Đến khi trong phòng chỉ còn lại mình nàng, Âu Thần Tuyết bỗng mỉm cười, một nụ cười điên đảo chúng sinh. Nhưng không ai từng thấy nàng cười nên
không biết nàng đang nổi giận, đây là điềm báo nàng thực sự tức giận và
đại họa sắp đến.
Âu Thần Tuyết nhẹ giọng gọi. Bỗng một bóng đen dần xuất hiện trước mắt nàng.
Như tên gọi, Vô Ảnh là một chiếc bóng không có hình thù nhất định vì được
tạo nên từ vô số oán niệm của người chết mà nàng tình cờ thu phục được.
Tuy nói là không hình dạng, nhưng Vô Ảnh vẫn toát lên sự kính sợ đối với nàng. Cung kính chờ nàng hạ lệnh.
- Trước đem thông tin của Thống An quốc cùng ba quốc còn lại về đây, nhớ
gây dựng lực lượng ở các quốc gia này sẽ có lúc hữu dụng
- Sau đó về U Linh cốc điều động một nửa lính âm phủ lên chờ lệnh khi nào ta ra
hiệu thì hành động. Ngoài ra tùy các ngươi quậy phá, ai ngăn cản cứ việc xử lý, chỉ cần không lấy mạng là được.
- À, tiện thể đem toàn bộ quân lính của doanh trại ra tập luyện đi, tiện thể huấn luyện thêm vài
người thân cận nữa. Được rồi, ngươi có thể đi.
Nghe Âu Thần Tuyết phân phó xong, Vô Ảnh cung kính cúi người rồi biến mất.
Tối đến, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, Âu Thần Tuyết suy nghĩ, nàng có nên
viết thư cho tên vương gia kia không nhỉ? À, còn phải đến chỗ tên hoàng
đế kia bàn việc nữa.
Nghĩ là làm, nàng nhanh chóng viết một bức
thư sai người đưa thư rồi rời đi. Như một cơn gió thoảng qua, trong lều
không còn người thiếu nữ nữa.
---- thư phòng Vân Thiên quốc---- -------
Hoàng đế Thần Huyền Lãng đang phê duyệt tấu chương trong thư phòng bỗng thấy thấp thoáng một bóng người xuất hiện trong phòng. Nàng lẳng lặng
đứng đó, đôi mắt lạnh nhìn về một phía người đang ngồi ở ghế chủ vị kia.
- Còn không chịu ra, hay là muốn ta tự mình đến chỗ ngươi.
Bỗng từ phía sau hắn có một trận gió thổi đến, một bóng người xuất hiện
trước mặt hắn. Nữ nhân này một thân thanh y, chiếc mũ trùm đã che đi
dung nhan của nàng nhưng hắn có cảm giác đôi mắt của nàng đang nhìn hắn.
- Bệ hạ, đã lâu không gặp.
- Không ngờ lại gặp được gặp thần nữ, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?
Nàng cũng không quanh co mà vào thẳng vấn đề.
"" Bệ hạ, không biết người có hứng thú với ngai vàng của toàn thể đại lục này không?""
Thần Huyền Lãng ngạc nhiên khi nghe câu hỏi đó, làm vua của toàn thể
đại lục ai lại không muốn chứ nhưng rốt cuộc thần nữ có ý gì đây, vì
không hiểu nên hắn im lặng không trả lời.
""Ta có thể giúp ngươi giành lại vị trí đó, bài trừ phản loạn, thậm chí có thể giúp ngươi
thống nhất thiên hạ này, nhưng ta có điều kiện.” Âu Thần Tuyết nhìn y,
trầm ngâm trong chốc lát thẳng thắn lên tiếng.
“Điều kiện gì???” không hiểu sao, khi nghe những lời Âu Thần Tuyết nói, Thần Huyền Lãng
không có chút nghi ngờ, ngược lại còn nhìn thấy sự tự tin cùng khẳng
định, khiến y không khỏi tin tưởng.
“Ta muốn Thần Huyền Lãng
ngươi trở thành người của ta, ta muốn sau khi hoàn thành bá nghiệp,
ngươi hạ chỉ sắc phong ta làm Hộ Quốc công chúa nhưng vẫn làm thần nữ,
để ta mang theo quốc họ Thần, Vân Thiên quốc, à không, đến lúc đó nên
gọi là Vân Thiên đế quốc mới đúng, sẽ trở thành hậu thuẫn cho ta, vĩnh
viễn bảo hộ ta, làm thế lực sau lưng của ta, âm thầm ủng hộ ta.” Âu Thần Tuyết giọng nói tràn ngập uy nghiêm cùng khí phách, từng câu từng chữ
nói ra, khiến cho Thần Huyền Lãng không khỏi ngỡ ngàng.
“Hảo, ta nhận lời.” sau giây lát suy nghĩ, Thần Huyền Lãng gật đầu đáp ứng.
Cả hai vốn không cần lời thề hay khế ước, vì cả hai đều từ đối phương nhìn thấy được sự khẳng khái, cùng phảng phất hình bóng của chính mình cho
nên đây có thể nói là duyên phận, và Thần Phong đại lục từ đây về sau sẽ không còn yên bình như trước nữa.
Nếu muốn nói đến cái này trước tiên phải nói về Ngũ Quốc bao gồm: Thiên Vũ quốc, Vô Ngạn quốc, Thiên
Khiết quốc, Thống An quốc và cuối cùng là Vân Thiên quốc. Các quốc này
cùng nằm trên một đại lục gọi là Thần Phong đại lục. Vân Thiên quốc
trước đây chỉ là một bộ lạc nhỏ nhờ có vị hoàng đế trẻ ( Thần Huyền
Lãng) sáng suốt mà phát triển bộ tộc này thành một quốc gia, tuy nhỏ
nhưng lại chiếm được vị trí tốt nhất trong đại lục, nên Vân Thiên quốc
luôn là mục tiêu mở rộng bờ cõi của các quốc gia còn lại.
Sáng
hôm sau, trong Thất U cung xảy ra một chuyện kinh khủng nhất từ trước
tới nay. Hàn Thiên vương nổi giận phá gần hết chính cung. Lý do khỏi nói cũng biết, cầm trên tay bức thư nàng viết.
Được lắm, nàng giỏi
lắm, Tuyết nhi. Dám về hoàng cung gặp hoàng huynh bàn đại sự mà không
thèm nói với ta một tiếng, được lắm nàng cứ ở quân doanh đợi ta trừng
trị đi, hừ.
Đêm, rất tĩnh lặng. Vầng trăng ló ra từ tầng mây dày, mông lung ngượng ngùng nở nụ cười. Gió, nhẹ nhàng lôi kéo hoa và cây
nhảy múa, vô số ánh sao lẳng lặng làm bạn bên vầng trăng. Âu Thần Tuyết
xử lý xong mọi việc mới trở về quân doanh ngủ, ngủ đến quá nửa đêm nàng
thức giấc, hai tròng mắt sáng vô cùng, không có chút gì giống một người
đang buồn ngủ.
Không kinh động đến lính gác, chỉ phủ thêm một tấm áo choàng rồi ra khỏi lều, trong bóng đêm, một bóng dáng quỳ xuống
trước mặt nàng: “Chủ thượng, thuộc hạ tra được trong quân doanh Thống An có người của Ngô Đồng Lâm ra vào, hơn nữa hình như còn có một cao nhân
trong đó, người kia trong lúc khai chiến mặc trường bào đi ra, che kín
từ đầu đến chân, không thể nhìn thấy gì, mỗi lần giao chiến hắn lại đi
ra trước ba quân, khiến cho sĩ khí binh lính Vân Thiên vốn đang dâng cao sẽ trở nên không có tinh thần, sau đó bị binh lính Thống An giết hại!”
“Lúc thuộc hạ lẻn vào quân doanh xem xét, phát hiện hắn đi vào doanh trướng
liền biến mất không thấy nữa, sau đó mỗi khi khai chiến, hắn lại từ
trong doanh trướng đi ra!”
Nghe vậy, Âu Thần Tuyết thần sắc trở
nên ngưng trọng, hai quân giao chiến quan trọng nhất chính là sĩ khí,
nhưng đối phương lại có thể tiêu giảm sĩ khí binh lính, như vậy đối với
Vân Thiên mà nói là tuyệt đối bất lợi!
Chỉ là, tại sao có thể
tiêu giảm ý chí người khác? Âu Thần Tuyết nâng mắt: “Xung quanh chiến
trường có xuất hiện điều gì bất thường không?”
“Có! Trong các dãy núi bốn phía Thiên Lang Quan, gần đây động vật đều chết không rõ nguyên do, trên xác không có một vết thương, nhưng khi khám nghiệm thi thể lại phát hiện nội tạng đã biến thành máu loãng!”
“Nội tạng biến
thành máu loãng, còn không có thương tích bề ngoài!” Âu Thần Tuyết nghĩ
ngay đến Thiên Vũ quốc bởi đây là quốc gia có rất nhiều người biết âm
thuật
“Giám thị chặt chẽ, còn có, phái người điều tra tình hình Thiên Vũ quốc!”
“Tuân lệnh!”
Âu Thần Tuyết nhìn hắn rời đi, tâm tình chẳng những không thoải mái mà
ngược lại lại có vẻ ngưng trọng: “Có thể khiến mấy chục vạn binh lính
đồng thời mất hết ý chí, con người có thể làm được sao?”
“Chủ nhân! Là yêu ma!” Một giọng nam nhân dễ nghe vang lên, Âu Thần Tuyết cả kinh: “Ai?”
Một kim quang từ trên cao bắn xuống dừng ở trước mặt Thần Tuyết, hóa thành
một kim y nam tử hơn 20 tuổi, bộ dạng cũng thực tuấn mỹ, tuy rằng so ra
kém Thần Huyền Lãng và Thần Hoàng Thiên, nhưng cũng được cho là một mỹ
nam, bất quá hắn có một đôi mắt màu lam, tĩnh lặng như nước hồ thu.
Nam tử quì một gối trước Thần Tuyết: “Chủ nhân! Là ta!”
Nghe xưng hô như thế, Thần Tuyết mới chợt nhớ ra thân phận của hắn: “Ngươi là con hồ ly kia?”
Nam tử gật đầu: “Chủ nhân cứ gọi ta là Nguyệt được rồi, lúc trước ta vừa
mới hóa hồ ly không lâu, còn chưa ổn định nên rời đi tìm một nơi yên
lặng tu luyện, hiện tại sức mạnh ổn định mới trở về bên người chủ nhân!”
Thần Tuyết không nhiều lời, trực tiếp hỏi điều hắn vừa nói: “Ngươi nói yêu ma là có ý gì?”
Nguyệt đứng dậy nói: “Yêu chính là linh vật tu luyện thành tinh, nhưng không
thể thành tiên, giống như ta lúc còn là miêu linh, đó chính là “Yêu”;
một loại khác là “Ma”, những kẻ đến từ Ma giới, bọn họ có sức mạnh cường đại, không được dung nạp trong trời đất; thứ người kia vừa nói chính là một loại trong đó, bọn họ bình thường đều thích sát sinh, hơn nữa ma và yêu đều ghét ánh sáng nên mới tự che khuất chính mình, hắn có thể làm
cho mấy chục vạn binh lính mất đi ý chí chiến đấu, đây là một loại bí
pháp công kích tinh thần, Hồ tộc cũng biết, có điều Hồ tộc sẽ dùng mùi
hương, mà hắn không phát ra!”
“Vậy chẳng phải hiện giờ toàn quân
rất nguy hiểm?” Âu Thần Tuyết đối với việc này tuy rằng đã từng nghe
qua, nhưng lại không hiểu rõ, có điều nàng biết chắc rằng sức mạnh giữa
người và yêu ma rất chênh lệch.
“Chủ nhân không cần lo lắng, nếu
là người khác thì không được, nhưng ngài chắc chắn không có vấn đề!”
Nguyệt chắc chắn nói, nàng là tối nghịch thiên nhân, cho dù hiện tại chỉ có một hồn phách, loại yêu ma này cũng không thể tổn thương.Thấy hắn
nói như vậy, tâm trạng Âu Thần Tuyết liền tốt hơn một chút.
Ngày
hôm sau lúc tiểu Thanh rửa mặt chải đầu cho Âu Thần Tuyết phát hiện trên tay Âu Thần Tuyết không biết khi nào đeo một cái vòng ngọc, có điều
nàng cũng không hỏi nhiều, thay Âu Thần Tuyết lo liệu mọi việc, sau đó
nhìn nàng cùng tiểu kim đến lều chính bàn bạc.
“Chủ nhân!” Một thanh âm vọng tới, Âu Thần Tuyết dừng lại cước bộ: “Ngươi muốn nói gì?”
“Chủ nhân có còn nhớ hay không ngừơi ở trong ao Nam Hoang Thánh Thủy lấy được hai đóa Bạch Liên?” Nguyệt hỏi.
Âu Thần Tuyết gật đầu: “Nhớ rõ!” Bạch liên sinh trưởng trong ao Thánh Thủy không phải là loại bình thường, nên lúc ở Thánh Thủy nàng đã tiện tay
hái đi.
Tiếng Nguyệt lại vọng tới: “Đó là Thánh Thủy Bạch Liên, ở Nam Hoang Thánh kinh Trung Đô có ghi lại, là thế gian tinh thuần nhất.
Vật đó đối với việc chữa bệnh không có công hiệu quá lớn, nhưng lại có
thể loại bỏ hết những thứ không sạch sẽ trên thế gian! Người kia hẳn là
trúng độc của ma tộc, dùng dược vật bình thường sẽ không có hiệu quả,
người có thể thử dùng một chút Bạch Liên, có điều muốn vậy cần có thần
lực của người trợ giúp!”
Âu Thần Tuyết nghe vậy, nhẹ nhàng thở
ra: “Ta hiểu rồi!” Dứt lời, nàng liền bay về phía lều chính, thời gian
tụ họp cũng đã sắp đến!