Tiếng nói của nam nhân vang lên, tiếng nói ấy rất quen thuộc, mùi hương ấy cũng rất quen. Hai tay kẻ nam nhân kia ôm chằm lấy Yên Phi, Yên Phi quay người về phía đằng sau, liên bắt gặp gương mặt quen thuộc Sở Dĩ Ân. Yên Phi thản thốt hô lên một tiếng, Sở Dĩ Ân nhanh chóng bịt miệng Yên Phi.
"Tiểu Yên...bổn vương nhớ nàng"
"Chàng... Sao chàng lại có thể đến đây hôm nay...."
"Ta biết, hôm nay mẫu hậu muốn nàng ân ái cùng Sở Dĩ An? Hư! Bổn vương không cho phép, nàng đã là nữ nhân của ta!"
Đôi mắt Yên Phi long lanh, ngấn lệ. Những lời nói của Sở Dĩ Ân như khiến Yên Phi trở thành ả nữ nhân lăng loàng, một mặt đã là phi tử của hoàng thượng, lại sai lầm ân ái cùng vương gia? Nàng ta đúng là phạm tội tày trời, trời tru đất diệt. Những giọt nước mắt của Yên Phi bắt đầu rơi trên đôi gò má cao xinh đẹp của nàng ta. Yên Phi cảm thấy tủi nhục, hổ thẹn với chính bản thân của mình. Sở Dĩ Ân nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mỏng manh của Yên Phi, khẽ lau đi những giọt nước mắt long lanh kia giữa màn đêm. Yên Phi ôm chặt lấy Sở Dĩ Ân, kể từ ngày hôm đó, Yên Phi dường như đã bị Sở Dĩ Ân làm cho rung động, từng lời nói, từng cử chỉ của Sở Dĩ Ân luôn khiến Yên Phi động tâm. Yên Phi nhận ra nàng ta thật sự đã động lòng vì hắn ta, đã yêu hắn ta đến tâm can. Từ lúc nàng ta được gả cho hoàng thượng, chưa ngày nào được sủng ái, dù Yên Phi đã cố gắng hết sức. Yên Phi được trở thành phi tử, vạn người kính phục, đứng trên ngôi vị cao quý hàng vạn nư nhân mong muốn nhưng chẳng có một ngày vui? Ở bên Sở Dĩ Ân, Yên Phi mới có cảm giác đặc biệt đó, cũng chính là cảm giác được yêu một người thực sự. Yên Phi nhận ra, suốt bao nhiêu lần tính kế để được lên ngôi hoàng hậu thật ra chỉ là sự tham vọng nhất thời, sự say nắng bởi sắc đẹp của hoàng thượng mà thôi...
"Tiểu Yên...nàng không yêu bổn vương?"
"Thần thiếp...có"
"Cuộc sống này vốn dĩ đã sai lầm, nàng sinh ra đã sai lầm, gả cho Dĩ An lại là một sai lầm lớn nhất đời nàng!"
Tiếng nói nịnh nọt của Sở Dĩ Ân vang lên, Sở Dĩ Ân hít hà mùi vị mộc lan trên cơ thể Yên Phi, cắn nhẹ vành tai của Yên Phi khiêu khích, nữ nhân này luôn khiến hắn ta điên cuồng trong mọi lầm gặp gỡ.
"Đáng ghét, ta gặp chàng mới là sự sai lầm lớn nhất!"
"Nàng nên nhớ, nàng đã là nữ nhân của bổn vương. Sau này nhất định bổn vương sẽ chân chính rước nàng"
...
A Phi nhẹ nhàng rón rén bước đến gần Sở Hoàng điện, lính canh gác bên ngoài liếc nhìn ả nô tỳ nhỏ bé này, đã khuya thế này, tại sao ả ta còn đến làm phiền?
"Ngươi đến đây làm gì?"
"Ta là nô tỳ thân cận của Yên Phi nương nương, Yên Phi nương nương sốt cao đã gọi ngự y đến, nhưng Yên Phi muốn gặp hoàng thượng"
"Được, ngươi vào đi"
A Phi gật đầu, nhanh chóng bước vào thánh điện. Thánh điện to lớn, A Phi bước vào nhanh nhẹn chạy đến gần hoàng thượng quỳ xuống.
"Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng"
"Miễn lễ"
Hắn liếc nhìn ả nô tỳ A Phi, ngừng phê duyệt tấu chương, lắng nghe nô tỳ này lên tiếng, nô tỳ này nhìn rất quen quen, đêm khuya thanh vắng lại tới thỉnh cầu hắn?
"Hoàng thượng, Yên Phi nương nương sốt nặng, nô tỳ đã truyề thái y, nhưng trong hôn mê Yên Phi nương nương rất muốn gặp hoàng thượng ạ"
"Sốt cao?"
"Xin hoàng thượng đến gặp Yên Phi nương nương"
Tiếng nói thảm thiết, khẩn cầu của A Phi khiến hắn lay động, dẫu sao Yên Phi cũn là phi tử của hắn, chẳng lẽ một chút nhân từ hắn cũng đánh mất. Hắn để gọn gàng tấu sớ, bước đi theo bước chân nhỏ bé của A Phi.
...
Hắn đi cùng nô tỳ A Phi đến Yên Tẩm Cung, hắn bước đến gần cửa đã khẽ những tiếng cười khúc khích của đôi nam nữ phát ra, thanh âm rên rỉ truyền ra ngoài, hắn có thể nghe thấy mọi thứ rõ ràng, cuộc hoan ái của hai người lọt vào tai hắn, hắn mím môi thành một đường thẳng, mở cửa nhẹ ra, nhìn hai người quấn quýt không ngừng. Hắn nhìn rõ mặt tên nam nhân đang ân ái cùng phi tử của hắn, là người hắn luôn tôn trọng dù luôn đối đầu với hắn, tên nam nhân ấy cũng chính là người thân của hắn, hoàng huynh hắn luôn quan tâm lo lắng. Hắn đơ người khi nhìn thấy khung cảnh lúc này, bệnh sao? Giả dối! Hắn bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
"Hai người họ đã bắt đầu từ lúc nào?"
"Bẩm hoàng thượng, nô tỳ hoàn toàn không biết, xin hoàng thượng..."
"Im lặng! Chuyện này ngươi hãy xem như chưa từng thấy!"
Hắn đưa cho A Phi một thỏi vàng, cất bước ra đi, không ngoảnh đầu, cũng không rơi nước mắt, nói hắn không đau lòng là giả, nhưng nỗi đau này cũng không hề quá lớn đối với hắn. Hắn chỉ đau lòng khi hai người họ vụng trộm lại chính là những người thân của hắn, là một sự phản bội!
A Phi đứng bên ngoài cửa, nhìn theo bóng dáng của hắn rời khỏi Yên Tẩm Cung tức tối, A Phi cắn răng, liếc nhìn vào cuộc hoan ái của hai người bên trong.