Lăng nhi quận chúa vội chạy vào, vẻ mặt hớt hải khi nhìn thấy Lục Hỏa nôn mửa, ốm nghén. Nghe tiếng nói vội từ hoàng nhi của mình, thái hậu nửa khóc nửa cười đứng ngồi không yên. Vẻ mặt sầm xuống, lo lắng, tay cầm chặt chuỗi ngọc trên tay.
"Cái gì? Những điều ai da đang nghe có phải đúng sự thật không, Lăng Lăng "
"Vâng. Chuyện này hoàn toàn đúng sự thật mẫu thân. Lục Hỏa tỷ ấy đang mang long thai của hoàng huynh. Mẫu thân....mẫu...thân....người đừng có hại tỷ ấy, tỷ ấy rất tốt không như người nghĩ. "
Sở Dĩ Lăng khẽ lay tay người, khóe mắt cay cay, Lăng nhi rơi nước mắt vì sợ hãi. Lục Hỏa đẩy khay há cảo sang một bên, mồ hôi nàng nhễ nhại trên trán. A Mẫn đang ở bên cạnh đỡ nàng ngồi xuống, không ngừng quạt mát cho nàng. Thái hậu khẽ nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng. Cái vết bớt ở sau gáy ấy...rất quen thuộc... Thái hậu bước lại đằng sau nàng, khẽ chạm tay vào vết bớt đó, rồi nhìn cơ thể nàng từ trên xuống.
"Nhìn ngươi, ta thấy cũng rất có khí chất, sao ngươi...lại chịu quật ngã trước An nhi của ta một cách dễ dàng như vậy?"
Dễ quật ngã? Hừ...tất cả là do dược xuân chết tiệt của kẻ nào đó. Tại nó mà nàng đã mang thai của hắn. Nhớ lại hồi ức ấy, nàng gượng chín đỏ cả mặt, ánh mắt mơ hồ vội xua tan kí ức.
"..."
"Sao? Không trả lời.! Có phải ai da nói đúng rồi không? An nhi quả là hấp dẫn a. Trên dưới mĩ nữ đều chịu nằm dưới cơ thể nó. Tuy thế, nó vẫn chưa cho ai được ân huệ đó, nó chỉ cho mình ngươi. Ngươi quả là có phúc phận mà."
Thái hậu không biết đang vui hay nổi giận, ánh mắt sắc bén xuyên thấu cơ thể nàng. Đi qua đi lại quan sát nàng tỷ mỉ. Nàng muốn bay lại bóp cổ tên hoàng thượng đáng ghét này, chịu nằm dưới? Thật ra... đó chỉ là vô tình và sự cố ngoài ý muốn mà thôi.
"Không...không phải....đó là..."
"Ai da biết rồi. Dù gì cũng đã làm, lại còn dám chối với ai da. Lăng Lăng, con nói xem ai da nói như vậy đúng hay sai? Lục Hỏa quả là không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của con trai ta. "
"Vâng. Mẫu thân nói không hề sai. Không sai tí nào, người luôn là người chu toàn và thẩm phán chính xác. "
Ánh mắt nàng nhìn sang quận chúa, khẽ thắc mắc không biết tại sao lại thuận theo ý người mặc dù biết chuyện này rõ như vậy. Sở Dĩ lăng không nói gì, chỉ khẽ cười rồi ra hiệu cho Lục Hỏa. Thái hậu đã lớn tuổi, vì vậy người rất thích nghe những lời ngon tiếng ngọt và luôn muốn có một cuộc sống thái bình bên con cháu.
Thái hậu thấy không khí yên tĩnh, khẽ bước lại xoa bụng nàng, rồi cười khanh khách phá tan bầu không khí.
"Ai da lại sắp lên chức rồi sao? Ý nguyện cuối cùng đã hoàn thành. Tiểu Hỏa, thai nhi đã được bao nhiêu tuần?"
"Hình như... một hai tuần gì ấy. "
Rõ ràng mang thai khi nào nàng cũng không hay biết. Đến khi món há cảo yêu thích từ lâu đã trở thành món đáng ghét của nàng thì nàng mới phát hiện, trong bụng nàng đã có một tiểu yêu tinh bé nhỏ trong bụng đang hấp thụ thức ăn bổ dưỡng từ nàng. Suy nghĩ của nàng bị phá tan bởi thái hậu đang cười phá lên.
"Đúng là con của An nhi, rất ghét há cảo. Hồi xưa khi mang long thai, ta vẫn hay bị nôn ra khi nghở thấy mùi há cảo. Đặc biệt, An nhi không bao giờ ăn há cảo. Mỗi lần ăn há cảo sẽ bị nổi mẩn khắp nguời. "
Nàng khẽ gật đầu, thì ra là vậy. Nàng và hắn đã có sự trái ngược nhau. Nàng thích ăn, còn hắn lại ghét ăn. Thái hậu đã cung cấp điều này, nhất định nàng phải dùng nó mà trêu chọc hắn a.
"Thôi. Ai da nghỉ ngơi đây. Ai da khi khác sẽ đến thăm con, Lục phi. "
"Lục Phi?"
"Đúng. Ai da sẽ cho con làm phi. Nhưng còn tùy vào thái độ và tình cảm của hai đứa a. Ai da sẽ suy xét sao! "
...
Thái hậu nói như vậy nghĩa là ý gì? Nàng bỏ mặc ngoài tai những lời nói đấy, không làm phi nàng cũng đâu chết? Nàng chỉ cần nàng có thể tự chăm sóc bản thân, cha mẹ, và đứa tiểu yêu trong bụng mà thôi.
Quả thật rồng lớn vừa đi thì rồng nhỏ lại sang. Hắn từ bên ngoài, hối hả đem bánh bao xá xíu đến cho nàng. Nàng nhăn mặt, khẽ liếc nhìn nó, miệng chẳng buồn ăn. Người ta đang thèm món canh hoa anh đào cơ mà.
"Lục Hỏa nhi, nàng ăn món này đi rồi làm nhiệm vụ!"