Hiện tại tiểu yêu trong bụng nàng đã vừa tròn hai tháng. Cái bụng nhỏ nhắn của nàng đã nhô lên rõ hơn ngày càng một nhiều.
Gió xuân thoảng vào phòng nàng một luồng khí man mát khiến nàng thật dễ
chịu. Đôi mắt nàng nhắm tịt lại, nằm êm ái trên long sàn bên cạnh hắn.
Hắn nhướng mày nheo mắt về phía nàng đang say nồng trong giấc ngủ. Hắn
ôm nàng vào lòng, hít thật sâu mùi hương hoa anh đào của nàng, trong
lòng hắn lại dâng lên sự điên cuồng vì nàng.
”Cốc cốc”
Hắn không phản ứng, vì chuyện này là chuyện bình thường, cứ mỗi sáng sẽ có
tỳ nữ đến phòng đem y phục cho hắn. Người tỳ nữ đứng bên ngoài chờ rất
lâu, vẫn không có phản ứng, bèn đứng cung kính bên ngoài chờ cái trả
lời.
”Không lẽ, hoàng thượng đang ở cùng với nữ nhi?”
Một ý nghĩ khẽ len lỏi trong suy nghĩ của ả ta. Ả ta lúp ló, nhìn vào khe cửa bé tý để cố gắng nhìn vào.
”Cạch.”
Cánh cửa được hắn mở ra, khẽ nhíu mày khi nhìn thấy đây chính là ả nô tỳ của Yên Phi Nương Nương đây mà. Tại sao, hôm nay lại là ả ta mang y phục
đến? Lục Hỏa Nhi nhìn thấy sẽ không tốt đến cơ thể và tiểu yêu.
” A Phi, tại sao ngươi lại đến đây?”
” Tiểu Hà đêm qua nhiễm phong hàn nên tiểu nữ đến thỉnh an người. “
Hắn không trả lời, đứng sang một bên để A Phi đặt y phục xuống bàn. A Phi
hớn hở bước vào, vì nghe nói nếu được hoàng thượng cho phép sẽ có thể
nhìn thấy thân thể của hoàng thượng khi thay y phục giúp người. A Phi từ lâu đã mong muốn được như vậy, tuy nhiên là thuộc hạ thân cận với Yên
Phi nên chắc chắn ả ta không thể để lộ ra mặt. Lúc nãy nghe tin Tiểu Hà
bị phong hàn, ả ta liền nhanh chóng tìm mọi cách để có thể đến đây.
Bước một bước, hai bước rồi khựng lại ở bước thứ ba. A Phi thật không thể
ngờ rằng những đều ả ta đoán là đúng. Trên long sàn có một nữ nhi đang
hảo mộng với nét mặt hạnh phúc.
Bước lại gần hơn, ả ta muốn nhìn rõ gương mặt của nữ nhi kia là ai?
”Xoảng”
Khay y phục vừa rơi xuống đất là... Lục Hỏa? A Phi thật không tin vào mắt
mình. Tại sao, ả ta lại được sủng ái đến như vậy? Yên Phi đã được vào
cung từ lâu đến khi được lập phi cũng chỉ được nằm trên long sàn bên
cạnh hoàng thượng một lần động phòng? Vậy mà...sao ả ta lại được đặc
ân sủng ái như thế?
Không gian yên tĩnh
lại bị tiếng “xoảng” lớn phá tan. Nàng cựa người, mái tóc dài đen huyền
khẽ rơi xuống đất. Cơ thể nàng chỉ mặt một lớp y phục mỏng manh trên
người, thật là khung cảnh đầy mị tình, A Phi nãy giờ mới để ý hoàng
thượng cũng chỉ khoác y phục để che đậy cơ thể quyến rũ kia, liếc nhìn
kĩ hơn thật khiến A Phi phải đỏ ửng cả mặt.
”Không còn việc gì nữa. Ngươi thu dọn rồi rời khỏi đây ngay!”
A Phi hơi giật mình, xen lẫn chút ganh tỵ đối với nàng, A Phi khẽ gật
đầu, ả ta nhanh chóng thu dọn số khăn tay và những thứ rơi xuống đất vào khay rồi nhanh chóng đi lấy thứ khác thay thế lại số y phục đã bẩn.
Hắn nhíu mày, lắc đầu. Cung nữ này quả thật chân tay không khéo léo, Yên
Phi thật thiệt thòi... vậy mà lại ân sủng nàng ta hết mực?
...
A Phi vừa cất chân ra khỏi phòng, Lục Hỏa đã cựa người, đôi mắt khẽ mở to tròn, ánh nắng chói chang chiếu vào mắt của nàng khiến nàng nheo mắt.
Đôi má ửng hồng lên khi nhìn thấy hắn đang từ từ cởi bỏ lớp y phục mỏng
manh trên người. Nàng vội lấy tay che mặt, thật xấu hổ quá đi mất... tại sao lại thức dậy vào lúc không hay thế này?
”Lục Hoả nhi, nàng che che giấu giấu cái gì? Mau lại đây mặc y phục giúp trẫm. “
”Không. Tự mặc đi. “
“...”
Hắn lại chịu thua với cái tính đáng yêu này của nàng, rõ ràng nàng đã rất
nhiều lần ngắm nhìn thân thể của hắn rồi cơ mà? Sao lúc nào nàng cũng
không chịu thừa nhận cơ chứ! To gan.
Hắn mặc kệ nàng phản ứng thế nào. Đôi tay thon dài của hắn cởi vội thắt
lưng, thân thể ngọc ngà của hắn đang đập thẳng vào mắt nàng, hắn không
quan tâm nàng sẽ thế nào, hắn từ từ chậm rãi khoác tay áo bên phải, rồi
nhẹ nhàng khoác tay áo thứ hai. Đôi tay thon dài ngọc ngà từ từ chạm vào cơ thể, bờ ngực nở nang ngọc ngà săn chắc đối diện nàng. Nàng không dám nhìn nữa thật sự không dám nhìn, vội đứng dậy, rời khỏi phòng một cách
nhanh chóng.
Cánh tay săn chắc của hắn
vội ôm lấy vòng eo của nàng. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể nàng một cách
nâng niu, không thể để nàng đau. Đôi mắt triù mến của hắn đối diện với
nàng. Y phục của hắn vẫn chưa cài thắt lưng chặt chẽ vẫn còn hở để lộ bộ ngực quyến rũ kia, nàng xấu hổ áp mặt vào ngực hắn. Hắn cúi xuống nhẹ
nhàng thì thầm vào tai nàng.
”Lục Hỏa Nhi, nàng muốn ra khỏi phòng với bộ dạng này sao? Người khác nhìn thấy trẫm sẽ phát điên!”
”Thật?”
Nàng nhìn xuống bộ y phục bản thân đang mặc, chỉ là một lớp y phục mỏng manh nếu nàng bước khỏi đây e rằng sau này không có chỗ chôn mất.
”Nhưng mà... ngươi chưa bao giờ thổ lộ với ta. Lại lúc nào cũng nói yêu ta. “
“...”
Nàng cố tình lãng tránh việc khác để che đậy sự xấu hổ kia, thật lòng...thật xấu hổ quá đi mất.
...
Yên Phi nương nương vừa mới tỉnh giấc đã không thấy A Phi đâu. Trong lòng
đã buồn bực lại càng tức giận hơn. Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường,
chỉ còn lại tiếng gõ do móng tay dài sắc bén của Yên Phi ma sát xuống
mặt bàn.
”A Hỏa. Ngươi lại đây chải tóc giúp bổn cung. A Phi đã đi đâu rồi không biết. “
A Hỏa sợ hãi, vội vội vàng vàng chạy đến cầm lấy chiếc lược gỗ cung kính chải tóc cho Yên Phi,
Bàn tay nhỏ nhắn của nô tỳ A Hỏa nhẹ nhàng cầm lược gỗ chải từng sợi tóc,
mái tóc của Yên Phi vừa dài vừa mượt đen bóng. Cây trâm cài do thái hậu
tặng làm sính lễ được cài lên mái tóc ấy thật đẹp. Yên Phi ngắm nhìn mái tóc của mình trong gương, gật đầu hài lòng, tuy nhiên khi nhìn ngắm
phong thái của A Hỏa ả ta lại nhớ đến một người, sắc mặt lập tức thay
đổi. Bàn tay thon dài trắng nõn nà của Yên Phi khẽ nắm chặt lại đập lên
bàn.
”Ngươi có phải nữ nhi không? Chân
tay không khéo léo, cái tên “Hỏa” cũng đáng ghét chết đi được! Thật là
ai tên Hỏa cũng không giống nữ nhi. “
”Ơ... xin Yên Phi tha tội. Nô tỳ, biết lỗi. Nô tỳ thật vô dụng!”
”Ngươi cút xéo đi. Hãy tìm A Phi đến đây cho bổn cung. “
Không cần trả lời, A Hỏa chỉ gật đầu rồi khom người rời khỏi nơi này. Vừa
bước khỏi cửa, A Phi đã vội vàng chạy đến nói của Yên Phi, miệng oan oan cả lên.
”Yên Phi nương nương. Nô tỳ đã về. “
”Ngươi đi đâu từ sáng đến giờ? Bổn cung đã tìm ngươi rất lâu. “
Ánh mắt sắc bén của Yên Phi chạm vào khuôn mặt của ả ta. Ả ta bình tĩnh hết sức, nuốt nước bọt.
”Khoan nói đến chuyện này đi Yên Phi nương nương. Sở Dĩ Ân đã về triều đình!”