2 tiếng đồng hồ trôi qua cũng kết thúc giờ học, tôi vội cất sách vở vào cặp rồi chạy về, thầy đứng trước cửa, tôi chào thầy, giọng lúc đó không hiểu sao như một thằng con trai "chào thầy em về!" bước ngang qua thầy, bỗng một bàn tay vội xoa đầu tôi nói rằng:
-Sao cô không ăn thịt thầy luôn đi
Tôi quay lại nhìn thấy nụ cười đó, nụ cươi của mọi hôm bỗng chốc sao ấm quá! Đêm về nhớ nhung nụ cười ấy...Rồi hành động những trò " lố bịch " không suy nghĩ, tìm wedbio nhưng lại không dám kết bạn, số điện thoại rồi inbox với anh, quan tâm anh, tâm sự nổi buồn từng ngày cùng anh. Và cũng thật bất ngờ thế giới trở nên nhỏ bé và tôi luôn được bên anh. Hôm đó, tôi học xong, chỉ vừa lên xe đạp máy thôi, tự dưng thấy dầu từ xe chảy ra nhiều, không lên số được, thế là đành đứng im mãi.
Mập từ xa đi đến, đập tay lên phía lưng tôi:
-Không định về à?
Im lặng không biết làm gì hơn, tôi chỉ về phía dầu chảy ra. Nó nhìn theo, hốt hoảng thay:
-Mày lại phá xe à, xe tàn lắm rồi đó
Cùng lúc đó, nhỏ Anh Anh tới thắc mắc:
-Sao dạy?
-Chảy dầu rồi-Tôi liếc nhìn chiếc xe
-Nói Mập chở về nè -Anh Anh chỉ về phía Mập
Tôi nhăn mặt, nói:
-Rồi xe tao "vứt" đâu?
Trong lúc đang nói chuyện thì thầy Dương Hạ đi lên với ôm chồng sách nặng nề. Anh Anh kéo tay áo tôi, vẻ ra hiệu rồi nhìn về phía thầy. Tôi hiểu ý nó rằng nói thầy chở về, một phần tôi muốn anh chở về, một phần muốn tự mình đi bộ, thế rồi nó gọi thầy bảo rằng không ai chở tôi về, chưa nói hết câu anh đã gật đầu đồng ý mặc cho tôi níu kéo Anh Anh.
Tôi vội níu Mập với Anh Anh lại, chúng "nhẫm tâm hất hủi" còn bảo tôi "Tao về trước, đi với Hạ Dương vui vẻ nha " rồi cười. Tim càng lúc càng dập nhanh và mạnh.Phân vân bây giờ mình nên làm gì?. suy nghĩ mãi thì thấy ai đó lướt qua bảo rằng " Đi thôi em! ". Mở mắt to thấy Thầy Dương Hạ đang trên chiếc xe moto đứng trước mặt tôi. Tôi chỉ biết ngượng ngùng, ngồi phía sau anh mà đi về. Còn chiếc xe thì nằm im ở đó =…=
" Lúc nãy sao không để bạn nói hết mà níu bạn chi ghê vậy? Sợ tôi ăn thịt cô hay sao vậy? "Thầy Dương bắt chuyện, vừa cười, vừa nói với tôi
Bị nói trúng tim đen tôi ngại đáp lại, im lặng 1,2 giây, tôi trả lời:
-Uhm.......thì.........có gì đâu thầy
-Dạy hả??-Thầy cười bảo.
Càng lúc càng ngại tôi đánh trống lãng:
- Tới....tới khúc này rồi rồi sẽ phải nha thầy...
Cảm giác lạ lắm chưa bao giờ tôi có cảm giác này, lần đầu tiên người không phải gia đình tôi chở tôi đi học về. Đường về nhà thì khá dài mà mãi nói chuyện thấy sao thời trôi nhanh quá! mới lúc ngại ngùng đây mà đã đến nhà! Tôi bảo thầy dừng đầu hẻm, nói lời cảm ơn với thầy rồi vội chạy về nhà. Về đến nhà, tôi " cố ý" làm ngơ chuyện ban nãy, không suy nghĩ nữa. Như mọi ngày tôi bật lap rồi lướt bio, chả hiểu sao từ lúc nào tôi lại hay nhìn nick anh xem có onl hay không, đợi mãi không thấy onl, tôi nãy ý vừa chơi "Papa cream "-trò chơi mấu ăn mà tôi thích nhất, vừa chơi tôi vừa đợi....Haizzz...lâu quá! Tôi tuyệt vọng, chúc thầm anh ngủ ngon, vừa định tắt máy thì thông báo từ wedbio báo có tin nhắn. Bật lên thì là anh, niềm vui niềm nở, còn hạnh phúc hơn là anh gọi tôi bằng cái tên thân mật-Di Di " Di Du,em ngủ chưa?", rồi tôi đáp lại "dạ chưa", rồi anh trả lời " Mẹ em có nói gì không?"-"dạ không thầy"- tôi bảo. Cứ thế chúng tôi nhắn, và 1 lúc lâu sau kết thúc bằng lời chúc ngủ ngon, tôi cảm thấy ấm lòng mà đi ngủ
Sáng hôm sau, tôi đến khá sớm, bỗng chốc gặp anh, tôi ngại ngùng cuối xuống, thầm người bươc đi, bước ngang qua anh, anh xoa đầu tôi nói " Làm gì mà cuối người xuống làm gì vậy? " Tôi như "câm nín" 1 hồi sau mới bình tĩnh lại được, tim nó cứ đập nhanh mãi....