Nàng Thật Tàn Nhẫn, Nhưng Ta Yêu Nàng!

Chương 90: Đứa bé là của ai?



Nàng vừa nhìn thấy hắn liền tức giận, nam nhân thật là những người gian xảo, rõ ràng nói rằng chỉ yêu mình nàng nhưng mặc khác lại cùng nữ nhân khác ân ái. Nàng tin tưởng hắn, một lòng yêu hắn vậy mà hắn...

"Nàng còn giận ta?"

"Không có. Thần thiếp hoàn toàn không dám"

Nàng bĩu môi, cố gắng kiềm nén, nàng hận không thể đánh hắn một cái thật đau. Hắn ôm nàng, tựa cằm lên đầu cựa cựa, sự dịu dàng của hắn lại như những mũi đao đâm vào tim nàng, nàng im lặng không nói một lời, mặc kệ hắn ôm nàng, nước mắt nàng lăn xuống đôi gò má xinh đẹp, dù gì nàng cũng chỉ là một nữ nhân, nàng cũng ích kỉ, nhưng nàng không thể ngờ chuyện xảy ra chính vào đêm nàng trở về phủ. 

"Đừng khóc!"

Hắn sợ hãi vỗ về nàng, hắn biết nàng đang rất đau lòng, hắn cũng không hiểu vì sao đêm đó lại có hành động sai trái như vậy. Dù gì Yên phi cũng là phi tử của hắn, nhưng hắn đã trót yêu một mình nàng mà thôi.

"Chàng mau đi tìm Yên Phi chăm sóc đi, ta không cần chàng!"

Nàng giận dỗi lên tiếng, không ngừng cựa nguậy thoát khỏi vòng tay của hắn. Hắn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, giúp nàng lau sạch những giọt nước mắt đang rơi làm xấu đi khuôn mặt xinh xắn của nàng. Đôi môi của hắn từ từ di chuyển xuống, tìm kiếm đôi môi căng mọng, đôi môi như cánh hoa anh đào của nàng, hôn nhẹ lên đó, nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, hắn chậm rãi tách hàm răng ngọc ngà đang cố gắng khống chế ngăn chặn sự tham lam của hắn, hắn mạnh mẽ tách nó, hút lấy mật ngọt từ đôi môi ngọt ngào của nàng. Bàn tay mềm mại ngọc ngà của nàng bị hắn giữ chặt ở lồng ngực đang phập phòng của hắn, hắn rời khỏi môi nàng, tựa đầu vào trán nàng, lên tiếng hỏi.

"Trái tim ta chỉ rung động nàng mà thôi!"

"..."

"Cho dù như thế nào, thì ta vẫn chỉ mong muốn đứa con từ nàng mà thôi"

Những lời mật ngọt, dẻo miệng rót vào tai nàng, sự dịu dàng của hắn như một ma lực khó có chối từ, hắn từ từ nâng người nàng lên, bế nàng ra khỏi làn nước ấm. Hắn đặt nàng lên giường một cách nhẹ nhàng, cúi người ghé sát tai nàng thì thầm.

"Chúng ta cùng tạo ra bảo bối!"

...

Nam Bỉ Huyên bực dọc, cái hoàng cung to lớn như thế này rốt cuộc có dành cho nàng ta không? Yên Phi thất sủng bây giờ đã có chút quan tâm từ mọi người, còn nàng thì vẫn chưa nghe hồi âm từ phụ hoàng, rốt cuộc bao giờ người mới đến...Nam Bỉ Huyên ngáp ngắn ngáp dài, chống cằm ăn món bánh sơn trà. 

"Công chúa, công chúa"

"Chuyện gì? "

"Vương đã gửi thư đến người, sắp đến Lục Quốc rồi ạ!"

Nô tỳ của Nam Bỉ Huyên mừng rỡ báo tin. Vừa nghe tin tức vui mừng này, Nam Bỉ Huyên vội đứng dậy lắc lắc nô tỳ của mình vui mừng. 

"Bây giờ ta sắp chính thức được lập làm phi rồi"

...

Suốt cả ngày lo lắng, Yên Phi cứ sờ lên bụng của mình, ngẫm nghĩ đến vẻ mặt của Sở Dĩ Ân, trong lòng vô cùng bối rối. Gió bên ngoài lạnh buốt người, Yên Phi uống một chút canh hầm, căn phòng giờ chỉ còn vắng lặng một người. 

"Nàng thật sung sướng khi ngồi tẩm bổ dưỡng thai nhỉ?"

Tiếng nói của Sở Dĩ Ân vang lên khiến Yên Phi giật thót mình, lời nói có chút châm chọc, Yên Phi nhìn thấy trong đáy mắt hắn ta có sự phẫn nộ, trong đáy mắt của hắn cũng chứa đầy sự thất vọng về nàng ta. Yên Phi nhìn thấy Sở Dĩ Ân cười khẩy, liền có chút sợ hãi.

"Chàng đã về rồi sao?"

Yên Phi giả vờ nói chuyện khác, hắn ta đang tức giận đương nhiên nàng ta sẽ dịu dàng để hắn nguôi giận, dù gì đứa bé này cũng là con của Sở Dĩ Ân, Yên Phi chẳng qua chỉ mượn danh đóng vở kịch cùng Liễu A Phi sắp đặt, hoàn toàn muốn tốt cho tương lai của đứa bé này mà thôi...

"Ta không về để nàng ân ái cũng hoàng thượng? Rõ ràng nàng đã nói yêu ta, vậy mà khi ta vừa ra biên cương..."

Sở Dĩ Ân hận không thể bóp chết Yên Phi, trong lời nói lớn tiếng, Sở Dĩ Ân tức giận trút hết bao tâm sự. Yên Phi đặt ngón trỏ lên môi Sở Dĩ Ân, ý định kêu im lặng, Yên Phi nhìn xung quanh quan sát, rất may không có người, nếu không sự lớn tiếng của Sở Dĩ Ân sẽ bị người khác nghe thấy.

"Nàng lo sợ người khác nói về mối quan hệ này cho hoàng thượng biết?"

"Không...phải"

Yên Phi sợ hãi lắp bắp lên tiếng, Yên Phi cắn cắn môi, đối diện với ánh mắt đáng sợ của Sở Dĩ Ân.

"Chàng cũng biết ta yêu chàng cơ mà, đêm đầu cũng là của chàng, sao thần thiếp còn có thể..."

"Vậy đứa bé này là của ai?"

Sở Dĩ Ân nhấn mạnh chữ là của ai, để nhấn mạnh sự cứu vãn của cuộc tình cả hai. 

"Là...của..."

Yên Phi định nói rõ mọi chuyện, nhưng đã từng nghe Liễu A Phi cặn dặn tuyệt đối luôn nói đứa con là của hoàng thượng trước mặt Sở Dĩ Ân, nếu như Sở Dĩ Ân đắc ý, sẽ vô tình nói ra đứa bé này là con của mình, thì bao nhiêu công sức đều lãng phí. Tính tình Dĩ Ân rất nóng giận, sẽ không giữ kín được. Liễu A Phi đứng bên ngoài lắc đầu, trừng mắt nhìn Lâm Hiểu Yên.

"Đứa bé là của ai?"

Sở Dĩ Ân lập lại lần nữa, lần này có hơi lớn tiếng hơn, bóp chặt cổ tay Yên Phi.

"Là con của hoàng thượng bệ hạ- Sở Dĩ An!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.