Nàng Thật Tàn Nhẫn, Nhưng Ta Yêu Nàng!

Chương 21: Nhất quyết



Ngồi trong phòng suốt ba canh giờ, nàng chẳng làm được gì cả. Tay chân nàng rất muốn làm việc nhưng lại không có gì làm. Xung quanh là những ánh mắt của nô tỳ nhìn nàng. Một số là xì xầm to nhỏ, liếc hái nàng. Một số thì nhìn nàng với ánh nhìn ngưỡng mộ. Những ánh mắt đó thật khiến nàng khó chịu trong lòng.

"Lục phi nương nương, người hãy ăn chút điểm tâm đi. Hoàng thượng đã căn dặn người phải ăn những thứ này để tẩm bổ. "

"Lục phi? "

"Vâng. Từ bây giờ hoàng thượng sẽ phong cho người là Lục phi nương nương. "

"Ơ...ta không ăn!"

Nàng nhăn mặt khó chịu. Cái gì mà "Lục phi nương nương?" toàn là những thứ phù dung, nàng không thể chấp nhận được. Khẽ chau mày, nàng ngắm nhìn đồ ăn trên bàn, tại sao lại là các món chua thế này? Bụng nàng sôi cồn cào, nàng rất muốn ăn nó, cơn thèm đồ chua của nàng lại nổi dậy, hừ! Chết thật. Nàng nhăn mặt, liếc đĩa điểm tâm trên bàn, bước đến gần giường đắp chăn và ngủ.

"Xì. Con nô tỳ Lục Hỏa quả là có phước hơn người. Được hoàng thượng sủng ái vậy mà còn đòi hỏi không chịu làm? Hỏi thử xem có phải nó quá khinh người không?"

"Hahaha"

Nhưng lời châm chọc từ lớp người ngoài cửa đang nói vọng vào như muốn chọc tức nàng. Bàn tay nàng nắm chặt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng ra khỏi cửa.

"Mẫn Mẫn, kêu đám người họ đi khỏi đây cho tỷ!"

"Lục phi...tuân lệnh người. Nhưng người hạn chế nóng giận. "

Lại là "Lục Phi" đến A Mẫn cũng gọi nàng như thế. Thật...hết nói nổi!

Bên ngoài, ngoài tiếng cười khúc khích nhạo báng từ đám người kia - thân cận của Yên Phi. Còn có tiếng bước chân hối hả của các đám nô tỳ cùng thái giám đang hối hả chuẩn bị đại lễ phong nàng làm phi.

Được phong làm phi, nàng không biết nên vui hay buồn? Ánh mắt nàng buồn buồn bã, đôi môi đỏ mọng rực rỡ mỏng manh như đóa hoa mẫu đơn đang cong lên, nàng ngắm nhìn bầu trời đêm bên ngoài giọt nước mắt trong khiết của nàng rơi xuống đôi gò má, mọi người đều mang nổi niềm vui vẻ. Còn nàng...tâm trạng nàng bất ổn, trái tim nàng thoi thúc nàng nhận lấy chức vị đó. Tuy nhiên, nghĩ đến Yên Phi cùng những phi tần khác, đôi mắt nàng bỗng cụp xuống. Đưa tay lên bụng, nàng chỉ muốn bảo vệ đứa cốt nhục trong bụng mà thôi. Nó là sinh linh bé nhỏ, là đứa con mang giọt máu đào của nàng và...hắn.

...

Thái Tẩm Cung.

Hắn đang hết sức vui vẻ chuẩn bị báo tin vui cho thái hậu. Môi hắn lúc nào cũng cong lên tạo thành một nụ cười hoàn hảo. Sở Dĩ Lăng cũng vậy, Dĩ Lăng vui mừng khi sắp được lên chức hoàng cô. Đôi chân nhỏ bé của Lăng Nhi cất bước cùng hoàng huynh. Lăng nhi nghĩ, nếu chỉ có hoàng huynh thì sẽ không an toàn, vì vậy... Lăng nhi phải nhất quyết đi cùng!

"Hoàng nhi kính an mẫu thân. Mẫu thân cát cát tường "

"Miễn lệ."

"Tạ ơn mẫu thân"

Cả hắn và Dĩ Lăng cùng cất tiếng đồng thanh chào hỏi mẫu thân. Lăng nhi chạy ngay đến lòng của mẫu thân, ôm chầm lấy cánh tay của người. Từ khi phải học các nghi lễ trong triều. Cả hai huynh muội họ chưa bao giờ làm đúng luật cả. Người ta gọi vua cha là hoàng thượng cát tường thì họ lại nói Phụ thân cát tường mà chẳng phải là Phụ hoàng cát tường.Còn hoàng hậu lại là mẫu thân cát tường thay cho mẫu hậu cát tường. Mặc dù như vậy là không đúng nhưng hai người họ chỉ biết bật cười, và phá lệ cho huynh muội họ. Dần dần thành thói quen, đến khi vua cha mất hắn lên ngoi vua. Bây giờ mẫu thân cũng đã trở thành thái hậu? Hai huynh muội họ vẫn luôn giữ mãi nghi lễ của riêng mình không sửa đổi. Đúng là "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. "

"Mẫu thân, hoàng nhi...hoàng nhi muốn xin người một điều...?"

"Điều gì? Hoàng thượng cứ nói "

"Hoàng nhi, muốn phong Lục Hỏa lên làm Lục Phi nương nương có được không?"

Nhắc đến Lục Hỏa, người khẽ nhíu mày. Không lẽ...người này chính là con nô tỳ tiện nhân mà Yên Phi nương nương đã nói với ta sao? Trong lòng người đặt lên dấu chấm hỏi thật lớn, lòng bất an, tâm lay động.

"Không được. Con còn chưa biết lai lịch của nữ nhi ấy! Lại dám phong đoạt con nô tỳ ấy lên làm phi? Con thật...rất to gan!"

"Rầm.!"

Tiếng đập bàn của người vang vọng lên, giọng người hơi lớn tiếng. Ngũ quan tái nhạt, mang đầy sự tức giận.

"Mẫu thân, tỷ ấy không phải là người xấu, tỷ ấy rất tốt."

"Tốt? Con thử nói xem tốt chỗ nào? Ta từng nghe nói, con nô tỳ ấy mới vào đã dám tát cung nữ của Yên Phi. Không hòa hợp với các cung nữ trong triều. Quả thật...hai con đã bị nó che mờ mắt. Ta không quyết."

"Mẫu thân....người....Lục Hỏa không phải là người như vậy. "

"Ta mệt... ta không giải quyết vụ này. Nếu con dám nghịch ý ta. Ta quyết từ con. Hồi cung."

Mẫu thân của hắn sao lại như vậy? Thường ngày, người luôn phân xử đúng sai rất nghiêm ngặt. Vậy mà...người lại phản đối như thế sao..

Đôi tay hắn bất lực buông thỏng, đôi mắt hắn hướng về phía mẫu thân đang đi. Hắn im lặng, quyết tâm thuyết phục người.

"Hoàng huynh, tại sao mẫu thân lại như vậy? "

"Ta không biết. Nhưng ta nhất quyết sẽ phong Lục Hỏa làm phi bằng mọi cách."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.