với cô trên không trung, không còn vẻ bình thản thường ngày.
Mọi chuyện có thể chỉ là trùng hợp, dù sao thì thành phố Lam lớn như vậy mà chỉ có một đài truyền hình, cũng không có nhiều công ty xây dựng, xuất hiện cuộc gặp gỡ này hoàn toàn dễ hiểu.
Song cô đột nhiên có cảm giác như là định mệnh.
Quý Minh Đông vừa hướng dẫn nhóm người quay phim vào vị trí vừa mỉm cười giải thích với mọi người trước mặt.
“Đừng căng thẳng, mọi người hãy làm những gì mình thường làm. Chúng tôi sẽ quay lại môi trường cùng với trạng thái làm việc của mọi người, nhân tiện trò chuyện và cảm nhận bầu không khí ở đây. Sau khi trở về, có được ý tưởng quay, chúng tôi sẽ quay lại tìm người phỏng vấn riêng, mong rằng mọi người sẽ hợp tác.”
Nét mặt của nhiều người đều thả lỏng, Phương Hòa cũng thở phào nhẹ nhõm, cô là người được thay vào giữa chừng nên cần chút thời gian chuẩn bị.
Quý Minh Đông quả thực là một đạo diễn có đạo đức và suy nghĩ thấu đáo, anh ấy có thể thực sự tìm ra nội dung mang chiều sâu và nội hàm của những chương trình thế này.
Vì thế mọi người lại trở về với công việc của mình, chỉ còn lại người quản lý đưa Quý Minh đông đi thăm quan giới thiệu, một lúc sau, ngay cả người quản lý cũng bị Quý Minh Đông ân cần tiễn đi.
“Không thể tìm hiểu văn hóa của một nơi qua lời người khác.” Quý Minh Đông cúi người lại gần Phương Hòa, nhỏ giọng nói: “Em phải tự mình quan sát và trải nghiệm.”
Phương Hòa gật đầu, cố gắng ép mình không nhìn về phía Tưởng Thần: “Vậy chúng ta bắt đầu từ đâu ạ?”
“Dựa vào duyên phận đi.” Quý Minh Đông cười bí ẩn, hất cằm về một hướng: “Anh thấy người đằng kia khá hợp mắt.”
Cô quay đầu nhìn về hướng đó, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Tưởng Thần.
Nhưng lần này, ánh mắt anh bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Phương Hòa chợt thấy chột dạ, cuống quýt né tránh.
Nhưng vô ích, Quý Minh Đông đã kiên quyết kéo cô đi tới, anh ấy không hề khách khí, vừa mở miệng đã xưng người anh em.
Phương Hòa nghĩ thầm, ai là người anh em với anh chứ, xét về mối quan hệ thì phải là bạn bè mới phải.
Tuy nhiên hiện tại còn tính không, tính như thế nào, cô cũng không biết nữa.
Chuyện tới hiện giờ cô cũng không thể né tránh được nữa, đành phải xấu hổ mỉm cười, cố gắng nói chuyện một cách tự nhiên nhất.
“Xin chào, đã lâu không gặp.”
Quý Minh Đông không ngờ hai người lại quen biết nhau, anh ấy thích thú khoác một cánh tay lên vai cô: “Hai người là bạn à?”
“Vâng.” Tưởng Thần chỉ liếc nhìn Phương Hòa một cái rồi quay sang Quý Minh Đông: “Nghe danh đã lâu, tôi thường xem các chương trình của anh.”
“Không dám nhận không dám nhận, tôi gọi anh thế nào nhỉ?”
Quý Minh Đông đặt mông ngồi xuống ghế, còn không quên kéo theo Phương Hòa.
“Tôi là Tưởng Thần, kiến trúc sư ở đây.”
“Thì ra anh chính là kiến trúc sư Tưởng trẻ tuổi đầy triển vọng trong miệng quản lý Trương. Tôi nghe nói anh đã đóng góp rất nhiều cho thiết kế này.” Quý Minh Đông vội vàng đưa tay ra: “Được, tôi nhất định phải phỏng vấn anh.”
Tưởng Thần cố ý từ phía sau bàn đi ra bắt tay với anh ấy: “Thực ra sự đóng góp của cả nhóm là quan trọng nhất, nhưng nếu đạo diễn Quý có hứng thú thì tôi rất vui lòng hợp tác.”
Hơn một tháng không gặp, Phương Hòa luôn cảm thấy anh đã gầy đi, nhìn gần cảm giác hai đầu gối dưới quần gầy gò khẳng khiu. Song quá gần, cô không dám nhìn nó lâu, rồi lại không biết phải nhìn vào đâu.
Quý Minh Đông thấy anh ngồi xe lăn thì thoáng sửng sốt trong vài giây, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường: “Nếu vậy thì kiến trúc sư Tưởng có thể giới thiệu đội ngũ của anh với chúng tôi được không?”
Tưởng Thần gật đầu: “Đương nhiên là được, mời đi theo tôi.” Sau đó quay xe lăn đi về phía trước.
Quý Minh Đông thấy Phương Hòa ngồi đó như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than thì tưởng cô lại tái phát chứng tăng động: “Đi thôi, tình cờ là em biết Tưởng Thần, nhân cơ hội này phải tìm hiểu thêm về nội dung cuộc phỏng vấn.”
Phương Hòa đành phải đi theo bọn họ, nhìn Tưởng Thần linh hoạt quay xe lăn, cánh tay khẽ đung đưa, trong lòng cô lại trở nên rối bời.