A Phi tức đến hộc máu, Yên Phi xinh đẹp mưu mô trong mắt của A Phi bây giờ chỉ còn lại là một nữ nhi nhu nhược nhát gan. Một nữ nhi đầy đủ vẹn sắc thế này sao lại chịu thua thiệt? Ả ta quỳ mộp xuống đất cố gắng thuyết phục.
" Nô tì..."
"Ta kêu ngươi cút, cút ngay khuất mắt ta"
A Phi nghiến răng, lật đật đứng dậy rời khỏi, thật tức chết đi mà!
A Phi đã rời khỏi phòng, căn phòng lạnh lẽo lúc này chỉ còn một mình nàng ta, nàng thật sự rất mệt mỏi, cơn ác mộng kinh hoàng đó không ngừng thôi miên nàng, thật rất sợ... Nàng lắc đầu, vớ ngay bình rượu bên cạnh uống một ngụm.
"Đúng rồi, ta phải mượn rượu giải sầu. "
Yên Phi cầm lấy bình rượu đi ra ngoài... Yên Phi muốn dùng rượu để quên đi nỗi ám ảnh này, giấc mơ đó đã khiến Yên Phi mệt mỏi, lại thêm chuyện Yên Phi nhìn thấy hai người họ ân ái...
...
Nàng thấy hắn đã đi rất xa, rất nhanh chóng nàng ngồi dậy, nhìn ngắm bộ y phục trong gương, quả là bộ y phục quá đẹp, đường chỉ cắt may rất hoàn hảo, kĩ lưỡng. Loại tơ tằm rất mềm mại khiến người ta rất muốn chiếm lấy nó. Chất liệu này rất mỏng, nhìn lướt qua có thể thấy được cơ thể tuyệt trần của nàng bên trong, nàng lơ đãng nhớ lại lời nói của ai đó...
" Y phục này chỉ dành khi ngủ. Nàng chỉ có thể mặc cho trầm xem mà thôi"
Đáng ghét! Nàng thay bộ y phục này ra, mặc lại một bộ y phục chỉnh tề. Sau đó đi ra ngoài, đã rất lâu rồi nàng chưa được ra ngoài, nàng rất muốn biết mọi thứ bên ngoài thay đổi ra sao, cũng rất vừa vặn nàng vừa muốn ăn hồ lô đường của chợ.
A Mẫn đi cạnh nàng líu lo líu ríu khi được xuất cung, nàng ra ngoài nhưng chưa hề thông báo cho hắn biết, theo nàng biết hôm nay hắn bận phê duyệt tấu sớ, làm gì có thời gian cho nàng? Quân lính kia thế nào cũng mách lẽo, sớm muộn gì cũng biết được hành tung của nàng thôi, nàng đặt tay lên bụng, khẽ nói nhỏ nhẹ, lời nói hết sức dịu dàng quyến rũ lòng người.
" Lục Phi nương nương cát cát tường"
" Hôm nay ta muốn xuất cung để mua một vài thứ, ta đã... được sự cho phép của hoàng thượng. Các ngươi đừng lo "
Quân lính nhìn chăm chăm vào nàng, sắc đẹp rạng rỡ của nàng khiến quân lính không thể rời mắt. Từ khi mang thai nàng ít sử dụng phấn, nhưng khuôn mặt nàng luôn đẹp, vẻ đẹp tự nhiên vốn có của nàng rất thu hút nam nhân. Thấy quân lính đơ người, nàng vỗ nhẹ lưng hắn rồi bỏ đi.
Khẽ thở phào khi quân lính không phát hiện hành vi nói dối của nàng.
"Lục phi tỷ, có thể hoàng thượng sẽ nổi giận a~"
" Muội theo phe ta hay theo phe tên đáng ghét đó?"
"Tất nhiên là hoàng... Tất nhiên là tỷ rồi."
Nàng lườm A Mẫn, rõ ràng là mê hắn rõ rệt ra còn chối, nàng bước đi, A Mẫn chạy theo sau, la ú ớ.
Cảnh vật ở chợ vẫn như trước, nàng đã đi chợ của nơi này một lần, khi nàng được quân lính của hắn đưa về cung, nàng chỉ nhìn thấu sự đông đúc của chợ, chứ chưa từng vào tham quan. Trước đây nơi nàng ở, chợ rất vắng vẻ vì ít người, đa số dử dụng các loại thảo dược, mộc dược làm bữa chính, vừa lợi vừa tốt cho sức khỏe.
Không khí đông đúc khiến nàng hào hứng, tiểu yêu trong bụng không ngừng đạp nàng thể hiện thích thú, nàng xoa xoa bụng, cười cười.
"Tiểu yêu con ngoan, ta cho con ăn hồ lô"
A Mẫn gật đầu chạy lại mua hai xiên hồ lô ngào đường cho nàng, nàng thích thú ăn, nhìn ngắm những món đồ dân làng bán, tiểu yêu cực kì hảo hồ lồ, ăn tận hai xiên mà nàng vẫn còn muốn ăn nữa, nàng ăn thêm vài cây nữa vẫn chưa ngán, A Mẫn lắc đầu, ngắn cản nàng dùng hồ lô quá nhiều. Nàng tiếc nuối, buồn bả.
" Lục... À tỷ tỷ, tỷ ngồi đây chơi đi nha, muội mua màn thầu cho tỷ."
Nàng gật đầu, trời nắng nóng khiến nàng chạy đổ cả mồ hôi, nàng ngồi lên một cái bệ bên cạnh, chân đung đưa chờ A Mẫn trở về. Nàng rất thích cuộc sống thường dân, nàng không hề muốn có được cuộc sống ràng buộc như trong cung, cái nàng cần là sự tự do thoải mái, nàng không muốn mọi người biết nàng là Phi tần của vua, nên không cho A Mẫn gọi nàng là Lục Phi.
"Nữ nhi xinh đẹp, lại đây xem một quẻ đi!"
Có tiếng nói bên cạnh vang, nàng rùng mình nhìn một lão ông bên cạnh, ông mặt đồ như một pháp sư, ông đang bày ra rất nhiêu ngọc bội, coi tướng cho người dân.
"Không...cần đâu"
"Theo như quẻ cho thấy, người sắp gặp tai họa, người phải bỏ người mà mình yêu nhất, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến mạng sống của họ."
"Người ta yêu nhất?"
"Đúng vậy, người khác và đặc biệt là nam nhân mà nữ nhân yêu nhất sẽ vì ngươi mà gặp tai họa"
Nàng cúi gầm mặt, lo lắng đặt tay lên xoa bụng, người nàng thân nhất chỉ có mẫu phụ, tiểu yêu và...Sở Dĩ An.
Nam nhân nàng yêu nhất? Không! Không nàng không muốn nghĩ tới, nỗi sợ hãi bao phủ lấy nàng, nàng đổ mồ hôi ướt sũng cả lưng, không biết do nóng bức hay vì sống lưng lạnh buốt, nàng cảm giác trái tim như bị ai đâm vào vậy, nàng rất sợ, rất sợ câu nói vừa rồi của lão pháp sư đó.
"Này, pháp sư...."
Nàng chưa nói dứt câu, đã thấy lão pháp sư biến mất, nàng vô thức sợ hãi, đôi tay run rẩy, toát hết cả mồ hôi...