“ Thần nữ, tinh thần của các binh sĩ không tốt lắm có nên dừng lại kế
hoạch tập huấn đặc biệt này không, nếu không chỉ sợ bọn họ không thể trụ nổi đến cuộc chiến thật sự.”
Trong lều của chủ soái, bảy vị
tướng lĩnh đều đã có mặt, rõ ràng sau một buổi sáng nghỉ ngơi tinh thần
mọi người đều đã được củng cố lại. Trên một chiếc bàn hình bầu dục tính
từ vị trí ghế chính là Thần Tuyết thì lần lượt về phía bên tay trái là
Lý Tất Thành, tiếp đến là hai phó tướng dưới trướng Đình Hạo, Đình
Nguyên. Bên phải là Vạn tướng quân cùng với Tần phó tướng, Tả tướng
quân –con trai của Tả đại tướng quân- là một người có bản lĩnh cùng
nhiều kinh nghiệm xương máu trên chiến trường và Trần phó tướng.
Mỗi người trong số họ trừ thiên tài trẻ tuổi Lý Tất Thành thì đều đã rong
đuổi trên chiến trường ít nhất là mười năm, đều là những trụ cột nòng
cốt của giang sơn này. Đối với bọn họ, Thần Tuyết vẫn luôn mang một tâm
tình kính trọng, để giữ vững cùng mở rộng giang sơn sau này cô vẫn còn
nhờ đến họ.
“ Đấy chỉ là biểu hiện kháng nghị của cơ thể đối với
cường độ tập luyện mới mà thôi, khoảng một tuần nữa thì sẽ ổn thôi, thêm ba tuần nữa ta đảm bảo mỗi người trong bọn họ lấy ra địch ngàn đều có
thể.”
Lời nói của Thần Tuyết làm cho bảy người chấn kinh, chỉ cần một tháng liền có thể đào tạo ra một đội quân lấy một địch ngàn sao?
Bọn họ đề nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn đến ánh mắt tự tin cùng chắc chắn
khiến bọn họ mừng rỡ vô cùng, phải nói cuộc đời của một người tướng quân chính là có thể thấy hoặc tự đào tạo nên môt đội quân hùng mạnh, đấy
đều là ước mơ cũng là nguyện vọng của họ. Nay nguyện vọng ấy sắp được
đáp ứng, bọn họ có thể không phấn khích sao.
“ Ta đảm bảo.” Thần
Tuyết thấy vẻ kích động của bọn họ, ý cười trong mắt dần tỏa ra. Cô cũng mong đợi ngày toàn quân được gội rửa, cô cần một đội quân đủ mạnh để
bảo vệ tốt giang sơn này cho hoàng thượng để cô có thể yên tâm lui lại
hậu phương.
“ Được rồi ổn định. Tối nay sẽ có một cuộc kiểm tra
định kỳ đợt một cho toàn quân. Mỗi người sẽ được trang bị một con dao
nhỏ, hai viên đá lửa cùng một túi nước sau đó đi vào các khu rừng quanh
đây đúng một ngày. Trong các khu rừng đều đã được sắp xếp để kiểm tra
từng người, họ có thể hợp tác với nhau hoặc là tách riêng từng cá nhân
tùy mỗi người. Tốt rồi sự việc này chỉ thông báo với mọi người. Hôm nay
gọi mọi người lại đây để bàn về chiến thuật tác chiến.”
Nghe thấy Thần Tuyết nói đến vấn đề trọng yếu, ánh mắt bọn họ không khỏi sáng
lên. Tới rồi cuối cùng cũng đã tới, từ lúc thần nữ tới đây một tuần bọn
họ cái gì cũng chưa kịp nói đã phải tập trung tinh lực để đối phó cái
gọi là huấn luyện đặc biệt kia. Phải biết trong chiến tranh, chiến lược
là một trong những điều trọng yếu nhất, cho dù đoàn quân mạnh cỡ nào nếu không được dẫn dắt trong chiến lược tốt thì vạn binh hùng tướng cũng
đành bỏ xác nơi chiến trường.
Thần Nữ từ trước đến nay đều luôn
đưa ra những ý kiến khiến người khác không ngờ tới được nhưng đều rất
hữu hiệu. Không biết lần này Thần nữ điện hạ của bọn họ liệu có cao kiến gì hay không, trong mắt bọn họ đều ánh lên chút mong chờ. Nhưng trong
người mỗi người đều tự nhủ trong lòng rằng cho dù thần nữ không có cao
kiến gì thì cũng không được quá thất vọng.
Dù gì cũng nên nhớ
rằng thần nữ điện hạ của họ cũng chỉ mới là một tiểu cô nương, hơn nữa
chỉ mới tham dự triều chính trong 3 tháng qua bằng tuổi này thì các thần nữ đều ở thần điện cầu nguyện. Nào có ai như thần nữ bọn họ, sau ngày
nhận được tin chính sự liền xin hoàng thượng ân chuẩn cho mình viễn
chinh cùng toàn quân để bảo toàn lãnh thổ.
Chưa cần biết những
điều này có thành công hay không nhưng việc một thần nữ ở độ tuổi đó đã
biết can đảm đứng ra chịu trách nhiệm với chức trách của một người hoàng tộc như vậy đã đủ kính nể.
Thần Tuyết không biết những gì bọn họ đang nghĩ, cô cũng không cần biết, ngọc thủ giơ lên tiểu Thanh cùng
tiểu kim liền tiến đến trải ra bàn một tấm bản đồ đã được phóng to khu
vực chiến trường.
Nơi biên quan này là một nơi bình nguyên được
xen giữa những ngọn đồi, ngọn núi có kích thước trung bình, với địa thế
này là một nơi dễ thủ khó công đó cũng là lý do mà nơi này vẫn được bảo
trụ đã mấy trăm năm nay. Tuy đã xảy ra không ít những cuộc chiến lớn nhỏ nhưng vẫn chưa ai có thể phá vỡ thế trận cân bằng nơi biên quan này.
“ Mọi người có ý kiến thế nào với địa hình biên quan này? Tần tướng quân
nếu ta nhớ không lầm ngài đã từng tham gia hai trận ở nơi này, đúng
không?” Thần Tuyết đem bản đồ xem xét một lượt rồi nhạt giọng nói với
bảy người còn lại. Bản đồ này cô đã dùng một buổi tối để quan sát, cách
thì cô đã tìm ra chỉ là không chắc cho lắm dù sao thì cô cũng không có
nhiều kinh nghiệm thực chiến.
“ Dạ phải thưa thần nữ. Trận đấu là lúc thần hai mươi tuổi đi theo tiên hoàng chinh chiến nơi đây, lần thứ
hai là các đây tám năm với thái tử. Cả hai đều là chiến với quân của
Thống An quốc và cả hai lần đều chỉ thủ hòa không để bên nào công được
bên nào, cuối cùng vẫn là đàm phán giảng hòa mà lui chiến.” Nghe đến
danh mình thì Tần tường quân điềm tĩnh, từ tốn mà đáp lời, thái độ không xua nịnh cũng không hoảng sợ, quả thật với bộ dạng của Tần đại tướng
quân không khác là mấy.
“ Ừm. Tiếp.” Đối với thái độ này của Tần
Ngọc, Thần Phong cũng không sinh khí chỉ nhàn nhạt tiếp lời. Thần Tuyết
thả mình ngồi lại xuống ghế, nâng ly trà trên tay tiểu Thanh khẽ nhấm
một ngậm…Có chút thoang thoảng hương hoa đào, mùi vị không tệ.
“
Theo thần thấy địa hình nơi đây là một tam giác đồng đều chia đều về
phía ba quốc Thiên Vũ, Vô Ngạn, Thiên Khiết, đều là nơi dễ thủ nhưng khó công. Cho dù bày ra hết thế mạnh về chiến lược hay sức mạnh toàn quân
cũng không chiếm được quá nhiều tiện nghi, bởi nếu thế trận bị động sẽ
lập tức lui quân về các đồi núi đươc xen kẽ, nơi đó luôn được những trận địa mai phục nếu đi vào chỉ có con đường chết… Chính vì thế mà thế cân
bằng của ba nước vẫn chưa từng bị phá vỡ ở nơi đây.”
Lời Tần Ngọc vừa dứt các tướng lĩnh khác cũng khẽ gật đầu, chuyện này cũng không
phải là bí mật gì, Thống An quốc dã tâm hừng hực hết lần này đến lần
khác dẫn quân đến biên quan gây chiến, nhưng đã mấy trăm năm qua có lần
nào công được. Lần này lại đến có lẽ do nhân dịp nội loạn của Vân Thiên
mà đánh vào.
Nhắc đến nội loạn mọi người lại lần nữa nhìn về phía thần nữ…người này chính là người đã phá hư bước đầu trong kế hoạch xâm
chiếm lần này của Thống An. Không biết nếu quốc vương Thống An biết được kế hoạch được cho là hoàn mỹ, trời không biết, đất không hay, trước
huyết tẩy hoàng cung, sau thôn tính Vân Thiên lại bị thất bại trong tay
của một tiểu cô nương liệu có tức đến hộc máu hay không.
“ Ừm.
Vậy ngài nói nếu công kích thế trận nào?” Bỏ mặc ánh mắt khi thì tò mò
khi thì ngưỡng mộ khi thì cười thàm…Thần Tuyết thả ly trà trong tay, lần nữa nhìn về bản đồ.
“ Công kích? Thần Nữ nơi này muốn công kích
là đều không thể. Nếu làm được thì thế địa ba chân cũng không tồn tại
được đến ngày hôm nay.” Đình Hạo là người đầu tiên phản ứng sau hai chữ
‘công kích’ của nữ hoàng.
“ Nếu ta nói có thể?!”
Đối với
tâm trạng kích động của mọi người thì Thần Tuyết cũng chỉ nhàn nhạt đối
diện thậm chí trong tầm mắt còn có thoáng tia mỉm cười cùng tự tin.
Nếu ta có thể.
Có thể gì?
Có thể công kích?!
Có thể phá vỡ thế trận đã cố định mấy trăm năm nay?!
Một câu nói lạnh nhạt của Thần Tuyết lại như một hòn đá vang dội xuống mặt hồ đang tĩnh lặng trong lòng các tướng lĩnh.
Bảy người, bảy cặp mắt chăm chú nhìn Thần Tuyết không rời, ánh mắt mang đầy vẻ kích động, không ngờ nhưng vẫn có chút mong chờ cùng tin tưởng.
Đáp lại ánh mắt đến ‘nóng bỏng’ của bảy vị tướng lĩnh là vẻ mặt vẫn điềm
nhiên như thường của Thần Tuyết cứ như người vừa thả đá xuống lòng bọn
họ không phải là cô vậy.
Được rồi tiểu nữ hoàng của bọn họ tính tình lạnh nhạt, bọn họ cũng không thể làm gì khác.
Nhưng cũng chính thái độ như vậy, lại làm cho lòng tin trong lòng bọn họ càng thêm vững vàng, thậm chí bọn họ còn có thể nhìn thấy được nàng ấy vào
một ngày không xa trong tương lai.
Và quả thật là như vậy, trận
công kích ấy làm cho danh tiếng của Thần Tuyết cùng bảy vị tướng lĩnh
vang vọng khắp nơi trên đại lục… mà còn lập nên một khoảng trời hòa bình trên khắp lục địa.
“ Phải. Bình thường các bậc tiền bối đã dùng thế trận gì ở nơi đây?”
“ Là Tiên Thiên Hà Đồ Nhị Biến.” Vạn tướng quân vốn im lặng một bên cũng
lên tiếng. Khác với những người khác ông đã từng làm chủ soái dẫn quân
chống giữ nơi này nên ông hiểu rõ được thế trận được dùng đối phó với
địa hình này.
“ Tiên Thiên Hà Đồ Nhị Biến. Không tệ đối với địa
hình nơi biên quan thì đây quả là một thế trận tốt.” Thần Tuyết nhàn
nhạt gật đầu đánh giá thế trận mà các tiền bối đã dùng qua, ánh mắt vẫn
điềm tĩnh không có nhiều biến chuyển làm cho các tướng lĩnh đưa mắt nhìn nhau rồi lại chăm chú nhìn thần nữ…nếu bọn họ đoán không sai thì thần
nữ của họ sẽ đưa ra một ý kiến khác.
“ Nơi đây địa hình không thống nhất, nơi rộng nơi hẹp, Tiên Thiên Hà Đồ Nhị Biến quả là tốt nhưng không phải là tốt nhất.”
Lời Thần Tuyết vừa dứt đám tướng lĩnh đều khẽ nâng khóe miệng, quả nhiên mà, nữ hoàng của bọn họ lại có cao kiến rồi.
“ Vậy theo thần nữ nên sử dụng thế trận nào đây?” Lý Tất Thành tiếp lời
Thần Tuyết, trong giọng nói cũng không che dấu ý cười lúc nãy.
“
Là Chu Thiên Thập Biến.” Thần Tuyết khẽ liếc Lý Tất Thành một cái…tên
này còn biết cái gì là quân thần hay không, ngay cả cười thần nữ mà cũng công khai như vậy sao.
“ Chu Thiên Thập Biến? Mười thế trận đơn giản nhất trong binh pháp sao?”
Lần này thì hết ai cười nỗi rồi, khóe miệng vài người còn có chút méo mó lại.
Ai, quả nhiên vẫn còn là một đứa con nít a. Bọn họ đầu có phải đã úng nước
rồi hay không, lại đi nghĩ rằng một tiểu cô nương sẽ nghĩ ra được cái
cao kiến gì.
Phải biết rằng, Chu Thiên Thập Biến ngay cả một tên
lính mới vào quân đội cũng biết đến, thường chỉ dùng để diễn tập trong
quân hoặc chỉ là dàn trận ban đầu.
Vẻ mặt thất vọng của bảy người hiện rõ trong tầm mắt của Thần Tuyết cô cũng không rõ tư vị của mình
hiện tại như thế nào. Một chút mất hứng nhưng cũng là hiểu rõ, cô biết
rõ để bọn họ thật sự trung thành với mình, cô cần phải nổ lực hơn nữa.
Khẽ thở ra một hơi, Thần Tuyết lấy lại vẻ lạnh nhạt bình thường của mình, khẽ đứng dậy, lấy ra một thanh tre mảnh.
Thanh trúc tía làm nổi bật lên ngọc thủ nhỏ nhắn tinh xảo, từng ngón tay thon nhỏ trắng noãn như ngó sen. Những ngón tay khẽ dùng lực nâng thanh tre
lên chỉ vòng quanh một lượt trên bản đồ khá xa với tầm vươn của cánh tay cô.
Mọi người chăm chú nhìn theo những điểm được đầu tre điểm
xuống, tất cả có khoảng mười điểm bao quanh lấy những đồi núi vốn là một hàng rào tự nhiên để bảo vệ quân doanh phía sau.
“ Những nơi này có địa hình thế nào?”
“ Đều là những nơi núi cao hiểm dốc, khấp khểnh gập ghềnh.”
“ Còn những nơi này, nơi này, nơi này và nơi này thì sao?” Đầu trúc không một chút do dự lướt nhanh qua những điểm trên bản đồ, tốt độ tuy nhanh
nhưng vẫn đủ để cho bảy người theo kịp mà không bỏ lỡ mất điểm nào.
Chỉ thấy mỗi lần Thần Tuyết nói lên hai chữ ‘nơi này’ thì đầu tre lại lướt
nhanh qua khoảng ba đến bốn nơi có địa hình tương tự nhau, rồi lại
chuyển sang một loại địa hình khác.
Thần Tuyết dứt lời, không khí có chút căng thẳng cùng im lặng đến quái dị, không phải bọn họ không
biết những nơi Thần Tuyết chỉ thuộc loại địa hình nào mà là không hiểu
Thần Tuyết chỉ ra bọn chúng để làm gì. Ngay cả Vạn tướng quân cũng không rõ, nên nhớ trong đám người này ông là người thân thuộc với nơi này hơn cả, ngay cả Tần Ngọc cũng phải xem ông như một người trưởng bối.
Nhưng cuối cùng Vạn tướng quân cũng phải mở miệng ra nói lần lượt theo thứ tự những nơi mà Thần Tuyết vừa mới chỉ.
“ Là nơi có đồng bằng nội rộng, nơi có chỗ đất gập ghềnh hiểm trở, nơi có đường cái rộng lớn, nơi có địa hình như đường cong và là nơi có địa
hình khuất khúc.” Vạn tướng quân dứt lời liền bắt gặp một ánh mắt đầy
thâm úy của Thần Tuyết liền giật mình đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn
lại bản đồ trên bàn, từng điểm từng điểm một. Cuối cùng như thấy được bí mật to lớn đã bị che giấu bao lâu liền kích động hai mắt như có đuốc
sáng rực mà nhìn lại Thần Tuyết.
“ Đã nhận ra.” Giọng điệu của Thần Tuyết có chút hài lòng, không tệ mới dùng một ánh mắt nhắc nhở liền đã biết cảnh tỉnh.
“ Thưa thần nữ điện hạ, thần đã thấy.” Vạn tướng quân vẫn chưa hết kích
động, ông cũng không ngờ một vấn đề rất đơn giản nhưng bao đời tướng
quân đi qua không phát hiện ra lại được thần nữ nhìn thấu không xót một
chỗ.
“ Là thấy gì. thần nữ, Vạn tướng quân hai người đang nói về
vấn đề gì?” Trong đám người tính tình của Đình Hạo vẫn là dễ kích động
hơn cả liền không nhịn được tò mò mà lên tiếng hỏi.
“ Mọi người nhìn đây, đây, đây… địa hình nơi biên quan này có ít nhất bảy địa hình biến hóa liên tục cho nên…”
“ Cho nên Tiên Thiên Hà Đồ Nhị Biến liền không thể đáp ứng được địa hình
này, mà Chu Thiên Thập biến tuy đều chỉ là những thế trận đơn giãn nhất
nhưng lại dễ biến hóa vô cùng bất cứ địa hình nào cũng có thể lập tức
thay đổi thành một thế trận khác một cách dễ dàng.” Người thứ hai nhìn
ra huyền cơ trong lời nói của Thần Tuyết chính là Lý Tất Thành cho nên
khi Vạn tướng quân đang nói liền không kiềm được kích động mà nhảy vào
tiếp lời ông.
Có thể bình thường Vạn tướng quân sẽ có chút khó
chịu đối với người vãn bối lúc nào cũng tự cao này nhưng hiện tại ông
làm gì còn tâm trạng mà để ý đến những vấn đề như thế, hai mắt như đuốc
sáng vẫn gắt gao mà nhìn chằm chằm Thần Tuyết. Lúc này ngay cả ông cũng
quên mất cái gì mà đạo vua tôi, cái gì mà quân thần.
Lời hai
người vừa xong mọi người còn lại đều không nén kịp kích động mà kêu lên
một tiếng, bảy người bảy cặp mắt nhìn Thần Tuyết như thấy nữ thần, ánh
mắt nóng bỏng, lưu luyến không rời.
Điều này làm cho Thần Tuyết
có chút không tự nhiên, nếu mắt thật sự có thể phóng hỏa, liệu cô có còn có thể nguyên vẹn đứng đây sao? Khẽ lắc đầu đem ý nghĩ vẫn vơ kia ra
khỏi đầu.
Bỗng Thần Tuyết cảm thấy mùi trầm hương trong lều như
đậm hơn lại có thêm chút hương gì đó mà cô không cảm thấy rõ cho lắm,
lại thấy tiểu kim vốn đang đứng bên mình nay đã không còn. Trong có chút nghi hoặc, nhưng rồi lại tập trung vào đám người bên dưới, ánh mắt lóe
lên một tia kiên định.
“ Thống An dám khinh thường chúng ta, hiên ngang trước bàn dân thiên hạ lại đi đánh chiếm lãnh thổ nước ta, ta
tuyệt đối không tha cho bọn chúng. Ta sẽ khiến cho bọn chúng có quân đi
mà không có quân về.” Hận ý không che được trong lời nói của Thần Tuyết
làm kích động tinh thần của các tướng lĩnh, bọn họ vẫn không quên nổi
nhục này đâu, đánh chiếm lãnh thổ ngay dưới mí mắt của bọn họ, điều này
gần như đã là chuyện cười trong thiên hạ rồi.
“ Thần nữ chúng
thần quyết chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để trả món nợ này.” Bảy tướng lĩnh kích động đứng lên, ánh mắt sáng rực nhìn thần nữ mà tuyên thệ.
“ Mạng các người là của quân dân không nên phí phạm, trong chiến trường
mà bảo toàn được tính mạng mới có thể bảo vệ được người khác. Vậy nên
việc quan trọng bây giờ là tăng cường thân thủ cho mọi người, trong gần
một tháng tiếp theo, mọi người cũng binh lính tăng cường luyện tập. Còn
bày trận, tháng sau chúng ta sẽ tiếp tục đề cập đến.
“ Vâng.” Bảy người đứng lên, gập người hành lễ rồi liền ra khỏi lều chủ soái.
“ Tiểu chủ, chủ nhân đã về.” Nhìn bóng người đã khuất ngoài chướng, tiểu
kim liền tiến lên thông báo với Thần Tuyết, giọng nói có chút nghèn
nghẹn.
“ Sư phụ?!” Thần Tuyết quay người nhìn lại tiểu kim, thấy
sắc mặt tái nhợt không dấu được vẻ hốt hoảng cùng kích động thì giật
mình.
Tiểu kim cầm nén nước mắt muốn trào ra, không ngừng gật đầu nhanh chóng dẫn Thần Tuyết vào gian phòng bên trong.
Khi Thần Tuyết vén tấm bình phong lên, mùi trầm hương sộc ào mũi khiến cô
nhíu mày lại. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì đại não cô
như cô động lại, không nghe cũng không ngửi được gì.
Trên gường,
tấm màn sa được vén lên lộ ra một mỹ nam toàn thân lam y quen thuộc đang nằm trên đó, sắc mặt tái nhợt, trên môi không còn chút huyết sắc. Toàn
thân trên dưới một màu đỏ, đã không phân biệt đâu là y phục đâu là máu
tươi. Thì ra trầm hương nặng hơn là để che dấu đi mùi này, mùi hương
không nhận biết được kia chính là mùi máu đã bị trầm hương lấn át đi.
Thần Tuyết nhìn thấy Thần Hoàng Thiên sắc mặt tuy tái nhợt nhưng vẻ mặt
thong dong cùng ngã nhớn vẫn như cũ, tùy ý dựa thân lên gối để yên cho
tiểu Thanh đang cằn nhằn liền miệng băng cho có, còn tiểu kim phụ giúp
một bên đã sớm nước mắt đầm đìa.
“ Cho ngài ương ngạnh này…cho
ngài không nghe lời này… cho ngài liều mạng này…” Tiểu kim nghiến răng
nghiến lợi mà cuốn từng vòng băng cho Thần Hoàng Thiên, nhưng như có như không siết chặt lại thả ra, làm cho vết thương đã nặng lại càng thêm
nặng. Thế nhưng người hỉ nộ vô thường trên giường tuy đau tới nhíu mi
lại vẫn không nổi giận thậm chí trên môi còn có chút nhếch lên nụ cười
nhạt.
“ Sư phụ?!” Thần Tuyết nhìn cảnh tượng này mà có chút không đành lòng, không thấy người ta đã máu me khắp người rồi sao, còn dùng
lực như vậy, đất đá cũng khó chịu nói chi con người.
Nghe tiếng,
Thần Hoàng Thiên quay đầu lại thấy Thần Tuyết đang đứng ngây người trước tấm bình phong nhìn chằm chằm vào tay tiểu kim đang dùng sức mà băng bó cho hắn. Trên khuôn mặt trắng bệnh nở ra một nụ cười trấn an.
“ Đã bàn bạc xong rồi sao?”
“ Vâng.”
Tiến lại gần đem tiểu Kim kéo sang một bên, Thần Tuyết phụ Tiểu Kim băng bó
cho Thần Hoàng Thiên, lực tay nhẹ đi vài phần, cố gắng để hắn không cảm
thấy quá đau nhưng mà mỗi lần động lên vết thương vẫn thấy hắn run lên
một cái.
Thấy được hành động này của Thần Tuyết, Tiểu Kim hừ một
tiếng, lực tay lại mạnh lên vài lần, nhanh chóng băng cho xong rồi đứng
lên đi thẳng ra ngoài không nói thêm tiếng nào, thậm chí trước khi đi
còn trừng mắt với Thần Tuyết và Thần Hoàng Thiên một cái.
Vẫn
biết tiểu kim tính tình xưa nay cổ quái, cũng không rõ vì sao lại tham
gia đi theo đám quân y đến nơi biên quan này, nhưng thái độ khó chịu này của tiểu kim khiến Thần Tuyết có chút không hiểu, nhíu mày nhìn Thần
Hoàng Thiên.
Thần Hoàng Thiên khẽ cười nhún vai, tỏ ý cũng không rõ nhưng lại đụng đến vết thương trên vai khiến hắn nhíu mày lại.