Nàng Thật Tàn Nhẫn, Nhưng Ta Yêu Nàng!

Chương 100: Tửu lượng cao



Yên Phi thở phào, tay đặt lên bụng xoa nhẹ, may mà đứa con của Yên Phi không sao, nếu không chính Yên Phi cảm thấy tội lỗi vô cùng. Thức ăn mà nàng ta ăn đều được Liễu A Phi sắp đặt theo tiêu chuẩn của thái y, nhưng tại sao lại trúng tính hàn gây hại đến đứa bé?

"A Phi, ngươi ra đây cho bổn cung!"

"Yên Phi nương nương, nếu như muốn không xảy thai thì hãy ngoan ngoãn tịnh dưỡng, đừng to tiếng ra lệnh với ta!"

Liễu A Phi liếc nhìn Yên Phi bằng cặp mắt khinh bỉ, Liễu A Phi đặt gói thuốc trên bàn, ngồi xuống tự nhiên dùng trà, kể từ khi ả ta ra mặt đối đầu, lúc nào cũng xem mình ngang hàng, hành xử vô cùng hổn xược. Nhưng để bảo vệ đứa con, Yên Phi đành im lặng, chịu đựng sự xấc xược của Liễu A Phi.

"Hay ta thấy đứa bé này chết đi cũng tốt, giúp ngươi có thêm tình thương của tên hoàng thượng, còn nữa..."

"Im ngay cho ta!"

Yên Phi tức giận hét lên, nhíu mày, ôm lấy bụng vì quá kích động. Yên Phi cắn cắn môi, muốn đứng dậy, nhưng lại không thể vì rất đau bụng. Liễu A Phi cười khẩy đứng dậy, bước đến giường của Yên Phi. 

"Nghe cho rõ, mạng sống của hai người nằm ở ta!"

...

Yến tiệc hỷ sự của Sở Dĩ Ân vẫn còn chưa kết thúc, suốt cả buổi tiệc Sở Dĩ Ân uống rất nhiều rượu, khiến mọi người không ngừng tán thưởng.

"Tửu lượng của vương gia quả thật rất cao"

Nàng liếc nhìn Sở Dĩ Ân đang hào hứng cầm rượu do quan khách mời, Sở Dĩ Ân không hề từ chối, ai mời đều vui vẻ cạn ly.

Hắn ngồi bên cạnh liền đánh nhẹ vào tay nàng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. 

"Trước mặt phu quân lại dám khen nam tử khác, nàng muốn..."

"Thần thiếp làm gì có, chỉ là tán thưởng một tí mà thôi!"

Nàng bĩu môi, nâng ly rượu lên uống cạn, phớt lờ hắn, khiến hắn càng tức giận hơn. 

"Tán thưởng và khen không phải cùng một ý sao?"

" Chàng thật tệ!"

Nàng buông lời chê hắn, hắn cầm ly rượu trên tay, uống cạn. Nhìn theo ánh mắt đáng ghét của nàng. Một vị bằng hữu của Sở Dĩ Ân tiến đến gần nàng, nâng ly rượu mời nàng.

"Lục Phi nương nương quả là xinh đẹp, nghe danh đã lâu nhưng mới có dịp gặp mặt, xin thứ lỗi thần có thể mời Lục Phi một ly?"

"Hảo!"

Nàng vui vẻ nhận lời, nâng ly cạn cùng tên đó, đây là lần gặp mặt đầu tiên, nhưng hắn ta lại có vẻ rất tự nhiên, tự khơi chuyện, cùng nàng dùng rượu. 

"Huân Sư, Lục Phi của trẫm tửu lượng không tốt, đừng ép..."

"Ha ha, thần thấy rằng Lục Phi uống rất tốt cơ mà?"

Huân Sư cười phá lên, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm về nàng, đôi mắt chứa đầy sự say mê, vừa nhìn vào hắn liền có thể nhận ra, liền khôn khéo lên tiếng.

"Ha ha, ngày vui của bằng hữu chúng ta nên nâng ly chúc mừng, huống hồ rượu ngon, người đẹp có sẵn chi bằng cùng thưởng thức"

Thật không biết tốt xấu, nể tình Huân Sư là bằng hữu của Sở Dĩ Ân nếu không hắn đã đem tên bỉ ôi này chém đầu. Nhìn nàng cười cười vui vẻ nói với hắn ta, Sở Dĩ An liền ghé sát vào tai nàng, thì thầm.

" Tối nay ta sẽ cho nàng thấy tửu lượng của trẫm!"

Nàng chưa kịp dứt lời, hắn liền quay sang Sở Dĩ Lăng đang cùng Hây Quân dùng rượu. 

"Lăng nhi, mau đưa hoàng tẩu đi tản mát"

"Ơ..."

Sở Dĩ Lăng vừa nhìn đã hiểu ý ngay, nhanh nhẹn lém lỉnh tạm biệt Hây Quân ca ca, mau chạy đến bám đuôi Lục Hỏa. Đã lâu rồi tỷ muội không nói chuyện, hoàng huynh cứ giữ hoàng tẩu mãi không chịu buông ra, nay có cơ hội nhất định hàn huyên cùng nàng thật lâu.

Sở Dĩ Lăng kéo tay nàng đến bờ hồ yên tĩnh, rời khỏi nơi náo nhiệt ồn ào, Sở Dĩ Lăng cười tủm tỉm nhìn nàng.

" Tình cảm của hai người thật khiến người khác ngưỡng mộ nha"

Sở Dĩ Lăng tặc lưỡi, trêu chọc nàng, đôi gò má của nàng ửng đỏ cả lên, nàng cù lét Sở Dĩ Lăng không ngừng phản biện.

"Hây da, không phải muội muội ngày đêm ở bên cạnh Hây Quân sao?"

"Làm gì có! Người ta đi theo học hỏi cơ mà! Tỷ đó suốt ngày bỏ muội, muội sinh chán nên mới chạy theo tên đó"

Sở Dĩ Lăng cúi người, bế tiểu thỏ trên tay, vuốt vuốt bộ lông trắng muốt của tiểu thỏ. Bộ dạng của Sở Dĩ Lăng vô cùng ngại ngùng. 

"Hừm...Lăng nhi của ta lớn thiệt rồi, khi nào sẽ trở thành phu nhân tướng quân đây?"

"Ai thèm cưới tên đó chứ!"

Sở Dĩ Lăng bĩu môi, xua tay, cầm lấy củ cà rốt cho tiểu thỏ ăn. Tiểu thỏ ngoan ngoãn ăn trọn phần ăn. Nhìn là biết ngay Sở Dĩ Lăng và Hây Quân đã có  tình ý, nhung lại e thẹn không dám thừa nhận, nàng nhìn bộ dạng ngại ngùng của Sở Dĩ Lăng không khỏi cười vang lên. Tửu lượng của nàng vốn dĩ không cao, lúc nãy uống cùng Huân Sư vài ly lại cảm thấy cả người lâng lâng choáng váng, cả người nàng nghiêng ngã đứng loạn choạng.

"Lục tỷ, tỷ coi chừng!!!"

Tiếng hét của Sở Dĩ Lăng vang lên, nàng ôm lấy đầu, cảm giác ấm áp truyền vào cơ thể nàng, mùi hương Cư Nha thoang thoảng bay vào mũi nàng. Nàng nhíu mày lên tiếng.

"Sao ở đây lại có trồng Cư Nha nhỉ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.