“ Mau dừng tay lại ” nam tử vừa tiến vào lương đình, chứng kiến được cảnh này không khỏi sợ hãi.
Tiểu nha hoàn cùng Vô Ngạn Kiều Hoa nhìn thấy nam tử xuất hiện, không khỏi
sửng sốt, tiểu nha hoàn nhanh chóng xoay người quỳ xuống hành lễ.
“ Tham kiến đại điện hạ”
“ đại hoàng huynh” Vô Ngạn Kiều Hoa cũng lên tiếng khẽ gọi. Người tới
không ai khác chính là Vô Ngạn quốc đại hoàng tử, Vô Ngạn Tử Thuần.
“ Đây là có chuyện gì???” Vô Ngạn Tử Thuần nhướng mày nhìn Vô Ngạn Kiều Hoa hỏi.
“ đại hoàng huynh, là do tiện nhân này không biết tốt xấu, dành chỗ ngồi
của muội, muội chẳng qua bảo nha hoàn dạy cho nàng ta một bài học mà
thôi” Vô Ngạn Kiều Hoa đến giờ vẫn còn chưa phát hiện ra có gì bất
thường, nên vẫn tự cho mình là đúng, tiếp tục tỏ ra không hề có gì là
quá đáng.
“ Câm miệng ” tuy nhiên, nàng ta lại nghĩ sai lầm rồi,
vì sau khi nghe xong lời nàng ta, Vô Ngạn Tử Thuần không hề do dự, mà
trừng mắt nhìn nàng ta quát thẳng.
“ Thần nữ điện hạ, tiểu muội
từ nhỏ đã được nuông chiều, cho nên không tránh khỏi có phần lỗ mãng,
mong điện hạ rộng lượng bỏ qua” Vô Ngạn Tử Thuần sau đó chuyển người quỳ xuống khẩn cầu gắt gao nhìn Thần Tuyết.
“ Nếu đại điện hạ đã nói vậy, bổn cung cũng đành cho qua thôi. Đúng lý ra bổn cung còn định dạo
hoa viên thêm một lát, nhưng bây giờ mọi hứng thú đều tiêu tan cả rồi,
bổn cung xin phép cáo từ trước ” dứt lời, Thần Tuyết ngay lập tức đứng
dậy có ý định rời đi.
“ Vậy thì điện hạ cứ tự nhiên” Vô Ngạn Tử
Thuần thầm đổ mồ hôi lạnh, chọc ai không chọc lại chọc phải vị tổ tông
này đúng là chán sống mà, nếu hắn không đến kịp chỉ sợ muội muội này của hắn gây ra họa lớn rồi
Đợi sau khi Thần Tuyết rời khỏi, Vô Ngạn
Tử Thuần bắt đầu chuyển sang trừng mắt nhìn Vô Ngạn Kiều Hoa cùng nha
hoàn của nàng ta, sắc mặt hắn giờ đây vô cùng âm trầm, có thể nói là khó coi hết mức.
“ đại hoàng huynh, nàng.... nàng ta là ai a???” Vô Ngạn Kiều Hoa giờ phút này mới ý thức được, nàng ta có phải đã trêu
phải người không nên trêu.
“ Nàng ta chính là Hộ quốc công chúa
cũng là thần nữ của Vân Thiên đế quốc, là sứ giả lần này đến tham sự
sinh thần của mẫu hậu, muội đúng là càng ngày càng to gan, không xem ai
ra gì, chờ mà đợi phụ hoàng xử phạt đi, ngu xuẩn” Vô Ngạn Kiều Hoa cũng
không nhiều lời, tức giận mắng một tiếng sau đó bỏ đi.
Vô Ngạn
Kiều Hoa nghe xong lời y, không khỏi sửng sờ, nha hoàn bên cạnh thì sớm
đã không chịu nổi đã kích, ngã ra đất bất tỉnh, lần này nàng ta đúng
thật là tự chuốc họa vào thân rồi còn đâu.
Ngày hôm sau,Vô Ngạn
quân đích thân đến thăm hỏi, vì hành động vô lễ của nữ nhi, đã khiến cho Thần Tuyết phải chê cười, cho nên đã ra lệnh đưa nha hoàn kia ra lăng
trì xử trảm, còn Vô Ngạn Kiều Hoa thì vả miệng hai mươi cái, xem như
chuộc tội, và mọi sự diễn ra ngay trước tẩm cung của Thần Tuyết, do nhị
hoàng tử Vô Ngạn Tương chịu trách nhiệm thi hành. Đối với chuyện này,
Thần Tuyết cũng không mấy để tâm, nên chỉ đành mỉm cười cho qua. Vô Ngạn Tương thấy vậy, cũng không nói gì thêm, sau đó lại sẵn tiện thông báo
Thần Tuyết, ba ngày sau sẽ là ngày diễn ra đại thọ, rồi mang Vô Ngạn
Kiều Hoa cùng nha hoàn của nàng ta lôi đi.
Hậu cung Vô Ngạn quốc
“ Hoa nhi ngoan, đừng khóc nữa. Mẫu phi đau lòng.” Thục phi Lý Lan đau
lòng không thôi, xoa xoa mặt của công chúa Vô Ngạn Kiều Hoa.
“
Mẫu phi, từ nhỏ đến giờ, phụ hoàng đều rất yêu thương nhi thần, ngài
chưa bao giờ nổi giận với nhi thần nữa, huống chi lần này còn ra tay
đánh nhi thần …Oa…ô…ô” Vô Ngạn Kiều Hoa sau khi nhận hình phạt xong liền một đường chạy thẳng đến Tân Di Cung của Thục phi.
“ Nữ nhân kia chỉ là công chúa trên danh nghĩa của đế quốc thôi. Phụ hoàng và các
hoàng huynh làm gì mà kính sợ nàng ta như thế chứ??? Nỗi nhục này, nhi
thần thật sự nuốt không trôi…” nàng vẫn tiếp tục khóc nháo như thế cả
ngày hôm nay, mặc cho Thục phi đã ra sức dỗ dành.
“ Hoa nhi,
ngoan nào. Con phải biết lần này là con đã trêu chọc sai người. Con có
biết vị Hộ Quốc công chúa kia thật ra lai lịch không nhỏ đâu. Nàng ta
trong vòng hai năm đã giúp Vân Thiên đế thu phục toàn bộ các quốc gia
lớn nhỏ trên đại lục này. Là một nhân vật không hề đơn giản đâu.” Thục
phi vẫn giọng nói dịu dàng từ từ khuyên bảo ái nữ của mình.
“ Hừ… phụ hoàng, mẫu phi, và cả hai vị hoàng huynh, ai cũng đều không thương
Hoa nhi nữa rồi. nhi thần ghét các người…” nói xong, Vô Ngạn Kiều Hoa
liền bỏ chạy ra khỏi Tân Di cung.
“ Hoa nhi, Hoa nhi…” Thục phi vội gọi với theo, nhưng Kiều Hoa công chúa đã đi xa khỏi tẩm cung của bà rồi.
“ Nương nương, đây là tổ yến đường phèn của người.” cung nữ cung kính dâng chén chè lên bàn, rồi lui ra sau đợi bảo.
“ Được rồi, ngươi lui ra ngoài đi.” Thục phi phất tay, ý bảo cung nữ kia lui xuống.
Lý Lan vẫn khí chất hiền hòa, cao nhã từ từ thưởng thức món tổ yến đường phèn của mình.
Cuối cùng thì ngày sinh thần của hoàng hậu cũng đã đến.
Cung yến lần này của hoàng hậu chính là được tổ chức ở ngự hoa viên.
Khắp hoàng cung giăng đèn kết hoa rực rỡ. Dọc theo con đường đá dẫn đến
ngự hoa viên, hai hàng hoa đăng sáng chói, lung linh huyền ảo. Phải nói
là cung yến năm nay của hoàng hậu là vô cùng hoa lệ, long trọng phi
phàm, thanh thế cực lớn.
Sở dĩ năm nay cung thọ của hoàng hậu
được tổ chức kỳ công như thế, cũng là vì năm nay sứ giả đến tham dự lần
này đều có thân phận cao quý. Đặc biệt là Hộ Quốc công chúa của Vân
Thiên đế quốc cũng là thần nữ điện hạ tôn quý của đại lục này.
Các sứ giả các nước và đại thần của Vô Ngạn quân đã bắt đầu tiến vào ngự
hoa viên và từ từ an vị. Mỗi người đều mang những sắc thái và tâm tình
khác nhau.
Thanh âm của công công vừa dứt, phương hướng hai hàng
cung nữ tách ra, ở giữa là một lão phụ nhân tuổi đã thất tuần xuất hiện, nhưng nhờ bảo dưỡng tốt, dung nhan vẫn còn sắc sảo – đó chính là thái
hậu Vô Ngạn. Bên trái là Vô Ngạn quân, dáng vẻ uy phong, nghiêm cẩn. Bên phải là hoàng hậu Vô Ngạn quân. Phía sau là Đức phi cùng Thục phi, còn
có hai vị hoàng tử và công chúa phân biệt tả hữu đi theo hầu.
Còn sứ giả các nước chỉ đơn giản đứng dậy nghênh chào mà thôi.
“ Các khanh bình thân.” Vô Ngạn đế giọng nói ấm áp lại tràn đầy uy nghiêm vang lên.
Lúc này, một thanh âm bén nhọn vang lên.
"" Thần nữ điện hạ giá lâm ""
Thanh âm vừa dứt toàn bộ người trong cung điện đều quỳ xuống hành đại lễ kể cả thái hậu lẫn hoàng đế với thái độ tôn kính nhất.
Thần Tuyết hôm nay vẫn phục trang giản dị như mọi ngày. Nàng một thân tử y
đạm mạc, phủ bên ngoài là lớp áo được dệt từ tơ tằm Thiên Sơn, nhẹ nhàng thoát tục nhưng vẫn không kém phần quý phái. Chiếc mũ trùm lớn vẫn an
vị trên đầu nàng. Thiên vương gia Thần Hoàng Thiên, Tần Ngọc tướng quân
phân biệt tả hữu đi theo phía sau.
Nàng vừa bước vào mọi sự chú ý đều dồn về phía nàng, một phần vì mộ danh vị Hộ Quốc công chúa của Vân
Thiên đế quốc trong truyền thuyết, một phần vì sợ hãi trước vị thần nữ
của đại lục này. mặc dù lạnh lùng xa cách, nhưng vẫn làm người ta không
kìm lòng được mà ngắm nhìn.
Thần Tuyết đến trước thái hậu và
hoàng thượng Vô Ngạn quốc. Hắn nhìn thấy Thần Tuyết thì mỉm cười, hành
lễ. Thần Tuyết chỉ đơn giản phất tay bình thân mà thôi.
Chúng quần thần cùng các vị sứ giả cũng bắt đầu ngồi lại vị trí của mình.
“ Hôm nay là sinh thần của hoàng hậu, khắp chốn cùng vui, Trẫm tại đây
xin đa tạ các vị khách quý đặc biệt là thần nữ điện hạ đã không quản
đường xa đến tham dự thọ yến hôm nay.” Vô Ngạn quân tay nâng ly rượu,
nói.
“ Yến tiệc chính thức bắt đầu đi…” Vô Ngạn quân phất tay hạ lệnh.
Lệnh Vô Ngạn quân vừa hạ, một đoàn vũ cơ liền bước lên đài biểu diễn. Trong
lúc đó, cung nữ đang cầm các bình rượu ngon, hầu hạ các thượng khách.
Mỹ vị nhân gian, khúc nhạc du dương làm người ta không khỏi say mê, nhưng
chỉ có Thần Tuyết không để tâm đến loại yến tiệc cung đình này.