Nữ phục vụ ở phía trước dẫn đường, không nhịn được cứ liếc mắt nhìn sang phía bên phải nhiều lần.
Nguyễn Nhu thấy được ánh mắt của cô ấy, cười xán lạn, tươi đẹp như hoa đào.
Nữ phục vụ nháy mắt mặt liền đỏ lên.
Bạch Đao từ phía sau lưng Nguyễn Nhu bay ra, khuôn mặt nghiêm túc đứng đắn:"Mong ngươi đừng tùy ý quyến rũ người khác."
Ở trong thế giới nhiệm vụ, người thi hành nhiệm vụ có thể dùng hình thức của linh hồn để đối thoại cùng người phụ trách. Lúc này, Nguyễn Nhu bề ngoài không có gì bất thường thực chất lại đang dùng ngữ khí duyên dáng nũng nịu nói bên tai của Bạch Đao:"Rất xin lỗi, Bạch Đao đại nhân, mị lực của ta vốn là bẩm sinh cho nên ta không có cách nào khống chế chính mình tỏa ra mị lực nha."
Bạch Đao lập tức bị nghẹn, lặng lẽ lui về.
Nhà hàng tổng cộng có 4 tầng. Tầng cao nhất chính là nơi dành cho hội viên, tất cả mọi thứ trong gian phòng đều áp dụng hình thức cách âm chuyên nghiệp, nhằm đảm bảo tối ưu về mặt an ninh. Do đó, khi đến dùng cơm ở đây, các hội viên có thể yên tâm trao đổi chuyện cơ mật cá nhân.
Thang máy vừa mở, đối diện với cánh cửa khép hờ trong gian phòng là một người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi, ăn mặc nhàn nhã, tầm hơn hai mươi tuổi, sáng sủa tựa ánh mặt trời. Có thể nói hắn đang ở giữa giới hạn của một thiếu niên giàu sức sống cùng với một người đàn ông thành thục, giống như một gốc cây bạch dương bừng bừng sinh cơ.
Hắn ta ngước mắt nhìn sang, chỉ trong chớp mắt, Nguyễn Nhu liền hiểu rõ vì sao kí chủ lại yêu người đàn ông này.
Không một cô gái nào có thể cự tuyệt một đôi mắt đen nhánh như vậy.
Giống như đầm nước xuất hiện dưới bầu trời xanh lam vào mùa hạ chói chang, sóng nước lân lân, sáng ngời trong suốt, hơi nước lành lạnh tỏa ra trong ánh mắt. Hắn hướng cô cong môi cười, liền giống như đem hết thảy cơn gió thổi vào trong lòng người. Gặp xuân nở hoa, gặp tình nở rộ.
Có một số tên đàn ông có thể trở thành tra nam, căn bản là bởi vì hắn chính là một nhà tư bản có khả năng đả thương người khác.
Nguyễn Nhu câu môi cười, tiếp nhận ánh mắt của đàn ông, thì phải có qua có lại, liền hướng hắn ta liếc mắt đưa tình, xa cách chào hỏi:"Trần Dần."
Trần Dần giật mình.
Hắn vừa mới hướng ra cửa tùy ý xem thử, không nhìn rõ, cứ ngỡ là người khác, cho nên mới vô thức mỉm cười hữu hảo. Hiện tại nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện, thì ra cô gái xinh đẹp đứng ngoài cửa chính là Nguyễn Nhu. Người cả ngày vẻ mặt đau khổ chỉ luôn biết tu thân dưỡng tính...Nguyễn Nhu?!?
Mới đi vào, Nguyễn Nhu giả vờ dừng bước chân, xoay người lại nhặt chiếc túi xách mà chính mình vừa cố ý vứt bỏ.
Chiều dài của chiếc váy ngắn vừa đúng lộ ra đôi chân tuyệt đẹp, vừa trắng lại mịn màng, thanh mảnh cùng tươi trẻ, cám dỗ đến mức lòng người rối loạn.
Thời điểm Trần Dần phản ứng, thân thể hắn đã bước ra trước một bước. Hắn nhặt túi xách trên mặt đất lên, dùng nụ cười nhiệt tình trước sau như một chiêu đãi Nguyễn Nhu: "Anh đã chọn những món em thích ăn, toàn là những món vừa ngon lại cay, bảo đảm em sẽ thích."
Đây chính là điểm tốt nhất của Trần Dần. Bất kể là đang ở tình huống nào, hắn đều có thể bảo trì thái độ chu đáo lễ nghĩa khiến cho người ta có cảm giác như được tắm trong gió xuân.
Ví như hiện tại, không cần Nguyễn Nhu mở miệng, hắn đã chủ động kéo ghế bành ra, trải chiếc khăn tam giác lót lên đùi cho cô, trên bàn là một bộ trà cụ thượng hạng làm bằng tử sa*, bên cạnh còn có một phần trà Thiết Quan Âm**.
*Tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng để làm trà cụ.
**Thiết Quan Âm: Một loại trà ngon đắt giá nổi tiếng Trung Quốc
Kí chủ không thích các loại đồ uống, còn cô thì lại yêu thưởng trà.
Từ nhỏ Trần Dần hưởng thụ vinh hoa phú quý mà lớn lên, sống phóng túng nên tinh thông nhiều thứ, ở phương diện chinh phục lòng người, càng là một tay lão luyện.
Kí chủ cùng hắn lui tới một năm, trong một năm đó, Trần Dần gần như nâng kí chủ lên đến tận trời. Nhưng hắn chiều chuộng bạn gái, chỉ là xuất phát từ thói quen chứ không phải là thật lòng thật dạ.
Đối với một người là cô nhi như kí chủ, đó là lần đầu tiên có người đối tốt với cô như vậy, cho nên cô đối với Trần Dần vẫn luôn nhớ mãi không quên. Thế nên vào thời điểm tự sát, miệng cô vẫn luôn gọi tên Trần Dần.
Nguyễn Nhu lấy lại tinh thần, nhàn nhạt quét mắt qua chàng trai trẻ tuổi trước mặt. Cô nhìn thấy trong mắt hắn, không có tình yêu say đắm, mà chỉ có nghiền ngẫm.
Cùng kí chủ bất đồng, hắn không hề yêu người nào, hắn chỉ yêu chính bản thân mình. Đúng là lòng người không hề đáng tin cậy, chỉ có vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
Cô rũ mắt xuống, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, hai vai yếu đuối run lên nhè nhẹ:"Em không thể ăn cay, có thể thay đổi thực đơn không?"
Trần Dần lập tức hiểu được.
Cô vừa mới xuất viện, thân thể không khỏe. Là hắn sơ sót.
Sau khi thay đổi thực đơn xong, ánh mắt hắn không tự chủ được mà dính lên người cô gái đối diện.
Hắn vốn tưởng rằng sau khi trải qua chuyện như vậy, ngày hôm nay cô sẽ cùng hắn tranh cãi. Mọi thứ đều là lỗi của hắn, hắn chưa từng nghĩ sẽ tránh né, tuy là hắn chưa từng yêu cô, nhưng hắn không có ý định để cô phải đau khổ.
Hắn đều đã chuẩn bị tốt đợi cô điên cuồng đến trả thù, lại không ngờ rằng, cô không hề có bất kỳ dấu hiệu nào muốn cùng hắn vạch rõ quan hệ.
Trần Dần hít sâu một hơi, suy nghĩ nửa khắc (10"), chủ động mở miệng:"Đừng nhịn, nếu phẫn nộ thì cứ phát tiết ra, anh sẽ nhận hết, là anh có lỗi với em."
Cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển, chỉ vào chai rượu vang trên bàn:"Em muốn dùng nó đổ lên mặt anh."
...Thì ra cô không có ý định khách khí đối với hắn.
Có thể là giọng nói của cô thực sự quá mềm mại, ánh mắt kia lại điềm đạm đáng yêu, Trần Dần căn bản không cảm thấy thỉnh cầu của cô có vấn đề gì.
Đây là báo ứng mà hắn nên nhận.
Thời điểm bị cả chai rượu vang đổ lên người, Trần Dần vẫn ngồi bình thản như núi, thân thiết hỏi:"Còn muốn đổ thêm lần thứ hai không? Anh gọi thêm một chai."
Nguyễn Nhu dùng chai rượu đỡ lấy cằm của hắn nói:"Em còn muốn dùng cái này đánh anh."
Trần Dần nuốt xuống một ngụm, sau đó nói:"Vậy em nhẹ một chút...Đừng đập..."
Tuy là hắn chỉ chơi đùa, thế nhưng lại có can đảm gánh chịu hết mọi hậu quả.
Nguyễn Nhu ném chai rượu đi, Trần Dần mới vừa thở phào, ngay sau đó mặt hắn liền bị tát một cái.
Trần Dần:"Ôi?"
Nguyễn Nhu lại tát thêm một cái.
Trần Dần không nói.
Hai cái tát tay thay cho một chai rượu, đáng giá.
Nguyễn Nhu xoa lòng bàn tay:"Thật đau."
Bộ dạng cô nhíu mày hờn dỗi xinh đẹp động lòng người, rõ ràng vừa nãy chính cô làm ra hành động ngang ngược với hắn nhưng hắn lại cảm thấy cô vô cùng ôn nhu.
Đây không phải là Nguyễn Nhu trong trí nhớ của hắn, cô giống như biến thành người khác vậy. Khuôn mặt vẫn như xưa, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng. Trần Dần cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì từ trước đến nay hắn không hề thật lòng với Nguyễn Nhu, trong lòng hắn nhận định Nguyễn Nhu là một cô bạn gái bình hoa nhu thuận nghe lời. Hắn không cần thiết phải tìm hiểu kỹ thế giới nội tâm của cô.
Trần Dần nhịn không được tiến lên một bước, cúi đầu thổi hơi vào tay cô:"Xin lỗi, là da mặt của anh dày."
Lần đầu tiên hắn bị phụ nữ đánh, không những không tức giận mà trái lại còn cảm thấy thương tiếc tay người đó đau, ngay cả chính hắn còn cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Nguyễn Nhu thuận thế lại tặng thêm cho hắn hai bạt tai.
Trần Dần mỉm cười nhận lấy hai cái tát tay này.
Sau khi đánh xong, Nguyễn Nhu ngồi xuống, nói thẳng vào vấn đề:"Anh gọi em tới, không phải chỉ đơn giản để nói xin lỗi thôi chứ?"
Trần Dần đang suy nghĩ nên đem câu kế tiếp nói ra như thế nào, chợt nghe cô chủ động đề cập, tinh thần cảm thấy thấp thỏm không yên.
Hắn từ nhỏ đến lớn, tổn thương không ít phụ nữ, nhưng hắn đều ứng phó với họ một cách vô cùng hoàn mỹ, cho nên sau khi chia tay bọn họ đến nửa câu oán hận hắn cũng không có. Nhưng Nguyễn Nhu thì lại hoàn toàn khác.
Cô quá yêu hắn. Còn hắn lại tổn thương cô quá nhiều.
Trần Dần thu lại thần sắc: "Nguyễn Nhu, anh biết em không muốn chia tay..." Cho dù là sau khi phát sinh tai nạn xe bị đưa vào bệnh viện, cô vẫn như cũ siết chặt lấy ống tay áo hắn, tan nát cõi lòng mà nói với hắn rằng dù cô có chết cũng không muốn chia tay.
Không đợi Trần Dần nói xong, Nguyễn Nhu liền đánh gãy lời hắn: "Ai nói tôi không muốn cùng anh chia tay? Người đàn ông cặn bã giống như anh, còn định bắt tôi giữ lại để làm quà mừng năm mới sao?"
Trần Dần không phản bác được. Tâm tình phức tạp.
Trước khi tới, niềm vui mới của hắn – Thân Như nước mắt lưng tròng mà nép vào lồng ngực hắn, nói rằng nếu như Nguyễn Nhu không chịu buông tay, ả nguyện ý trả hắn lại bên người cô ấy. Khi nào tâm tình Nguyễn Nhu ổn định hơn, họ sẽ suy tính tiếp chuyện sau này.
Thân Như là một người phụ nữ tâm cơ, hắn biết ả nói những lời này, là lấy lui làm tiến nhưng hắn cũng không để bụng. Một người phụ nữ biết dùng thủ đoạn để cho đàn ông vui vẻ, không có gì là không đúng.
Hắn rất thích Thân Như, thông minh xinh đẹp, biết tiến thoái, mấu chốt nhất là, ở trên giường vô cùng phóng đãng.
Thanh âm mềm nhũn tinh tế của Nguyễn Nhu vang lên, cô cầm đũa gõ vào tay Trần Dần, giọng điệu thờ ơ:"Trần tiên sinh, đang nói chuyện chia tay cùng bạn gái, mong anh chuyên tâm một chút."
Trần Dần bỗng dưng ngước mắt, ánh mắt của cô đang cười, nhưng ý cười lại không lan đến đáy mắt.
Trần tiên sinh.
Lễ độ xa cách, như gọi một người xa lạ.
Trần Dần trong lòng lộp bộp một tiếng. Cô sẽ không giống như Thân Như chơi trò tâm kế, cô thật sự là muốn cùng hắn chia tay.
Đạt được ước muốn, nhưng lòng lại có chút chua xót. Cô cho hắn tình yêu, ngay cả mẹ hắn so ra cũng kém. Chỉ tiếc, hắn không yêu cô, không cảm giác được thâm tình của cô.
Hắn chỉ muốn chơi đùa. Chơi đến thật vui vẻ, tùy ý mà làm. Khi ở cùng một chỗ với Thân Như, bởi vì Nguyễn Nhu vừa nói muốn kết hôn với hắn.
Hắn chỉ mới hai mươi, tuổi trẻ anh tuấn, gia cảnh lại giàu có. Hai chữ "kết hôn" từ trên trời rơi xuống, đánh đến hắn kinh hồn bạt vía.
Trần Dần lấy lại tinh thần, từ trong ví lấy ra một tấm thẻ, giọng điệu thành khẩn:"Ba anh gần đây không cho nhiều tiền tiêu xài, trên tay anh hiện có 6 triệu* vốn lưu động. Trước em có nói với anh, không muốn bước vào giới giải trí, muốn học ngành Phục chế tác phẩm nghệ thuật*, số tiền này coi như là anh tài trợ cho em học phí sang nước ngoài du học. Về sau nếu cần trợ giúp gì, chỉ cần anh có thể làm được, cứ việc nói."
*Nguyên văn:Tác phẩm nghệ thuật nghiên tu – nghiên tu còn có nghĩa là mài sửa, mình không biết ngành này nên dùng từ hoa mỹ nhất hình dung nó, bạn nào biết thì comt nha ^^
*6 triệu NDT= 18 tỷ VND
Thời điểm Nguyễn Nhu ở cùng Trần Dần, rất ít khi dùng tiền của hắn. Cô không muốn quà của hắn, không muốn tiền của hắn, cô chỉ cần hắn yêu cô.
Hắn cho là cô sẽ không lấy tiền của hắn.
Lại không nghĩ rằng:"6 triệu này ngay cả một cái chỗ ở nhỏ tại phía đông New York cũng không mua được." Cô gái môi hồng răng trắng, nhếch miệng giễu cợt:"Trần Dần, anh chơi gái với cái giá này, có phải hay không là quá ít rồi?"
Khi cùng người khác có quan hệ, từ trước đến nay Trần Dần đều rất giữ thể diện, lần đầu tiên có người đem hai chữ "chơi gái" áp lên trên người hắn. Mà người nói lời này lại chính là người trước đó không lâu vẫn yêu hắn đến chết đi sống lại – Nguyễn Nhu.
Trần Dần có chút hoang mang, khuôn mặt tuấn tú quẫn bách:"Em muốn bao nhiêu? Về sau anh sẽ đưa cho em."
Nguyễn Nhu nghiêng về phía trước, ngón trỏ cùng ngón giữa thon dài trắng nõn kẹp lấy tấm thẻ kia. Cô hứng thú nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của hắn:"Tôi đùa thôi, nhìn anh hoảng sợ, cùng một đứa trẻ miệng còn hôi sữa giống y nhau." Cô kẹp thẻ quét qua môi mỏng của hắn, giọng nói thay đổi:"Cảm tạ Trần tiên sinh đã khen thưởng."
Mỹ nhân mềm mại thơm ngát, môi đỏ mọng như lửa.
Tim Trần Dần bỗng đập mạnh một phát, vội dời mắt đi, bưng chén trà đưa lên miệng uống một ngụm lớn, nóng đến phỏng lưỡi khiến hắn hít hà vì đau.
Lúc rời đi, Trần Dần chủ động đi theo muốn tiễn cô, Nguyễn Nhu nhẹ uốn lấy mái tóc xoăn, ý cười dạt dào:"Không cần. Tôi không muốn sẽ còn bất kỳ liên lạc nào với anh."
"Về sau xuất ngoại nếu có cơ hội sẽ liên lạc lại." Trần Dần lúng túng đứng tại chỗ, lồng ngực không kìm được đập bịch bịch. Mãi đến khi Nguyễn Nhu biến mất khỏi tầm nhìn, hắn vẫn đứng đó nhìn theo như trước.
Hồi lâu sau, hắn kinh ngạc lấy lại tinh thần, nhớ tới tình cảnh chia tay lúc nãy, tâm tình hốt hoảng liền xông tới. Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận khi chia tay cô. Hôm nay Nguyễn Nhu, phảng phất thoát thai hoán cốt*.( *thoát thai hoán cốt = lột xác)
Hóa ra khi một người phụ nữ dứt tình với một người đàn ông thì họ sẽ trở nên mê người hơn.
Trần Dần lắc lắc đầu, nỗ lực để cho mình trở nên thanh tỉnh, nhắc nhở chính mình ngàn vạn lần không được để người khác xem thường. Trần Dần hắn, tuyệt đối sẽ không nhai lại*.
*Nguyên văn: ăn hồi đầu thảo = quay lại với người yêu cũ.
Trong xe taxi, Bạch Đao bỗng nhiên hiện ra, lấy trạng thái hư vô ngồi cạnh Nguyễn Nhu.
"Hảo cảm của Trần Dần từ bốn mươi biến thành năm mươi." Y do dự nửa giây, mặt lạnh nói tiếp:"Vừa nãy ngươi biểu hiện rất tốt, bất quá, ngươi thực sự không tính sẽ cùng Trần Dần có bất kì liên lạc nào sao? Cho ta nhắc nhở một câu, kí chủ mong muốn Trần Dần hối hận, muốn hắn ghi lòng tạc dạ yêu mình say đắm, nếu như ngươi..."
Không đợi Bạch Đao nói xong, nàng không nhịn được nhìn qua:"Bạch Đao đại nhân, trong phương diện tình ái, không ai có thể so với ta càng thuận buồm xuôi gió. Ngài nên an tĩnh quan sát xem ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ hoàn hảo như thế nào, có được không?"
Giọng điệu tự đại, nhưng hết lần này tới lần khác thanh âm lại kiều mị, làm cho người ta không thể nào chán ghét. Bạch Đao trầm mặc một lúc, đem tâm nguyện thứ hai của kí chủ nói ra:"Ngươi bây giờ là một cô nhi không nơi nương tựa, nếu muốn đối đầu với Thân Như có Trần Dần nâng đỡ, căn bản là không có khả năng. Trừ phi ngươi có thể đoạt lại được Trần Dần."
Y mở sổ ghi chép của những người thi hành nhiệm vụ trước, thứ tự nói cho nàng:"Những người từng làm nhiệm vụ trước, không hề có ngoại lệ, đều lựa chọn con đường làm cho Trần Dần hồi tâm chuyển ý."
Nàng hỏi:"Các nàng đều thu được thành tựu tối đa sao?"
Bạch Đao hơi ngưng lại:"Không có."
Nàng cười rộ lên:"Vậy đúng rồi. Hạ thủ trên người Trần Dần căn bản là không chính xác."
Bạch Đao nhíu mày:"Ta nghĩ hôm nay ngươi gặp mặt Trần Dần là để xoát độ hảo cảm của hắn."
Nguyễn Nhu đắc ý giơ tấm thẻ trong tay lên:"Hôm nay ta gặp hắn, là vì cầm tiền bồi thường. Có tiền thì mới có thể theo đuổi nam nhân nha."
Bạch Đao:"Theo đuổi...theo đuổi nam nhân?"
Nguyễn Nhu gật đầu:"Đúng vậy. Theo đuổi một người so với Trần Dần càng đẹp trai lại càng nhiều tiền hơn hắn."
Bạch Đao mơ hồ có một dự cảm không tốt:"Nói thí dụ như?"
Nguyễn Nhu nháy mắt mấy cái, ánh mắt tràn ngập khát vọng:"Ngày hôm qua ở nhà mở Thiên Nhãn nhìn thử, chính là người đàn ông ngồi cạnh Trần Dần."
Bạch Đao lập tức nhớ được người nàng nói là ai. Công tử của Trầm thị, Trầm Phùng An, quý công tử thần bí nhất hiện tại.
Trầm Phùng An, tướng mạo xuất chúng, khí chất xuất chúng, gia thế càng xuất chúng.
Người khác bận rộn đầu tư kiếm tiền, còn anh lại vội vàng đốt tiền xài tiền. Tiền nhiều đến xài không hết, xài tiền cứ như rửa tiền, anh ta chính là người như vậy.
Người Trầm gia từ trước đến đây nổi tiếng khiêm tốn, không hề xuất hiện trên tin tức, phía truyền thông cũng không dám chĩa mũi nhọn vào. Trong nước căn bản là tìm không ra tin tức của Trầm gia, còn nước ngoài thì thỉnh thoảng sẽ có vài cái, tồn tại được mấy ngày, sau đó cũng sẽ bị che đậy.
Ba chữ "Trầm Phùng An", ở trong vòng thượng lưu giống như là không được nói, nhiều người muốn tiếp cận anh, nhưng cũng không mấy ai có đủ gan dám chọn con đường này. Một là không đủ tư cách, hai là sợ khéo quá hóa vụng.
Bạch Đao nghĩ đến liên hệ giữa hắn và Trần Dần, không nhịn được hỏi nhiều một câu:"Ngươi chắc chắn muốn công lược hắn?"
Nàng cười như hoa đào:"Ừ"
Nếu Thân Như có Trần Dần làm chỗ dựa, vậy nàng dĩ nhiên muốn tìm một người có thể đè ép được cái núi dựa Trần Dần này. Loại chuyện thành danh sau một đêm, chỉ cần nàng chịu phí tâm tư, không gì là không thể.
Bạch Đao lạnh lùng đánh giá:"Ngươi đúng là tài cao gan lớn."
Nàng từ trong túi xách lấy ra một cái gương, ngón tay lướt qua làn da trơn mềm của chính mình:"Không phải là lớn gan, mà là tự tin, dù sao ta rất xinh đẹp, không phải sao?"
Từ lâu nàng đã biết, xinh đẹp, chính là vũ khí tốt nhất của một người phụ nữ. Dù cho tâm người có lãnh như băng, chắc chắn vẫn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.