Suốt cả buổi, hắn quấn quýt nàng không buông, bỉ ổi gian xảo chiếm lấy nàng, đến khi nàng mệt lừ, hắn mới chịu buông tha, khiến nàng vô cùng uỷ khuất. Tia nắng sớm đầu tiên lọt vào khung cửa của nàng, tiếng chim líu lo, những cánh hoa bắt đầu chớm nở, nàng dụi dụi mắt, nhìn nam nhân bên cạnh đang say giấc ngủ, lâu lâu cau mày trong rất nghiêm nghị, nàng lém lỉnh, những ngón tay mềm mại của nàng đặt trên ngực hắn, chán nản không việc gì làm, vẽ vòng tròn này, rồi lại vẽ tiếp vòng tròn khác lên ngực hắn, hắn vẫn nằm yên không nhúc nhích, xem ra sự bất khả kháng của hắn khi ngủ thật tốt. Nàng bước xuống giường, mặc lại y phục, liền bị tên nam nhân bỉ ổi kia kéo lại.
"Còn sớm, ngủ thêm chút nữa!"
"Không"
"Xem ra nàng vẫn còn khả năng hiên ngang bước xuống giường?"
Hắn mơ màng lên tiếng, giọng nói trầm ấm trong ngáy ngủ rất đáng yêu nhưng chứa đầy sự tham lam của hắn. Nàng hất tay hắn ra, bước đến bệ cửa sổ bế hai chậu cây yêu quý của nàng ra ngoài. Nàng bước đến bàn đá, đặt chúng bên cạnh nhau, những ánh nắng chiếu vào chúng khiến chúng này càng trở nên rực rỡ.
"Lục Phi thật là có nhã hứng chăm sóc cây cảnh?"
Tiếng nói khá quen vang lên khiến nàng có chút giật mình, vội vàng ngược lại, Sở Dĩ Ân đang cười tươi ấm áp như nắng mai, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú. Nàng có chút hoảng loạn không hiểu vì sao Sở Dĩ Ân lại bước vào tẩm cung của mình.
"Vương...gia, sao lại có nhã ý đến tẩm cung của ta...?"
"Chỉ là muốn gặp hoàng đệ có một chút chuyện"
Phong thái nhẹ nhàng, cử chỉ vô cùng anh tuấn, quả là tin đồn không sai, Sở Dĩ Ân đào hoa, lãng tử thế này thật khiến bao nhiêu nữ nhi say đắm. Nàng gật gù đáp trả, trong lòng suy nghĩ, không biết chuyện gì gấp gáp khiến hắn ta vội vả xông vào tẩm cung của nàng thế này?
"Hoàng thượng...còn đang say giấc, ta...sẽ chuyển lời đến người"
"Ha ha, Lục Phi quả là nhan sắc tuyệt trần, chẳng trách hoàng đệ lại một lòng say đắm, quên mất chuyện chính sự!"
"Thật sự..."
Nàng chưa kịp nói hết câu, liền nghe giọng nói quen thuộc vang lên, mùi hương Cư Nha đang chậm rãi tiến dần bao phủ lấy nàng, bàn tay ấm áp đột ngột ôm chặt lấy eo nàng.
"Đa tạ hoàng huynh quá khen, có chuyện gì mà sáng sớm đã đến vội vàng phá hỏng mộng đẹp của đệ?"
Hắn tao nhã lên tiếng, từng chữ điều là sự cẩn trọng, pha chút bỡn cợt. Sở Dĩ Ân cũng cười vang lên, cùng nhau trò trò chuyện chuyện một lúc, hai nam nhân không thuận ý nhau lại cùng nhau cười, nói năng chẳng khớp vào đâu khiến nàng có chút nhức đầu, nam nhân thật khó hiểu, nhất là khi hai nam nhân ở cùng nhau.
"Vấn đề chính hôm nay, muốn đệ ban hôn cho ta! Nhìn đệ này ngày ân ái cùng thê tử thật khiến bổn vương hổ thẹn!"
"Hoàng huynh thích ai, lập ai làm phi cần sự ban hôn của ta sao?"
Hắn nhíu mày suy nghĩ, hoá ra là chuyện hôn nhân đại sự, nhưng với tính cách của Sở Dĩ Ân tuyệt đối luôn muốn làm theo ý mình, hôm nay đến đây muốn ban hôn thật sự có hơi phức tạp...
"Hoàng thượng ban hôn còn gì sánh bằng? Cứ sắp xếp cho bổn vương, người nào cũng được, càng nhanh càng tốt!"
Vừa dứt lời Sở Dĩ Ân xin phép cáo từ, trước khi đi còn phong lưu nháy mắt một cái với nàng, khiến hắn liếc nàng một cái. Hắn trầm tư suy nghĩ, chuyện này nhất định có vấn đề, chẳng phải hoàng huynh cùng... đã ngày ngày ân ái sao?
"Chàng nghĩ gì mà trầm tư thế?"
Bàn tay nàng nhẹ nhàng nâng ấm trà, rót nước cho hắn. Hắn không cầm lấy tách nước, mà cầm lấy bàn tay nàng, nắm chặt, nàng nhăn mặt khó hiểu.
"Chỉ một cái nháy mắt khiến chàng điên như vậy à, nhỏ nhen!"
Nàng bĩu môi, rút tay ra, mới sáng sớm gặp Sở Dĩ Ân thật xui xẻo, nói chuyện trên dưới khiến nàng không hiểu gì, lại bảo muốn sắp xếp chuyện hôn sự. Hai huynh đệ họ thật rắc rối!
"Ta nhỏ nhen? Cũng tốt, từ nay không cho phép nàng rời xa ta!"
"..."
"Nàng hãy tìm giúp hoàng huynh một tiểu cô nương đi!"
Sở Dĩ An lên tiếng nhờ vả nàng, nàng gật gù đồng ý trầm ngâm suy nghĩ. Chợt ý nghĩ loé lên trong đầu nàng, nàng thích thú reo lên.
"có rồi"
"Người đó ra sao?"
Hắn nghe nàng thích thú liền có nhã hứng, người nào khiến nàng phải vui đến thế?
"Người đó ư? Cha mẹ làm nghề y, lương thiện, tiểu cô nương ấy chỉ có một mình cùng phụ mẫu, cô nương xinh đẹp, giỏi giang, sống trong thôn sơn, còn nữa..."
Nàng đột nhiên ngưng lại, kéo dài, khiến lời kể càng thêm sức hút, hắn uống một ngụm trà hoa sen, mùi hương của hoa sen lan toả, hắn chăm chú lắng nghe, không hiểu vì sao người này lại quen thuộc như vậy,dường như là đã từng nghe qua.
"Quen quen, còn gì nữa?"
"Cô nương ấy ngày ngày hái thuốc trong rừng, thường hay hứng sương của lá sen để pha trà..."
"Gia phả nhà nàng sao? Chẳng khác nào rất quen thuộc!"
Hắn gật gù, những điều này điều khá giống nàng, nếu như nàng muốn đưa người nhà vào làm phi, hưởng vinh hoa phú quý thì hắn sẽ đồng ý ngay. Nàng đột ngột ghé sát tai hắn, thì thầm.