Sở Dĩ An tỉnh giấc, cả đầu cảm thấy đau nhức, hắn nhớ lại ngày hôm qua khi dùng yến tiệc hắn không hề uống say quá mức, nhưng tại sao lại có cảm giác choáng như thế này? Yên Phi nương nương cựa người, cánh tay mềm mại ôm choàng lấy người hắn từ đằng sau khiến hắn giật mình, quay ngược lại đối diện với nàng ấy.
"Yên Phi...sao nàng?"
"Hoàng thượng, hôm qua... Chàng đã uống say, là thần thiếp hầu hạ chàng đó nha"
Giọng nói ngọt ngào vang lên, bàn tay mềm mại mơn trớn trên làn da đồng của hắn, hắn chợt nghĩ lại nhưng gì đen tối nhất có thể, lập tức ngồi dậy thay y phục.
"Hoàng thượng, thần thiếp mặc giúp chàng?"
"Không... Không cần, ta có thể tự làm"
Lời nói dứt khoát khiến Yên Phi có chút thất vọng, nàng tệ đến mức hắn sợ đến mức không muốn chạm vào sao?
Sở Dĩ An vội vội vàng vàng rời khỏi cung, đường đường là hoàng thượng, lập phi tử để hầu hạ có gì sai? Chẳng phải việc gì sai trai, vậy mà tên hoàng thượng này lại sợ đến vậy. Hắn vừa đi, Liễu A Phi nhanh chóng bước vào phòng theo dõi tình hình, Liễu A Phi bước đến Yên Phi đang chậm rãi chải tóc, trang điểm.
"Sao rồi, người làm tốt chứ, Yên Phi nương nương xinh đẹp?"
"Tốt, chàng ấy hoàn toàn không nhớ gì cả, chỉ vội vàng trở về thánh điện sợ gặp mặt Lục Phi cho mà xem"
Yên Phi bĩu môi, nàng ấy biết rõ kết quả, hắn ta không sợ trời không sợ đất, lại sợ một nữ nhân cỏn con không tài không sắc đến thế.
"Liều thuốc của ta, đương nhiên không thể tránh khỏi, bây giờ ngươi cứ chờ cơ hội hạ sinh thái tử"
Liễu A Phi vừa dứt lời, tiếng cười của cả hai vang lên, buổi sáng đối với hai ngươi thật thuận lợi.
...
Hắn vừa trở về điện của mình liền cảm thấy vô cùng áy náy, nàng vừa xuất cung chưa đầy một ngày, hắn liền phạm lỗi tày trời đáng trách với nàng.
"Hoàng thượng, hình như sắc mặt người không tốt ạ? Có cần thần cho người sắc thuốc bổ cho bệ hạ không ạ?"
Lão công công cúi người quan sát, từ khi trở về từ tẩm cung của Yên Phi, sắc mặt của hoàng thượng không tốt là bao, có phải đêm qua không ngủ được không?
"Chuyện tối qua... Trẫm đến tẩm cung..."
Hoàng thượng ấp a ấp úng lên tiếng khiến lão công công cười cươi hiểu hết mọi hàm ý của hoàng thượng.
"Ngoài lão nô cùng Nam Bỉ Huyên công chúa, thân cận của Yên Phi thì không còn ai, đêm qua đã muộn mọi người say sưa nên đã về nghỉ sớm"
Lão công công tường thuật lại khiến hắn an tâm một chút, chuyện này càng ít người biết sẽ càng tốt.
Lão công công lên tiếng, khẽ rót trà giúp hoàng thượng tĩnh tâm.
"Bẩm hoàng thượng, Nam Bỉ Huyên công chúa của Nam Quốc muốn thỉnh an hoàng thượng"
Một tên lính chạy vào gấp gáp lên tiếng bẩm báo, hắn vừa nâng tách trà lên chưa uống cạn ly đã gặp phải chuyện không hay sắp đến. Hết Yên Phi nương nương, rồi đến Nam Bỉ Huyên công chúa, thật sự quá rắc rối!
"Không tiếp! Không tiếp!"
Hắn tức giận lên tiếng, hiện tại hắn đang rất mệt,chẳng còn tâm trí nào để tiếp đãi khách xa, Nam Bỉ Huyên trẻ con, muội ấy suốt ngày bám chặt hắn không buông.
"Hoàng thái hậu giá đáo!"
Tiếng nói lả lướt của Tuy công công ngừơi thân cận của hoàng thái hậu vang lên, Hoàng thái hậu chậm rãi thông thả bước đến cửa điện, liền nhìn thấy khuôn mặt rầu rỉ buồn bã của Nam Bỉ Huyên công chúa.
"Huyên nhi của ta, sao con còn không vào trong, tiết trời đang se lạnh, sẽ bị cảm mất"
"An huynh không cho Huyên nhi vào, huynh ấy nói không tiếp đãi con, hoàng thái hậu, người phải làm chủ cho Huyên nhi nha"
Nam Bỉ Huyên công chúa vừa nhìn thấy hoàng thái hậu mắt liền sáng rực, như bắt được tia hy vọng liền nhanh chóng nũng nịu lấy lòng.
"Con mau vào với ta, ta sẽ bắt nạt lại An Nhi giúp con"
"Dạ, Huyên nhi nghe the người "
Nam Bỉ Huyên lập tức chạy theo sau hoàng thái hậu, khuôn mặt rạng rỡ nỡ nụ cười tươi như hoa.
"An nhi không muốn tiếp đãi ai gia và Huyên nhi sao?"
"Nhi thần thỉnh an thái hậu! Nhi thần thật sự không có ý đó"
Sở Dĩ An đứng lên tiếp đón hoàng thái hậu, Nam Bỉ Huyên cười cười khi vừa gặp hắn, đúng là hoàng thái hậu thật lợi hại, có người chống lưng thật là không có gì bằng.
"An nhi nghe ai gia nói này, con à Huyên nhi không lâu nữa sẽ trở thành người một nhà, tuyệt đối phải đối xử với Huyên nhi tốt"
"Nhưng nhi thần..."
"Không nhưng nhị gì cả, lời ai gia nói, con còn muốn chống lại?"
"Không, nhi thần thật sự không có ý đó"
Hắn uỷ khuất lên tiếng, liếc nhìn sang Nam Bỉ Huyên công chúa đang tinh nghịch vẫy tay để có sự chú ý của hắn, hắn liền lập tức thở dài.
"Con mau dùng điểm tâm với Huyên nhi, sau đó đưa Huyên nhi đi dạo, ai gia phải về cung rồi"
"Cung tiễn hoàng thái hậu"
Hoàng thái hậu rời đi, mỉm cười khi nhìn thấy hắn nghe lời. Hoàng thái hậu biết rõ hắn sẽ không tiếp nhận Nam Bỉ Huyên, nhưng vì sự thuận hoà của hai nước bà buộc phải lập thêm phi tử cho hắn.
"Lục Phi nương nương giá..."
"Suỵt! Tại sao ngươi lại kêu to như thế"
Nàng vừa đến điện của hắn, liền nghe công công cất tiếng đến giấc mình. Vốn định cho hắn một bất ngờ, nàng liền ra hiệu kêu im lặng, lão công công tuân lệnh im lặng, ý định báo hiệu cho hoàng thượng điều bị tiêu tan. Nàng bước vào điện, mọi người liền vui vẻ chào đón, không hề có sự ngăn cản nào. Nàng bươcs vào trong liền thấy Nam Bỉ Huyên nắm tay hắn nũng nịu đòi đi chơi, khuôn mặt Nam Bỉ Huyên cười tươi như hoa, còn sà vào cánh tay của hắn cựa cựa như một con mèo con nhận được ân sủng.
"Nhanh lên, chúng ta đi thôi. Muội nghe nói huynh thích ăn bánh hoa sen làm điểm tâm nên đã kêu người chuẩn bị không ít"
"Bịch!"
Gói bánh hoa sen mà nàng đem đếm rơi xuống đất tạo nên tiếng động, hắn thích nhất là bánh hoa sen, nàng về phủ nhìn thấy nghĩa phụ nhập về không ít liền đích thân mang về cho hắn, vậy mà nàng đã đến không đúng lúc rồi, đã có người đến trước...
"Hoả, nàng về khi nào vậy?"
"Thần thiếp xin lỗi, đã để lỡ cuộc vui của hai người, thần thiếp xin lui xuống, mong hoàng thượng thứ tội!"
Nàng vừa dứt lời liền bước đi thật nhanh khỏi nơi này, nàng đi chưa được một ngày đã có nữ nhân đến hầu hạ chàng, thật sự hoàng cung này vốn dĩ không thuộc về nàng... Hắn dứt phắc tay Nam Bỉ Huyên ra, giọng nói vô cùng dứt khoát.
"Công chúa, nam nữ thụ thụ bất tương thân. Chỉ cần một ngày chưa làm phi tử của trẫm, công chúa hãy giữ đúng lễ nghi!"
Hắn nói xong liền hối hả đuổi theo nàng, Nam Bỉ Huyên đứng lặng một chỗ, mím chặt môi tức giận, vội vả trở về khuê phòng.