Nàng Thật Xinh Đẹp

Chương 20: TG2: Mỹ Nhân Như Hoa Cách Tầng Mây (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Sữa Mật Ong

Banner: The June Team

Hết thảy cảm quan đều biến mất, chỉ còn tư vị ngon ngọt trên môi. Tựa như đang bụng đói cồn cào đột nhiên gặp được một bữa thịnh yến, vừa muốn lập tức giải quyết hoàn cảnh khốn khó hiện tại, rồi lại vừa không nỡ hưởng dụng xong quá nhanh. Đau đớn chậm rãi được đè xuống.

Hắn bức thiết đem giải dược đặt dưới đầu lưỡi, nỗ lực hút lấy càng nhiều cam lộ, vết cắt vừa nãy dùng dao cứa qua, máu chảy ra sớm đã bị liếm láp sạch sẽ.

Hắn xưa nay mỗi khi bệnh tình tái phát, tự có hạ nhân chuẩn bị sẵn máu tươi, căn bản không cần tự mình lấy máu. Bây giờ chuyện đột nhiên xảy ra, trái tim sốt ruột, cùng với bị dục vọng uy hiếp, muốn rồi lại muốn nhiều hơn một chút.

Quá khứ hắn cực kỳ căm ghét dùng loại biện pháp này giải bệnh, mỗi khi dùng thuốc giải, chỉ cảm thấy tanh hôi khó nhịn, ngày hôm nay nhưng không giống nhau, đầu lưỡi thưởng thức qua máu của thiếu nữ này, lại cảm thấy thơm ngọt ngon miệng.

Chủy thủ trong tay chưa cất đi, hắn liếc hai mắt, không chút biến sắc nắm ống tay áo nàng.

Thiếu nữ đại khái nhìn ra ý nghĩ của hắn, vừa nãy cả người cứng ngắc dại ra, hiện tại sợ đến lui về phía sau, hai mày nhíu chặt, ngữ khí sợ sệt: "Vừa nãy ngươi đã cắt một ngón tay của ta, lẽ nào hiện tại còn muốn cắt thêm một ngón nữa sao?"

Ngôn Dụ Chi vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, uể oải nhìn nàng một chút.

Nàng mặc quần áo nha hoàn, qua quýt bình thường. Hướng tầm mắt lên trên nữa, nhìn thấy cái trán trơn bóng của nàng, mày liễu thanh mảnh, còn có đôi mắt trong suốt như hai viên hắc ngọc. Hơn nửa khuôn mặt ẩn sau khăn che mặt, trên khăn thêu một cây đào núi, xinh đẹp linh diễm, bị gió thổi qua, phảng phất như cành cây đang hoảng loạn.

Trên người nàng thơm cực kì, huân chính là Lạc côi hàn lộ, mùi hương bay vào trong gió, len vào mũi hắn, ấm áp dễ chịu, như ở dưới mặt trời phơi nắng một canh giờ, mở mắt ra bỗng trông thấy hoa sen trong hồ đang bung nở.

"Ngươi lại gần đây một chút."

Thiếu nữ lắc đầu một cái: "Không muốn."

Ngôn Dụ Chi nhíu mày.

Hắn đã rất lâu không bị người ta cự tuyệt. Mấy năm qua, liền ngay cả thánh thượng đều đối với hắn nói gì nghe nấy, càng khỏi nói người trong phủ.

Hắn hỏi: "Ngươi biết ta là ai không?"

Thiếu nữ sợ hãi đáp: "Biết, thừa tướng đại nhân."

Hắn nâng mắt lên, cặp mắt đen nặng nề nhìn nàng chằm chằm, thanh âm tuy nhẹ, nhưng tự lộ ra khí lạnh: "Nếu ngươi không chịu qua đây, vậy thì đứng ở đó nghe rõ. Chuyện hôm nay, ngươi nếu dám tiết lộ nửa chữ, ta liền tru di cửu tộc ngươi."

Nàng liền đáp lời đều sẽ không, ngơ ngác mà đứng đó, tiếp được tầm mắt hắn, mắt to trừng trừng nhìn hắn.

Hắn đem nàng như nha hoàn mà sai khiến: "Đẩy ta trở về."

Thiếu nữ nhưng lại vào lúc này chạy đi, đem lời của hắn như gió thoảng bên tai, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn hắn, trong ánh mắt toàn là kinh sợ.

Ngôn Dụ Chi sửng sốt, theo bản năng gọi: "Ngươi quay lại."

Nàng cũng không quay đầu lại, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

Ngôn Dụ Chi lông mày càng nhíu càng chặt, trong phủ sao lại có nô tài to gan như vậy?

Hồi lâu, hắn cũng coi như hồi phục trở lại, sức lực toàn thân chậm rãi xông tới, không cần lại dựa vào ai đẩy hắn về. Lấy khăn tay ra lau khóe miệng, một vệt đỏ sẫm, là máu của nàng.

Người tuy không biết điều, nhưng cũng may là còn có chút tác dụng.

Sau đó, Ngôn Dụ Chi chính sự rãnh rỗi, nhớ tới chuyện tối hôm đó, do dự một lát, phái người đi tìm.

Tìm hồi lâu, lại tìm không thấy người, qua lời quản gia, nói không có nha hoàn đặc thù phù hợp tới lĩnh thưởng.

Ban thưởng trăm lượng hoàng kim, thế nhưng lại không cần.

Ngôn Dụ Chi đem sách khép lại: "Người ở trong phủ, sao lại không tìm được? Tiếp tục tìm."

Hắn chỉ vô tình tìm, nhưng là nhớ tới lời nói của chính mình, Ngôn Dụ Chi hắn không phải loại người nói không giữ lời. Nói muốn thưởng nàng, liền phải thưởng.

Lúc ban đầu là vì ban thưởng, chờ đến thời điểm phát bệnh, ý niệm tìm người ngày càng mãnh liệt.

Ngôn Dụ Chi đối diện với thuốc giải mới mẻ trước mặt, bản thân phát hiện làm sao cũng không hạ được miệng. Chần chừ nửa canh giờ, chịu đựng nửa canh giờ, rồi mới miễn cưỡng đem thuốc uống vào.

Trước đây là vì mạng sống, chỉ có thể theo lời đại phu căn dặn, lấy máu xử nữ làm thuốc. Nhưng bây giờ hưởng qua thuốc giải thơm ngọt trong người thiếu nữ, cũng không còn cách nào chịu đựng những thuốc giải mà người khác mang tới.

Tâm tâm niệm niệm, muốn lại được uống một lần.

Máu của thiếu nữ ở đầu lưỡi, sẽ không làm hắn buồn nôn. Máu của nàng, đặc biệt mỹ vị.

Ngôn Dụ Chi lấy lại tinh thần, bỗng dưng có chút hối hận. Sớm biết như vậy, đêm đó nên đưa nàng về. Loại bệnh này của hắn đặc biệt tra tấn người, phàm là xuất hiện bất luận cái gì có thể an ủi bệnh của chính mình, chắc chắn không từ thủ đoạn mà đoạt lấy.

Ngôn Dụ Chi không hề nghĩ nhiều, một lần nữa hạ lệnh, cho quản gia đem theo người, tìm kiếm từng gian phòng một, đem tất cả nha hoàn trong phủ đều gọi ra hết.

Tiểu viện.

Lục Ngọc từ bên ngoài trở về, trông thấy mỹ nhân đang ngồi thêu dưới cây tử đằng, quyến rũ động lòng người, quả thực ra dáng tiểu thư khuê các, chỉ là không biết nàng đang thêu thiên nga hay là ngỗng. Bỗng dưng không để ý, kim đâm vào ngón tay, máu đào chảy ra.

Lục Ngọc vội vàng tiến lên, trong lòng không nỡ đến tột cùng, âm thầm cảm thán, người như Tứ tiểu thư của các nàng, vốn nên ở tại thiên cung, không nên ở trần gian chịu khổ. Ngón tay bị kim đâm trúng, ở bên cạnh nhìn qua, cái kim kia tựa như đâm vào trong lòng các nàng vậy, khiến người ta hận không thể thay nàng chịu tội.

Lục Ngọc gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, khẩn trương tìm kiếm đồ để cầm máu. Ngôn Uyển không chút hoang mang thu tay lại, nhìn ngón tay tràn ra huyết châu, phảng phất đang suy tư chuyện gì thú vị, hững hờ nói: "Vừa rồi quản gia truyền ngươi làm gì?"

Lục Ngọc sững sờ, nâng mắt trông thấy mỹ nhân đem ngón tay bị thương ngậm bên môi, hơi mím.

Một động tác nhẹ nhàng, cũng khiến người khác không thể rời mắt.

Nàng nhìn Lục Ngọc: "Ngươi vẫn chưa nói nha."

Lục Ngọc lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vã đáp: "Vừa rồi nô tì đến tiền viện, quản gia không nói gì, liền để nô tì đứng ở ngoài phòng chờ, đúng rồi, còn có các cô nương khác của phòng nha hoàn, tổng cộng mười người, mọi người đợi một canh giờ, sau đó mỗi người hướng về phía bát nhỏ mấy giọt máu, bát được bưng vào nhà sau, chỉ một lát thì cho người ra truyền lời, nói để chúng ta quay về."

Nàng vừa nói xong, Ngôn Uyển cười đứng dậy, hỏi: "Những ngày qua đều như vậy phải không?"

Lục Ngọc gật gù, vô cùng thần bí bước lên trước: "Hết thảy nha hoàn đều bị cắt ngón tay lấy máu, có người nói là vì cho vị đại nhân nào đó trích máu nghiệm thân."

Ngôn Uyển ý cười càng đậm.

Làm gì có chuyện trích máu nghiệm thân, rõ ràng là lấy máu tìm người.

Nàng sáu tuổi mới được đưa vào phủ, năm sáu tuổi nhiều bệnh nhiều tai nạn, toàn dựa vào dược liệu quý báu để kéo dài tính mạng, thể chất tự nhiên cùng người bên ngoài không giống nhau, mà nàng hiện tại còn đang uống bài thuốc bí truyền khi còn bé, hắn cảm thấy máu nàng uống tốt hơn, đại khái là vì nguyên nhân này.

Đồng dạng trong bụng mẹ đã mang thân kiều thể yếu, Ngôn Dụ Chi lại không có tốt số như nàng. Bệnh của hắn, khiến cho cảm quan của hắn khác hẳn so với người thường, mỗi khi phát tác, càng sẽ cảm nhận được ngàn vạn lần đau đớn.

Hắn mẫn cảm cực kì, vị giác còn nhạy bén, máu của không cùng một người, trong miệng hắn, hoàn toàn khác nhau.

Sương phòng bên kia, Ngôn Dụ Chi chậm chạp không tìm được người, mỗi lần phát tác, trong lòng có hi vọng, càng thêm dày vò.

Càng là không chiếm được, thì sẽ càng ghi nhớ.

Hắn sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng, một bát máu tươi bày ở trước mắt, quản gia quỳ trên mặt đất khuyên: "Đại nhân, ngài hãy cố chịu đựng một chút, uống nó đi."

Ngôn Dụ Chi liếm khóe miệng, nhớ tới ngày ấy trong lúc vô tình phát hiện thiếu nữ hương nhuyễn, khó khăn nặn ra vài chữ: "Đi...Tiếp tục tìm...Tìm ra thì quay lại báo ta..."

Quản gia đi theo Ngôn Dụ Chi nhiều năm, từ nhỏ đã chăm sóc hắn, bây giờ thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng khổ sở đến cực điểm.

Cũng không biết đại nhân bị làm sao, bỗng nhiên liền trở nên kén chọn, lúc trước còn tốt, bây giờ một ngày so với một ngày càng quật cường, nhẫn đến trình độ này, vẫn cứ không chịu dùng thuốc.

Quản gia bất đắc dĩ, nghĩ thầm, lại không phải đồ ăn một ngày ba bữa, bất quá chỉ là một bát máu, uống cạn liền có thể giảm bớt bệnh tình, đều uống nhiều năm như vậy, có cần phải đến mức này không.

Ngôn Dụ Chi ngồi trên xe lăn, hơi thở dốc, vừa nhắm mắt, liền nhớ lại tư vị thơm ngọt ngày ấy.

Hắn nhịn một canh giờ, cuối cùng không thể chống đỡ tiếp, suýt chút nữa đau đến chết rồi, cuối cùng bị quản gia ép buộc uống thuốc.

Kén chọn cũng có lợi, trước kia mỗi khi đau đớn, liền không thể nhẫn nhịn, bây giờ vì một loại máu bản thân tha thiết mơ ước, hắn lại có thể kiên trì một hồi lâu.

Một tháng sau, Ngôn Dụ Chi lần thứ hai phát tác. Lần này, vừa vặn vào ban đêm, trong đầu hắn bỗng nhiên lóe qua một ý nghĩ, không kịp làm những việc khác, ráng chống thân thể đẩy xe lăn tới rừng trúc nhỏ.

Tại bàn đá xanh bên đường nhỏ, không dám nhấc đèn lồng, sợ đánh rắn động cỏ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Hắn khát vọng nhìn chằm chằm đầu bên kia của rừng trúc.

Nếu như nhớ không lầm, lần trước gặp phải nàng, cũng vào ngày mười lăm.

Đau đớn từ trong lồng ngực tràn ra, theo huyết dịch, giương nanh múa vuốt kéo căng từng tấc thần kinh của hắn.

Hắn không nhịn được run rẩy đứng dậy, gắt gao nắm lấy tay vịn xe lăn, trừng trừng ngóng nhìn phía trước.

Cảnh đêm đậm đặc không thể nhìn rõ, gió mùa hạ thổi qua, làm cho rừng trúc lay động, ngay lúc hắn sắp đau đến bất tỉnh, bỗng nhiên thấy có gì đó từ một nơi bí mật thoáng động.

Hắn muốn mở miệng, lại không có khí lực, hô hấp càng ngày càng dồn dập, sợ sẽ bỏ qua.

Trong bóng tối, thiếu nữ lướt gió chạy đến, thân ảnh xanh biếc lung lay, đôi mắt ấy như không phải mắt của nàng, mà giống như ngàn vạn sao trời rơi vào thế gian.

"Đại nhân."

Hương khí xông vào mũi, kiều nhuyễn diễm mị.

Muốn.

Hiện tại liền muốn.

Muốn uống máu của nàng.

Dục vọng khát cầu sâu trong nội tâm bành trướng mở rộng, hắn dùng hết sức lực, thử đưa tay ra.

Không chờ hắn đụng vào nàng, nàng đã hành động trước.

Thiếu nữ chủ động cắt ngón tay của mình, ngoan ngoãn đưa tới bên môi hắn: "Đại nhân, người lại phát bệnh sao? Uống máu của ta đi."

Hắn nuốt một chút, không thể chờ đợi được nữa.

Như là cả người cháy bỏng đột nhiên chìm vào đáy hồ lạnh lẽo, mỗi một tấc da thịt đều mát mẻ đến cực điểm, đau đớn tan thành mây khói, chỉ cần được nước vây quanh, liền có thể được cứu rỗi.

Nàng chính là hồ của hắn.

Hắn đã quyết định, lần này quyết không thể bỏ qua cơ hội tốt.

Lao đến thiếu nữ còn chưa thu hồi tay, hắn thuận thế bắt lấy nàng, nàng trợn to mắt: "Đại nhân, người làm gì vậy?"

Cổ họng hắn khàn khàn: "Ngươi đến hầu hạ bên cạnh ta, ta tặng người ngàn lượng hoàng kim."

Thiếu nữ lắc đầu: "Thứ khó tuân mệnh."

Hắn giữ càng chặt hơn, mặt mũi tái nhợt biểu tình lạnh lùng: "Ngươi trốn nhiều ngày như vậy, không chịu xuất hiện nhận ban thưởng, đến cùng là có mục đích gì?"

Hắn hầu như đem phủ đệ lật tung lên trời, nhưng không tìm được nàng, vốn tưởng rằng nàng vụng trộm chạy trốn, cho nên mới có thể dưới mí mắt của hắn tránh đi, nhưng không nghĩ nàng lại bất ngờ xuất hiện.

Không đợi nàng trả lời vấn đề thứ nhất, hắn lại hỏi: "Ngươi rốt cuộc là người hay là quỷ?"

Nàng nửa chữ cũng không chịu nói ra, một mực cúi đầu, thân thể khẽ run, nghiêm trang kính cẩn, nhu nhu nhược nhược.

Hắn nhìn nàng, nhất thời ngẩn ra, duỗi tay muốn xốc khăn che mặt của nàng lên.

Nàng là nô tì của hắn mà thôi, cung máu tươi cho hắn, là xấu hay đẹp, hoàn toàn cùng hắn không liên hệ. Hắn vốn không nên quan tâm dung nhan của nàng.

Nhưng là hiện tại, hắn không biết tại sao, bức thiết muốn tìm được hình dáng sau lớp khăn che mặt.

Tay mới vừa chạm vào, gió vừa lúc thổi đến, khăn che mặt thêu hoa đào nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay, hắn theo bản năng ngừng thở.

Thiếu nữ nhưng lại vào lúc này, nhân lúc hắn không đề phòng, ra sức đem hắn đẩy ra.

Như bình thường, nàng không phải là đối thủ của hắn, chỉ là hiện tại hắn còn chưa hoàn toàn hết đau đớn, liền ngay cả khí lực điều khiển quân cờ ngọc cũng không có, làm sao có thể kéo nàng trở về một lần nữa.

Nàng không biết nặng nhẹ, suýt chút nữa làm hắn té từ xe lăn xuống, Ngôn Dụ Chi tương kế tựu kế, từ xe lăn té xuống.

Nàng quay đầu lại, trông thấy hắn ngã trên mặt đất, liền vội vàng xoay người, vừa tới trước mặt, lại dừng lại, cẩn thận nhìn hắn, trong miệng thân thiết hỏi: "Đại nhân, người có khỏe không?"

Hắn lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi cảm thấy ta như vậy, có thể khỏe được không?"

Nàng có chút nóng nảy, muốn dìu hắn, lại không dám tiến lên, thanh âm tinh tế ôn nhu: "Đại nhân, ta đi gọi người, người ở nơi này chờ một lát."

Hắn gọi nàng lại: "Không cần, ta không muốn kinh động người bên ngoài, người dìu ta đứng dậy là được."

Nàng đúng im không động, hai tay nắm ống tay áo.

Hắn nhìn ra sự lo lắng của nàng, trầm giọng nói: "Ta không có khí lực, không trói được ngươi."

Nàng lúc này mới thăm dò dịch chuyển bước chân về phía trước. Bước chân nhỏ vụn, hướng hắn tiến lên, giày thêu áng mây đính cẩm châu, họa tiết dòng nước bên làn váy lộ ra, trên mặt nước lại thêu một con cá, theo bước nàng đi trồi lên rồi lại lui xuống, một thoáng một thoáng, câu dẫn tâm người xao động bất an.

Ngôn Dụ Chi luôn thanh cao kiêu ngạo, không có chuyện gì có thể làm hắn thất thố, trước mặt người khác, vĩnh viễn là bộ dáng cao lãnh, đương nhiên, ngoại trừ chuyện uống thuốc.

Bây giờ lại nhiều thêm một thứ.

Hắn tự hỏi bản thân không phải người vô lại, thực sự là đào tim móc phổi, không chờ nàng đến trước mặt, liền thò tay chế trụ nàng, cũng không nghĩ nhiều, chỉ là hôm nay quyết không thả nàng đi.

Nàng bị hắn trụ, đột nhiên mất thăng bằng, té ngã trên người hắn, mới vừa bò lên, lòng bàn chân giẫm phải rêu xanh lại bị trượt, suýt chút nữa đem hắn ép gãy xương.

Hành vi đường đột của hắn, làm thiếu nữ sợ đến mất lý trí, chỉ muốn cách hắn xa một chút, trong hỗn loạn, giẫm vào hắn vài lần.

Chờ hắn lấy lại tinh thần, thiếu nữ đã nhanh chóng lướt đi theo gió đêm, trong gió thổi đến một vật, vừa vặn rơi vào tay hắn.

Là sa mặt bị thổi đi.

Hắn đem khăn che mặt nắm trong tay, cụp mắt khẽ ngửi, mặt trên vẫn còn giữ hương thơm của nàng.

Lúc này trong đầu bỗng hiện lên một câu thơ.

Mỹ nhân như hoa cách tầng mây.

Chờ quản gia tới, Ngôn Dụ Chi đã nằm trên đất một canh giờ. Xe đẩy của hắn bị thiếu nữ đá đến sâu trong rừng trúc, hắn không đứng lên được.

Quản gia nhìn kỹ, kinh hồn bạt vía.

Chưa từng gặp qua thời điểm chật vật đến mức này của gia chủ. Gia chủ mười bốn tuổi xuất sĩ, từ đó một bước lên mây, như diều gặp gió, chưa bao giờ có người dám đem gia chủ biến thành bộ dáng mặt xám mày tro như hiện tại.

Quản gia cẩn thận từng li từng tí hầu hạ, chuẩn bị tốt gánh lấy lửa giận của Ngôn Dụ Chi, lại không ngờ rằng, trông thấy mặt hắn hiện lên ý cười, như là gặp phải chuyện tốt đẹp gì, cong môi giao phó: "Chuyện tìm nha hoàn tạm thời dừng lại, từ ngày mai, phái người bảo vệ rừng trúc, bày xuống cơ quan, một khi bắt được nữ tử, lập tức đưa đến trước mặt ta, không được sai lầm."

Biện pháp ôm cây đợi thỏ, vẫn không có tác dụng. Hắn bày xuống thiên la địa võng, nhưng người lại không xuất hiện.

Ngôn Dụ Chi một ngày lại một ngày càng thêm phiền muộn, mắt thấy lại sắp đến ngày uống thuốc của tháng này, sắc mặt của hắn càng âm trầm.

Ngày này làm hắn nhớ tới hoa viên hoa quỳnh ngày đó, nghĩ đến lại thấy phiền lòng. Hôm đó nếu không muốn thưởng cảnh phù dung sớm nở, cũng sẽ không gặp phải nha hoàn kia. Không gặp phải nàng, hắn cũng sẽ không biết nguyên lai trên đời còn có máu thơm ngọt ngon miệng như vậy.

Hưởng qua một ngụm sơn trân hải vị, làm sao có thể thử lại canh lê gay mũi.

Ngôn Dụ Chi hướng về hoa viên mà đi, dự định tự mình nhổ hoa quỳnh. Quản gia thấy hắn muốn đi hoa viên, vội vã bẩm báo, nói các tiểu thư trong phủ đang tổ chức đối thơ trong hoa viên.

Không phải vì kiêng kị chuyện nam nữ, chẳng qua là Ngôn Dụ Chi không thích những thái độ này kia của các muội muội.

Chuyện của nữ nhân, hắn không thể nào kiên nhẫn nổi, trong phủ ngay cả một cái nha đầu thông phòng cũng không có, một lòng một dạ chỉ nghĩ đến triều chính. Huống hồ thân thể hắn tàn phế, căn bản không cần quan trọng chuyện thành gia.

An thành vô số người đỏ mắt vị trí phu nhân thừa tướng, nhưng không dám đến trước mặt Ngôn Dụ Chi làm mai. Lần trước Hoàng thái hậu đề cập một câu, mắt chăm chăm muốn đem cháu gái của mình gả cho Ngôn gia, bị Ngôn Dụ Chi từ chối tại chỗ. Thái độ cứng rắn, tuyệt không chỗ thương lượng.

Ai cũng biết, người không thể đắc tội nhất An thành, không phải ấu chủ, không phải thái hậu, mà chính là thừa tướng Ngôn gia.

Hôm nay khí trời tốt, Ngôn Dụ Chi đẩy xe dưới ánh mặt trời một hồi, tâm tình thoải mái hơn một chút, nói với quản gia: "Không cần đuổi các nàng đi, ta đi một lát sẽ trở lại."

Hắn đi tới hoa viên, xa xa trông thấy bên trong có bốn, năm tiểu cô nương, một người trong đó đứng dưới vòm hoa, tựa hồ không có ai tiếp đãi.

Ngôn Dụ Chi liếc một cái, liền vội thu tầm mắt lại.

Nói một câu không lương tâm chính là, những tỷ muội trong nhà này, hắn căn bản không để ý.

Ngôn Dụ Chi đẩy xe từ bên đi qua, Ngôn gia các cô nương nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn lại trông thấy là hắn, bị dọa giật mình, vội vã khom người hành lễ, không dám thở mạnh.

Sau khi Ngôn phụ tạ thế, Ngôn Dụ Chi chính là trời của Ngôn phủ. Các nàng sau này xuất giá, còn phải dựa vào sự che chở của hắn.

Ngôn Dụ Chi nhản nhạt gật đầu, hỏi: "Tổ chức đối thơ?"

Lục tiểu thư vội vã đến trước mặt: "Vâng, làm một cái xuân yến, lấy chủ đề là liễu."

Ngôn Dụ Chi không có hứng thú nói chuyện phiếm, hỏi qua một câu, coi như thể hiện chút tình huynh muội. Hắn tiếp tục hướng về phía trước, thời điểm đi qua cổng vòm, bỗng ngửi thấy trong gió có một mùi hương quen thuộc.

Hắn dừng lại, nhíu mày hỏi: "Ai huân Lạc côi hàn lộ?"

Các cô nương Ngôn gia sửng sốt, ngươi đẩy ta, ta đẩyngươi, chính là không ai dám tiếp Ngôn Dụ Chi.

"Là ta."

Ngôn Dụ Chi nhìn tới, từ trong ánh sáng đi ra một thiếu nữ tinh tế, váy thêu vài cành hoa đào núi, chậm rãi mà đến, dừng lại trước mặt hắn hành lễ: "Huynh trưởng, ta huân mùi hương này, có chỗ nào không ổn sao?"

Ngôn Dụ Chi chăm chú nhìn nàng.

Trong đầu có một cái gì đó thoáng qua.

Đúng rồi, hắn chỉ biết tìm nha hoàn, nhưng chưa từng nghĩ tới tìm người từ chỗ các tỷ muội trong nhà.

Đại phu từng có dặn dò, bệnh này của hắn, chỉ có thể dùng máu của người không cùng huyết thống, phàm là thân thích, cùng hắn có tương đồng huyết, chỉ có thể xung đột lẫn nhau chứ không thể làm giảm đau nhức. Vì lẽ đó hắn chưa bao giờ hoài nghi các muội muội trong nhà.

Bây giờ ngửi thấy nàng huân mùi hương này, thấy nàng một thân váy áo thêu hoa đào núi, chợt nhớ tới một chuyện.

Các muội muội trong nhà, có một vị, không coi là người nhà họ Ngôn.

Ngôn Dụ Chi đôi mắt tối tăm phát ra ánh sáng lạnh lẽo: "Ngươi là..."

Ngôn Uyển ôn nhu nói: "Ta là A Uyển nha, huynh trưởng."

Ngôn Dụ Chi không chút do dự: "Ngươi đi theo ta."

- -

Chào các nàng, lại là ta a, ta chính là editor lười biếng nhất thế kỷ rồi, xin lỗi mọi người, đã có lúc bệnh lười mãn tính giai đoạn cuối nhưng vì mọi người hóng chương và ủng hộ quá nhiều nên không nỡ cô phụ tâm ý mọi người T^T Thật sự ta cũng không ngờ truyện sẽ được ủng hộ nhiều như vậy, vô cùng cảm kích các nàng, ta sẽ không ngừng cố gắng chữa trị căn bệnh này, mong các nàng thứ lỗi hic.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.