Nữ nhân kia lôi Lâm Tuệ vào một góc khuất, mặc cho Lâm Tuệ cố gắng chống cự, nhưng nữ nhân che mặt cố gắng khống chế Lâm Tuệ, một nữ nhi yếu đuối chân đã bị trật không thể chống cự lại, huống hồ Lâm Tuệ từ nhỏ đã thục nữ, khuê cát.
Nữ nhân đánh vào huyệt của Lâm Tuệ, Lâm Tuệ nhanh chóng ngất xỉu vào lòng của nữ nhân kia. Nữ nhân nhếch môi, liếc nhìn Lâm Tuệ đã nhắm mắt, kéo Lâm Tuệ về phía hang động.
Lâm Tuệ thấy mặt mình dính nước, cảm nhận được sự khác thường, ánh mắt lim dim chợt mở, cơ thể hơi ê ẩm, cái chân bị trật khó cử động, đôi mắt tròn xoe của Lâm Tuệ nhìn thấy nơi này là một hang động hoang dã, lại có một nữ nhân đang ngồi chờ sẵn, nhâm nhi từng tách trà, cằm của Lâm Tuệ bị nắm chặt, đến mức đỏ bừng, không thể nói được, gương mặt tức giận, đôi mắt gằn lên những vệt đỏ như máu, hất mạnh người Lâm Tuệ xuống vách đá.
"Tỉnh rồi à? Lúc nãy ngươi có biết một chút nữa đã hỏng chuyện tốt của ta không?"
"Khụ khụ...cô cô là ai? Tại sao..."
Lâm Tuệ ho sặc sụa, giọng nói lắp bắp của Lâm Tuệ chưa dứt, khăn che mặt của nữ nhân kia được tháo bỏ, dáng người quen thuộc đã khiến Lâm Tuệ nghi hoặc, khi khăn che mặt màu đen huyền bí được tháo xuống Lâm Tuệ không thể không nghi ngờ được nữa. Lâm Tuệ sợ hãi, lo lắng cúi gầm mặt xuống, cắn cắn môi đến rơm máu.
"Ngươi muốn giúp ả Lục Hỏa? Không phải ngươi ghét ả ta lắm sao?"
"Ta...ta không có"
Lâm Tuệ khóc, nước mắt rơi ướt đẫm hết cả khuôn mặt, cơ thể không ngừng run rẩy, nữ nhân kia tức giận, bước đến bóp vào cổ tay của Lâm Tuệ như muốn ghiền nát.
"Nếu không ghét sao còn đồng ý giúp ta?"
Nữ nhân như đá xoáy vào tâm can Lâm Tuệ, Lâm Tuệ im lặng trầm mặc, nếu nói Lâm Tuệ không ghét Lục Hỏa là dối, nếu nói ghét cũng không hẳn. Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Lục Hỏa là một nữ nho ưu tú, xinh đẹp, giỏi giang, luôn chiếm đoạt được tất cả mọi thứ, tất cả mọi người luôn yêu thương nàng, tất cả tình cảm đều dành cho nàng. Lâm Tuệ đi chung chỉ luôn làm nền cho nàng, luôn luôn chỉ là một nhánh cỏ dại, còn Lục Hỏa mới chính là một đóa hoa mẫu đơn rực rỡ sắc xảo. Lâm Tuệ đã nhiều lần dồn nén đố kị, cố gắng giữ chặt tâm tư của bản thân nhưng không ngờ lại có một người vô tình lạ mặt này lại nhìn thấu.
"Tại sao...cô lại biết? Đến cả người ta thân thiết lại còn không nhận ra? Lục Hỏa cũng chẳng nhận thấy?"
"Mọi người không biết vì không quan tâm ngươi, Lục Hỏa không biết vì ả ta có một trái tim thuần khiết như đóa sen Tịnh Đế, luôn bỏ qua, nhường nhịn hết tất cả mọi thứ cho ngươi."
Nữ nhân nói, ánh mắt khinh bỉ nhìn đối diện vào Lâm Tuệ, Lâm Tuệ run rẩy, mặt trắng bệch không còn một giọt máu, bất lực nằm xuống vách đá.
"Nếu như Lục Hỏa may mắn sống sót, ngươi nghĩ sao về lá thư?"
Lâm Tuệ lập tức đứng dậy, nhảy nhào vào người nữ nhân kia, muốn giơ tay tát vào mặt ả, nhưng lại bị ả ta giữ chặt tay ở đỉnh đầu. Ánh mắt Lâm Tuệ đã sớm đỏ hoe.
"Bây giờ hối hận đã không kịp nữa"
"A!!!"
Mũi dao nhọn hoắt đâm vào cơ thể Lâm Tuệ nhanh như chớp, tiếng hét chói tai vang lên vọng lại trong hang động, mùi máu tươi bốc lên, máu chảy ra từ cơ thể Lâm Tuệ, đôi mắt Lâm Tuệ mở to tròn hết mức có thể, trừng mắt nhìn ả nữ nhân kia, không kịp thốt lên lời từ biệt, Lâm Tuệ từ từ ngã xuống đất, y phục nhanh chóng loang máu đỏ. Ả nữ nhân bước lại gần Lâm Tuệ vuốt nhẹ đôi mắt Lâm Tuệ, khẽ nhếch mép.
...
Hai ngày trôi qua,
Toàn thân nàng trở nên đau đớn, bụng của nàng đau râm ran, môi nàng khô lại, không còn sắc hồng hào, miệng đắng khô đến mức chỉ muốn dùng một tách nước. Đôi mắt nàng lim dim mở, mùi hương Cư Nha lan tỏa khắp khứu giác nhạy cảm của nàng.
"Nước, nước..."
Nàng lên tiếng, đã hai ngày không nói chuyện, giọng nàng trở nên khàn khàn, nàng mở mắt to hơn, liền nhìn thấy hắn, bàn tay hắn nắm chặt lấy tay nàng. A Mẫn khóc lóc đến sướt mướt, vội vội vàng vàng lấy nước cho nàng. Hắn dịu dàng đỡ nàng dậy, lòng đau đớn như dao cắt, dịu dàng đút nước cho nàng, cử chỉ hết sức nhẹ nhàng, ôm lấy cơ thể của nàng vào lòng ngực. Hắn giơ tay ra hiệu tất cả lui xuống, mọi người nhanh chóng lui ra khỏi phòng, không gian chỉ còn vẳng lặng hai người, mùi hương Cư Nha tỏa ra từ hắn khiến nàng cảm thấy trở nên an toàn. Cơ thể nàng run rẩy, những giọt nước mắt của nàng lăn dài trên má trân quý như những hạt châu sa lấp lánh. Hắn xoa đầu nàng, vuốt vuốt mái tóc của nàng, đôi môi bạc thần của hắn di chuyển lên khóe mi của nàng, hút hết những giọt nước mắt của nàng như hút những giọt sương tinh túy.
"Dĩ An... Con của chúng ta..."
"Không sao. Sau này chúng ta sẽ có thật nhiều đứa con khác...."
Hắn trầm mặc, giọng nói có chút run rẩy, hắn sợ nàng đau lòng, nàng đã hôn mê hai ngày khiến hắn vô cùng lo lắng, từng giây từng phút đều muốn ở cạnh nàng, ngay cả Nam Bỉ Huyên cũng không có cơ hội quấy rầy. Yên Phi nương nương lại càng không có cơ hội bước tới. Tất cả những người thân cận đều không được phép, nàng là do hắn tự tay chăm sóc tất cả mọi thứ suốt hai ngày qua. Hắn sợ nàng sẽ đau lòng, sợ đôi mắt xinh đẹp của nàng ngấn lệ, hắn không muốn nữ nhân của hắn chịu tổn thương. Hắn không biết nên làm gì, chỉ muốn bù đắp cho nàng thật nhiều, nếu hắn không bảo vệ cho nàng tốt thì nàng đã không gặp chuyện, tất cả đều là lỗi của hắn. Hắn hối hận đến mức không thể tự đâm bản thân một nhát, nếu như hắn không phái người đi theo chắc hẳn sẽ không thể kịp thời cứu nàng rồi...
"Dĩ An, tại sao lại như thế? Ta không muốn sống nữa. "
Đôi mắt mơ hồ của nàng nhìn về phía cửa sổ, ngoài trời đã tối mịch, tối như lòng nàng, lạnh lẽo, lòng nàng càng lạnh hơn. Nàng nhắm tịt mi mắt lại, vùi đầu vào ngực hắn, bao sự đau đớn như tuôn trào trôi theo dòng máu của nàng, nàng mím chặt môi chịu đựng.
"Sau này chúng ta còn có thể..."
"Không!!!"
"Ta có thể mất con, nhưng nàng thì tuyệt đối không thể mất!"