Một tuần sau, Nguyễn Nhu vào tổ quay phim, vừa mới bắt đầu vài ngày đã gửi tin nhắn cho Trầm Phùng An, sau dần dần cũng không gửi nữa.
Trước đây Trầm Phùng An mười tin thì trả lời một, bây giờ tuy là vẫn tiếc chữ như vàng, tần suất lại tăng lên rất nhiều, hầu như trả lời đủ 100%.
Cô gái nhỏ nhiệt tình như lửa, đột nhiên lạnh xuống, anh tự nhiên biết nguyên nhân là gì.
Trầm Phùng An ngược lại cũng không gấp gáp, mọi việc quan trọng thuận theo tự nhiên, đã từng sở hữu coi như là có duyên phận. Anh nghĩ như vậy, ánh mắt lại nhìn chằm chằm ảnh đại diện của cô trên khung trò chuyện, đã mười hai giờ khuya, cô còn không gửi tin chúc ngủ ngon.
Anh tuy là thoải mái, thế nhưng đã lâu chưa khai trai, mấy năm, liền đụng phải cô, như thế nào ở chung như thế nào để vui vẻ, độ ăn ý vô cùng tốt, nếu quả thật chia tay, đúng là có chút luyến tiếc.
Nguyễn Nhu tuổi trẻ xinh đẹp, hài hước thú vị, thời điểm cùng cô ở chung với nhau, anh cảm giác mình không phải ba mươi sáu, mà là mười tám. Cô thỏa mãn mọi yêu cầu đối với phụ nữ của anh, đủ đẹp, đủ nóng bỏng, quan trọng nhất là, đủ hăng hái.
Rất nhiều buổi tối thời điểm anh ôm Nguyễn Nhu chìm vào giấc ngủ, hận không thể đem cô nhồi vào thân thể. Anh hưởng thụ cảm giác mình bị người khơi mào dục vọng, như là thiếu niên ngây thơ mở ra chiếc hộp Pandora, biết rõ là tà ác nhưng vẫn không hề chùn bước.
Dĩ nhiên, anh từ nhỏ đến lớn đều chưa từng ngây thơ qua. Nhiều lắm là có lỗ mãng. Sau đó, một đường xuôi buồm, chưa bao giờ dừng lại.
Nguyễn Nhu đã nửa tháng không liên lạc với anh.
Cô muốn dùng thủ đoạn đùa nghịch cũng được, thật sự muốn chia tay cũng được, tóm lại mặc kệ thế nào, Trầm Phùng An biết rõ, anh nhớ cô rồi.
Nhớ khuôn mặt xinh đẹp lẳng lơ mê hoặc của cô, nhớ thân thể thanh xuân yểu điệu, nhớ tư thái phóng đãng không trói buộc. Mà ngay cả muốn chuyện này, cũng bởi vì đối tượng là Nguyễn Nhu, mà trở nên cuồng nhiệt hơn.
Nhưng Trầm Phùng An là một người sĩ diện. Nam nữ giận dỗi, anh có thể cho phép, lại không thể chịu đựng. Lui một bước mà nói, anh không dễ dàng tha thứ cùng chờ đợi lý do.
Anh không cần phải đợi cô điều chỉnh xong tâm tình. Anh nếu muốn phụ nữ, chỉ cần gọi liền có một hàng dài.
Trầm Phùng An dựa ngửa ra sau sofa, cặp chân dài bắt chéo, anh lấy trong túi ra một gói thuốc lá, run lên nửa giây, không có hút, thuận tay ném vào thùng rác.
Nhắm mắt lại, trong lòng không thể bình tĩnh, lấy phật châu ra vuốt phẳng từng viên một.
Bỗng điện thoại di động rung lên, là thanh âm tin nhắn gửi đến.
Trầm Phùng An do dự một chút, mở màn hình ra nhìn, quả nhiên là Nguyễn Nhu gửi tin nhắn cho anh, ngắn gọn hai chữ: "Chú Trầm."
Anh nghĩ, cô rốt cục cũng ngồi không yên.
Trầm Phùng An không chút hoang mang cầm điện thoại di động, sau năm phút, mới trả lời hai chữ lạnh như băng: "Gì vậy?"
Cô không có lập tức trả lời anh.
Trầm Phùng An thưởng thức phật châu trong tay, động tác càng lúc càng nhanh, mười phút sau, thời điểm chuẩn bị tắt máy, điện thoại lần nữa rung động.
Không phải tin nhắn, mà là cuộc gọi video.
Trầm Phùng An hơi nhíu mày, sau đó ngồi dậy, sửa sang lại áo, đè xuống nút nhận.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Nhu đập vào mắt. Cô hai mắt mê ly, môi đỏ mọng gọi anh: "Chú Trầm, chú có nhớ em không?"
Anh để sát vào, nhìn kĩ, mới phát hiện gò má ửng đỏ của cô, đang lười biếng chống cằm, đại khái là uống say.
Trầm Phùng An khuôn mặt thờ ơ: "Người nào lại dẫn em đi uống rượu? Ở phim trường không cố gắng quay phim, suốt ngày theo bạn chơi bời."
Cô ủy khuất bĩu môi: "Em không có, em có chuyên tâm quay phim rồi."
Trầm Phùng An bày ra diễn xuất kiểu cán bộ: "Uống tới như vậy, còn nói không có chơi?"
Màn hình bỗng tối sầm.
Trầm Phùng An sửng sốt, suy nghĩ giọng điệu chính mình có phải nặng quá rồi không.
Cô còn trẻ, thích chơi đùa là chuyện bình thường.
Đầu kia truyền đến động tĩnh rất nhỏ, là thanh âm cô say rượu nôn mửa. Trầm Phùng An vô ý thức đề cao âm lượng: "Một mình ở khách sạn sao? Trợ lý đâu rồi, sao không đi xem em?"
Chỉ chốc lát, cô nôn xong rồi, một lần nữa xuất hiện trước màn hình.
Tóc rối tung, trang điểm cũng bị nhòe, mắt đỏ, trong đôi mắt như có sóng nước, thanh âm cô khóc nức nở, ngẩn ngơ nhìn camera, cố chấp hỏi: "Anh đến cùng là nhớ em mà."
Trầm Phùng An mặt mày rủ xuống, không nói chuyện.
Cô không có hỏi tiếp, say khướt mà khóc lên: "Nhưng là em rất nhớ anh a."
Trầm Phùng An hô hấp dồn dập.
Anh nhớ, trước đây tưởng "nhớ" là một từ phiền phức, mỗi khi nghe tới chỉ cảm thấy kiểu cách ra vẻ, bây giờ xem ra, có thể bởi vì các người khác không đủ xinh đẹp. Nguyễn Nhu nói nhớ anh, anh dĩ nhiên cao hứng.
Anh hé miệng, trong lúc nhất thời đầu óc như mắc kẹt, không biết nên nói cái gì, còn chưa kịp phản ứng, video đã tắt.
Trầm Phùng An ngồi yên mấy phút đồng hồ.
Một lát sau.
Anh gọi điện thoại: "Chuẩn bị máy bay cùng đường hàng không, sau hai giờ tôi bay đến thành phố H."
Rạng sáng bốn giờ thành phố H, ánh trăng hài hòa yên bình, bóng đêm mê hoặc, mỹ sắc động lòng người.
Trầm Phùng An đập cửa phòng khách sạn.
Cô thực sự quá say, thậm chí không hỏi người đến là ai, liền mở cửa ra.
Đúng là một tai họa ngầm trầm trọng! Trầm Phùng An nhíu mày nghĩ thầm, đã đến lúc phải tìm người chiếu cố cô. Một nữ minh tinh, tại sao có thể giống như cô vậy, không có đoàn thể không có công ty.
Nguyễn Nhu mặc váy thắt eo đứng ở cửa, tóc đen da tuyết, không tỉnh táo lắm, híp mắt mơ màng, bất mãn hỏi: "Ai vậy?"
Trầm Phùng An lạnh lùng nói: "Em mở mắt ra nhìn một cái."
Nguyễn Nhu mệt mỏi mở mắt ra.
Thời gian ngừng lại nửa giây.
Cô trừng lớn mắt, lập tức đóng cửa lại.
Trầm Phùng An cứng đờ.
Trong phòng truyền đến âm thanh một thứ ngã xuống.
Mười phút sau.
Cửa lần nữa mở ra, cô trên mặt thoa phấn, tô son môi, thế nhưng phấn không đánh đều, son môi cũng không tô tốt, trông như bồn máu lớn. Váy thắt eo đổi thành quần bó sát màu đen. Đẹp thì đẹp, nhưng mặc ngược rồi.
Cô ợ, nước mắt đều tuôn ra, như là vừa mới phải chịu đựng kiếp nạn lớn, sống sót sau tai nạn, há miệng, tất cả đều là âm rung: "Sao anh lại ở đây?"
Trầm Phùng An thở dài, tự tay lau bên khóe miệng nhiều son môi hơn giúp cô, động tác ôn nhu, giọng nói điềm đạm tự nhiên: "Sợ có người quá nhớ anh, nhớ đến gào khóc say mèm."
Cô quật cường biện giải: "Không phải em."
Trầm Phùng An cúi đầu hôn cô: "Ừ, không phải em."
Đại chiến một trận, hừng hực như lửa, từ cửa lớn một đường đến trên bàn, cuối cùng dừng lại ở bồn tắm.
Cô giống như bạch tuột dính trên người anh, chê bai: "Xem ra không có em trước mặt dạy dỗ, chú Trầm liền quên việc chăm sóc vóc người rồi."
Trầm Phùng An đem bàn tay nhỏ bé của cô nắm trong lòng bàn tay, tay kia xoa khuôn mặt trắng nõn, ngón tay cái cùng ngón trỏ dọc theo đường nét gương mặt cô, chậm rãi di chuyển.
Thanh âm anh trầm thấp, đáy mắt sâu thẳm, không cùng cô quanh co, trực tiếp làm rõ: "Em mấy ngày nay, cố ý xa anh."
Cô không phủ nhận: "Ừm."
Cô dám nhận anh cũng không nói lời khách sáo, hỏi: "Bởi vì chuyện ở biệt thự ngày đó? Bởi vì anh có con trai, em bị đạo đức quấy phá, muốn rút lui?"
Cô nói: "Anh đã nói anh không có kết hôn."
"Anh độc thân chưa kết hôn, không lừa già dối trẻ." Anh đoán đúng tâm tư cô, không khỏi thở phào, giọng nói có chút hòa hoãn, đem một viên an thần đút cho cô: "Anh không có những người phụ nữ khác."
Cô quả nhiên cao hứng, đôi mắt đen bóng, trái lại chủ động nắm tay anh: "Nói cách khác em là bạn gái duy nhất của anh." Cô nói xong hai chữ "Bạn gái", liền thè lưỡi: "Nói sai rồi, chắc là người duy nhất tạm thời làm việc, chuyên môn phụ trách thanh lý nhận hàng."
Dáng dấp từ vui sướng chuyển sang nham hiểm của cô thật sự quá đáng yêu, Trầm Phùng An nhịn không được xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn: "Bạn gái cũng có thể phụ trách thanh lý nhận hàng."
Cô ngạc nhiên nhìn anh, nháy mắt liên tục, đầu tiên khóe miệng mỉm cười, sau đó nghĩ đến cái gì, đầu lông mày hạ xuống, thanh âm nhỏ lại: "Con anh có thể sẽ không vui đâu. Tuổi trẻ bây giờ đều có tâm phản nghịch rất cao, lúc đó chứng kiến chúng ta ở chung một chỗ...Hắn chắc chắn sẽ không thích em."
Cô nói hồi tròng mắt liền đỏ lên, bả vai run run, dùng giọng nói cực kỳ ủy khuất thể hiện: "Em không muốn phá hỏng tình cảm cha con của hai người."
Trầm Phùng An vòng tay ôm cô: "Không có gì, em không thích hợp loại vai diễn bạch liên hoa này đâu."
Cô khi nào sẽ chú trọng tâm tình của người khác có vui hay không vui, dù sao chính cô thoải mái là được. Ở chung nhiều ngày vậy, anh đại khái cũng dò được tính tình của cô.
Đó là một cô gái nhỏ ích kỉ.
Nguyễn Nhu ôm hắn, làm nũng: "Em đây là một cô nương tốt có ân phải báo, anh tốt với em, em cũng muốn đối tốt với anh, tự nhiên cũng muốn đối tốt với con trai anh."
Trầm Phùng An không chút lưu tình chế nhạo cô: "Giọng điệu này của em, nghe hoàn toàn giống như mẹ kế ác độc."
Nguyễn Nhu rên một tiếng: "Em chỉ muốn làm mẹ kế của con trai anh không được sao?"
Trầm Phùng An: "Người thì nhỏ, mộng ngược lại rất lớn. Còn muốn làm mẹ kế cơ đấy, em đó không nói muốn làm bà nội của nó luôn đi."
Nguyễn Nhu lập tức lên tiếng: "Đoán chừng anh cũng phải gọi em là mẹ."
Trầm Phùng An bị nghẹn, lập tức dí cái trán của cô: "Được nước làm tới!" Anh kéo chặt tay cô, sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi, bỗng nghiêm túc hỏi: "Em nghĩ muốn cùng anh lâu dài sao?"
Nguyễn Nhu gật đầu: "Ừm."
"Yêu thích anh?"
"Thích."
"Vậy được." Trầm Phùng An nhìn đồng hồ đeo tay một cái, vừa đúng bảy giờ, bên ngoài trời đã sáng. Anh lấy điện thoại ra gọi.
Nguyễn Nhu hiếu kỳ hỏi: "Làm gì vậy?"
Trầm Phùng An: "Làm tròn mộng làm mẹ của em."
Vừa dứt lời, điện thoại vừa lúc gọi được, đầu bên kia truyền đến thanh âm khàn khàn buồn ngủ của Trần Dần: "A lô, ba."
Trầm Phùng An: "Trần Dần, tỉnh ngủ chưa?"
Trần Dần: "Dạ, hiện tại tỉnh."
Trầm Phùng An: "Lần trước nhìn thấy Tiểu Nguyễn ở biệt thự, còn nhớ rõ không?"