Nàng Thật Tàn Nhẫn, Nhưng Ta Yêu Nàng!

Chương 46-2: Kích tình



Dĩ Ân bước đến ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia, mùi rượu nồng nặc tỏ ra ngày càng nhiều, bay xộc vào mùi hắn. Đôi tay Dĩ Ân luồn vào lớp y phục mỏng manh màu đỏ kia thám hiểm khiến nàng ấy không ngừng run rẩy.

"Nàng là ai? Sao lại uống rượu thế này?"

"..."

"Nàng muốn được ta sủng ái đêm nay không? Dù rất mệt mỏi nhưng ta rất hứng thú?"

Sở Dĩ Ân luồn lách vào đôi gò bồng to tròn kia, nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn, sự kích tình khiến nàng ta không tự chủ mà rên "ưm" lên một tiếng. Sở Dĩ Ân thấy nàng ấy không trả lời, liền cảm thấy hứng thú, vội bế xốc nàng đặt lên giường, cơ thể cường tráng đè lên thân thể nhỏ bé của nàng ta. 

Nước mắt nàng ta đã rơi từ lúc nào không biết, Sở Dĩ Ân cảm thấy ướt át, liền lúng túng vuốt nhẹ mái tóc như một sự an ủi chăm sóc. Nữ nhi này thật lạ. 

"Tại sao chàng không yêu ta, ta có gì không tốt sao?"

"Thiếp yêu chàng, yêu chàng tha thiết!"

"Yêu thiếp một lần, sủng ái thiếp một lần được không?"

Trong cơn say rượu, nàng ta rốt cuộc không tự chủ được nữa, nước mắt rơi một lúc ngày càng nhiều hơn, đôi tay nhỏ bé không ngừng đấm vào lồng ngực Dĩ Ân. Sở Dĩ Ân nhìn ngắm nàng ta thật lâu trong màn đêm mặc cho nàng ta đánh mình. Sở Dĩ Ân khẽ lay động, ôm chặt lấy nữ nhi này trong lòng.

"Nàng là ai?"

"Chàng hỏi ta làm gì cơ chứ. Chàng có yêu ta đâu. "

Nàng ta trả lời lung tung, không biết được sự thật hiện tại. Nàng ta không ngừng khóc lóc kể lể, lớp y phục mỏng tuột xuống một nữa do nàng ta cựa nguậy. Cơn dục vọng của Sở Dĩ Ân không ngừng sôi lên, hắn ta muốn chiếm lấy nữ nhi này ngay bây giờ mặc kệ nàng ấy là ai. 

"Được rồi, đừng khóc nữa, ta sẽ sủng ái nàng được chưa?"

"Thật sao? Chàng thật sự sủng ái ta?"

"Xoẹt"

Sở Dĩ Ân không trả lời, chỉ nghe thấy tiếng xoẹt xoẹt, lớp y phục của nữ nhi đó đã bị rách trong bàn tay của Sở Dĩ Ân, Sở Dĩ Ân nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực của nàng ta, cúi xuống hôn ngấu nghiến vào đôi môi mỏng manh kia. 

"Nói đi. Nàng muốn ta!"

Sở Dĩ Ân thích nhất nữ nhi ở dưới thân rên rỉ cầu xin hắn sủng ái, hắn rất muốn tất cả nữ nhi này nằm gọn trong lồng bàn tay của mình, đôi môi Dĩ Ân  hư hỏng di chuyển xuống cái cổ nhỏ nhắn kia, cắn mút một cái để lộ giấu hôn ở lại như một sự chiếm hữu, lan truyền xuống bờ ngực căng tròn đang ngước nhìn mình đầy khiêu chiến kia. Sở Dĩ Ân thích thú nhìn ngắm, cúi xuống cắn mút, ngấu nghiến nó, như mút trọn hết tất cả những gì thuộc về mình. 

"Ưm... Ưm nhẹ thôi!"

"Chưa gì đã không chịu nổi rồi sao? Chưa thấy sự sủng ái của Sở Dĩ Ân thật là đáng tiếc!"

Môi của hắn đang mút vị ngọt từ đôi ngực tròn trịa kia. Bàn tay thon dài từ lâu đã di chuyển xuống mật thất nóng bỏng, Sở Dĩ Ân mạo dạng thám hiểm những thứ tốt đẹp trong đó, khuấy đảo tâm hồn nữ nhân đẹp mỹ miều kia đang thở hổn hển, rên rỉ. 

" đừng...ưm...ưm..."

"Đáng ghét. Nàng thật đẹp. "

Sở Dĩ Ân nhanh chóng thoát y, bỏ hết tất cả cản trở không chút dạo đầu mà xâm thẳng vào cơ thể nàng ta. Kích tình của Dĩ Ân đã dâng cao, Dĩ Ân không thể ngừng lại được, mạnh mẽ ra vào một cách thuần thục như sủng vật dưới thân là của một mình hắn ta. 

" Ưm...đau...đau quá. "

"Nữ nhi xinh đẹp, chút nữa thôi sẽ thỏa mãn. "

Hắn nhẹ nhàng ngậm mút vành tai nữ nhi kia, cắn cắn nhẹ thì thầm. Mạnh mẽ tiến xâu vào lần nữa. Thân thể trắng như tuyết của nữ nhân kia không ngừng run rẩy, tâm trạng rối bời, thân thể như nhũn ra, cảm giác nóng trong người dâng lên. Là vì rượu hay là vì kích tình? 

Sở Dĩ Ân nhất quyết không buông tha cho nữ nhi, từ trước giờ khẩu vị của hắn ta vẫn vậy. Sở Dĩ Ân đổi tư thế, nhẹ nhàng nhìn ôm sát lấy nàng. Mái tóc đen mượt của nàng ta đã xõa tung rối bời, vài giọt mồ hôi đang lấm tấm trên tấm lưng, Sở Dĩ Ân tham lam mút những giọt mồ hôi đó, nhẹ nhàng cắn vào đó một cái. 

"Nữ nhi, nàng hãy nói Sở Dĩ Ân ta muốn chàng. " 

"..."

Thấy nàng ta không trả lời, Sở Dĩ Ân không giận mà chỉ hóa cười, nhẹ nhàng kéo nàng ngồi dậy. Sở Dĩ Ân cúi xuống, đầu lưỡi tham lam thám thính  mật thất của nữ nhân này. Mái tóc của hắn rũ xuống vài giọt mồ hôi, toét lêm vẻ quyến rũ, sự kích tích bên dưới khiến nữ nhi đó không chịu được nổi nữa. 

"Ưm...ưm...."

"Ngoan, nói Sở Dĩ Ân ta muốn chàng. "

"Sở Dĩ....Â...n ta muốn chàng "

Ý thức không cho phép nàng ta cất tiếng, nhưng  rượu càng ngày thấm thuần... Sự kích tình của Sở Dĩ Ân khiến nữ nhi kia không thể nào chống đỡ được nữa...

...

Lục Hỏa tức chết vì thần thái của hắn, nhưng lại chẳng làm được gì, hắn cúi xuống hôn lấy cái bụng nhô ra của nàng, vuốt nhẹ nhàng, vì sợ đứa tiểu yêu trong bụng đau. Nàng thấy thế trong lòng dâng lên một ấm áp, muốn ôm lấy hắn một cái, hôn lên ngũ quan đẹp đẽ mê người của hắn.

" Đừng nói nàng đang say mê trẫm chứ?"

"Nằm mơ à."

" Không cãi lý với nàng, nằm xuống đây ta sẽ cho nàng biết mọi thứ!"

Hắn bế xốc nàng lên đặt trên giường một cách nhẹ nhàng nhất, nhanh chống nằm theo nàng, ôm lấy nàng vào lòng, nàng nghi hoặc nhìn hắn, không phải hắn muốn làm chuyện mờ ám gì nữa không? Nàng phải bắt chuyện trước, không cho hắn có cơ hội giở trò ma quái.

" Sở Dĩ An, chàng yêu nhất chính là ai?"

"Ngươi ta yêu nhất chính là tiểu yêu tinh này!" 

Hắn sờ vào bụng nàng, mỉm cười nhìn nàng. Nàng gật đầu hài lòng, sau đó lại quay sang hỏi tiếp. Thật ra nàng muốn hỏi hắn có từng yêu Yên Phi hay không, nhưng chẳng hiểu sao nàng lại muốn hỏi hắn yêu ai nhất. Khi hắn trả lời như thế này, nàng có tí khó chịu trong lòng, nhưng lại vô cùng hài lòng, bởi vì tiểu yêu mà hắn nói chính là đứa con trong bụng nàng.

"Trước đó thì sao?"

"Người ta yêu mãi mãi vẫn là nàng, cho dù nàng có tàn nhẫn ra sao. Ta yêu nàng, Lục Hỏa Nhi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.