Tiết Lệnh Vi lặng lẽ ở tại Triệu phủ hai ngày.
Kể từ đêm hôm đó, Triệu Duật không còn tới hỏi nàng nữa, hơn nữa dường như hai ngày này Triệu Duật luôn ở Đông Hán, buổi tối chỉ trở về một lần, là đêm đó ở Tây Uyển truyền đến động tĩnh nên nhóm Tiết Lệnh Vi mới biết được.
Hai ngày này Triệu Duật không ở đây, Tiết Lệnh Vi vừa lúc tìm kiếm cơ hội ra phủ, bởi vì nếu nữ quyến trong phủ muốn đi ra ngoài phải cần phải xin Triệu Duật trước.
Sao Tiết Lệnh Vi có thể đi xin chỉ thị của Triệu Duật chứ?
"An phận" ở trong phủ được hai ngày, rốt cuộc chờ được cơ hội Thanh Nghiên phải về nhà mẹ đẻ thăm mẫu thân bị bệnh của nàng ta. Người Hà gia vốn dĩ không coi trọng một nữ nhi ngoại thất như Thanh Nghiên, nếu không phải nàng ta trở thành thị thiếp của Triệu Duật, Hà gia căn bản sẽ không đoái hoài gì đến mẹ con hai người.
Lúc hạ nhân Hà gia tới báo tin tức mẫu thân nàng bị bệnh cho Thanh Nghiên, Triệu Duật cũng không có trong phủ, sau đó trưởng thị vệ Tiền Trọng đến Đông Hán xin chỉ thị Triệu Duật thì Thanh Nghiên mới được về nhà.
Thanh Nghiên nghe nói mẫu thân bệnh nặng thì sốt ruột không thôi, sau khi được cho phép lập tức muốn ra phủ theo người Hà gia trở về, mà trên đường thị vệ trưởng đi đến Đông Hán, Tiết Lệnh Vi đã sớm tỏ ý muốn cùng đi theo với Thanh Nghiên, nếu chủ mẫu Hà gia muốn làm khó xử Thanh Nghiên, nàng cũng nói giúp được.
Thanh Nghiên đồng ý.
Trước đó Thanh Nghiên đã nói qua với Tiết Lệnh Vi, chủ mẫu Hà gia là một nhân vật lợi hại, thường xuyên tới chỗ ở của mẹ con hai người mà khó xử bọn họ, sau khi nàng vào được phủ đệ của Đốc Công Đông Hán, mẫu thân của nàng lúc này mới được vào Hà gia ở.
Ai ngờ, Tiết Lệnh Vi còn chưa kịp bước ra đại môn Triệu phủ, Tiền Trọng đã tới ngăn nàng lại: "Đốc Công chỉ cho phép một mình Thanh Nghiên cô nương trở về."
Tuy Tiết Lệnh Vi cũng đủ cẩn thận, nhưng nàng vẫn không cam lòng bị ngăn lại như vậy. Nàng kéo cánh tay Thanh Nghiên, nói: "Thanh Nghiên đối đãi ta không tệ, một mình nàng ấy trở về ta không yên tâm, nên ta muốn cùng đi với nàng."
Tiền Trọng nhìn hai người một cái, không nhiều lời với Tiết Lệnh Vi mà chỉ nói: "Một khi đã như vậy, để ta đi xin chỉ thị của Đốc công đã."
Tiết Lệnh Vi thấy Tiền Trọng nói muốn đi, vội buông Thanh Nghiên ra, gọi hắn lại: "Từ từ đã! Không, không cần đâu."
Tiền Trọng quay đầu lại, lời lẽ chính đáng: "Không phải Hồng Lăng cô nương muốn cùng đi với Thanh Nghiên cô nương sao? Hai vị cô nương đều hầu hạ Đốc Công, ra vào cửa phủ đều nhất định phải xin chỉ thị của Đốc công, nếu không, đó là lỗi sai của ta rồi."
"Không cần, thật sự không cần đâu!" Tiết Lệnh Vi thật sự sợ hắn đi kinh động Triệu Duật, nếu bị Triệu Duật biết nàng muốn ra phủ, Triệu Duật nhất định sẽ nghĩ đến nàng ra phủ là để làm gì, kể từ đó, chỉ sợ nàng sẽ ở trong tình thế rất khó xử.
Tiền Trọng dò hỏi một câu: "Ý của Hồng Lăng cô nương là? --"
Tiết Lệnh Vi cố nặn ra nụ cười: "Ta cảm thấy là, mẫu thân của Thanh Nghiên còn bị bệnh, nếu Tiền vệ trưởng lại đi xin chỉ thị của Đốc công, đi đi lại lại phải tốn thời gian rất phiền, làm chậm trễ Thanh Nghiên đi thăm mẫu thân, nên ta không đi nữa." Dứt lời, Tiết Lệnh Vi cầm tay Thanh Nghiên dặn dò nàng một câu: "Ta không đi cùng ngươi được nữa, hai ngày này phải tự chăm sóc mình đấy nhé."
Thanh Nghiên cũng không nghi ngờ gì, cười cười với nàng: "Hồng Lăng tỷ tỷ yên tâm, ta có thể tự chăm sóc mình mà."
Tiết Lệnh Vi chỉ đành trơ mắt nhìn Thanh Nghiên rời đi, sau đó trở lại phòng Đông Uyển, âm thầm buồn rầu.
Triệu Duật đã nói rõ ràng, y sẽ không làm cái gì với nàng nhưng với điều kiện nàng phải an phận, nên hai ngày này Tiết Lệnh Vi đều biểu hiện cực kỳ an phận nghe lời, nàng có chút lo lắng không biết Tiền Trọng có nói chuyện mình muốn ra phủ cho Triệu Duật biết không, nếu nói cho Triệu Duật, Triệu Duật đến chất vấn, nàng nên đối phó thế nào bây giờ? Nàng càng nghĩ càng bực, âm thầm mắng mình vụng về, tự dưng vì cái chức vị quận chúa kia mà về hang cọp ổ sói này làm gì chứ?
Tuy Tiết Lệnh Vi không rõ mấy người quân thần đánh cờ cái gì, nhưng Triệu Duật giữ nàng lại, rõ ràng cũng có mục đích của y.
Quân thần bọn họ tranh đấu gay gắt, nàng mất trí rồi mới muốn chen một chân vào, tự làm mình bây giờ tiến thoái lưỡng nan, còn không bằng lúc bị Vương Trần thị gây khó dễ ở Phúc Châu, ít nhất khi đó tự nàng còn có thể quang minh chính đại nhìn ra bầu trời bên ngoài.
Vốn dĩ cho rằng Đông Hán Đề đốc chính là một lão thái giám, nếu người này không phải Triệu Duật, Chu Uân và Vinh Nương dàn xếp nàng chỉnh chết tên thái giám đó thế nào nàng đều không có bất kì ý kiến gì, nhưng cố tình người này là Triệu Duật. Triệu Duật hiểu rõ nàng như lòng bàn tay, mà cái người tên Triệu Duật mà nàng biết kia không ngờ lại là giả, nhưng dù là bất cứ người nào đi chăng nữa nàng căn bản cũng không có bản lĩnh đó, nếu muốn nàng xuống tay với Triệu Duật thật, nàng cũng không có khả năng thật sự nhẫn tâm làm thế.
Nhưng nàng chẳng thể vẫn luôn an phận chờ đợi như thế được.
Hai ngày này tuy Tiết Lệnh Vi vẫn chưa quen thuộc địa hình Triệu phủ hoàn toàn, nhưng ít nhất nàng có thể xác định được là có một nơi tương đối không bị người khác dễ dàng phát hiện.
Đó chính là nhà xí bình thường bọn hạ nhân hay đi.
Vị trí này ở phía Tây Nam của Triệu phủ, trừ bọn hạ nhân đi ra, căn bản là không có ai đến đó nữa, nàng chỉ cần tránh đi một chút là có thể đi ra ngoài từ chỗ đó.
Đêm qua Tiết Lệnh Vi suy nghĩ nếu thật sự không còn cách nào khác thì sẽ dùng biện pháp này, nhưng chuyện đi ra ngoài cùng Thanh Nghiên đã bị thất bại, nàng không thể không dùng cách này.
Nàng phải tranh thủ lúc Triệu Duật không có ở đây đi nhanh về nhanh.
Chờ đến chính ngọ, Tiết Lệnh Vi qua loa dùng cơm xong liền nói mình muốn ngủ trưa với hai nha hoàn ở Đông Uyển, lừa bọn họ đi, lại đợi ước chừng một khắc nữa nàng mới lén lút đi qua.
Xác nhận xung quanh và trong nhà xí không có ai, Tiết Lệnh Vi lúc này mới cầm lên mấy cục gạch bên cạnh chồng chất lên nhau. Bức tường ước chừng cao khoảng một trượng (1), nàng phải dẫm lên giá gỗ bên cạnh nhà xí mới bò lên trên được. Phí sức chín trâu hai hổ, cuối cùng nàng cũng bò được lên trên đầu tường.
(1) Một trượng tương đương 3, 33 mét.
Bên cạnh nhà xí có một cây hòe cành lá tốt tươi nhỏ, vừa vặn che chắn cho Tiết Lệnh Vi không ít, dù có ai đến đây thì nàng cũng chỉ cần nhanh chóng nhảy xuống trốn ra phía sau là xong.
Nàng quay đầu lại cẩn thận quan sát phía sau, lại cẩn thận xem tình hình ngoài tường, xác nhận an toàn rồi, lúc này mới thật cẩn thận chậm rãi trèo xuống.
Sau khi Tiết Lệnh Vi thành công chạy đi, nàng vội vàng lấy chiếc khăn trùm đầu đã chuẩn bị từ trước trong lòng ra, che mặt kín mít lại, lúc này mới vội vàng tới trà lâu Vinh Nương đã ước định với nàng trước kia.
Tiết Lệnh Vi cũng không xác định Vinh Nương có còn ở gian trà lâu ấy chờ nàng không, trước đó khi gạt nàng chuyện Đông Hán Đề đốc là Triệu Duật, bọn họ cũng không biết lúc ra khỏi phủ sẽ khó khăn thế này nên không nói rõ ràng khi nào sẽ đến gặp nàng.
Nhưng điều làm nàng có chút ngoài ý muốn chính là, Vinh Nương đã nhiều ngày ở đó chờ nàng đi ra.
Vinh Nương nhìn thấy vẻ ngoài của nàng liền rõ ràng một ít, nàng ta đổ một chén thanh trà cho Tiết Lệnh Vi, nói: "Ta còn tưởng rằng phải qua mấy ngày nữa ngươi mới đi ra được."
Tiết Lệnh Vi ôm một bụng lửa giận, "Ta không nghĩ tới là, không ngờ các ngươi lại gạt ta như thế!"
Vinh Nương nghe xong, đưa chén trà ấm vừa phải cho nàng: "Thật ra cũng không lừa ngươi đâu."
Tuy tức giận, nhưng vì Tiết Lệnh Vi khẩn trương chạy ra, miệng khô hắt nên vẫn nhận lấy chén trà Vinh Nương đưa qua, hai hớp uống cạn hết.
"Sao lại không gạt ta? Các người không nói cho ta biết thái giám các người nói là Triệu Duật!"
Vinh Nương cười cười: "Dù không nói cho ngươi biết tên thái giám nắm quyền đó là nô tài đã từng hầu hạ ngươi nhiều năm, nhưng việc về kinh thành này, không phải cũng là ý nguyện của quận chúa đây sao?"
Tiết Lệnh Vi tuy tức giận bọn họ lừa mình, nhưng đúng là không nói gì được đối với những lời này của Vinh Nương.
Nàng buông chén trà xuống: "Xem như ta nhất thời khờ dại. Chẳng lẽ các người thật sự cho rằng, chỉ dựa vào ta đối đãi Triệu Duật không tệ vào mấy năm ấy, là y có thể cái gì cũng theo ta mà làm sao? Các người đây là đẩy ta vào hố lửa đấy!"
"Sao quận chúa nói thế? Sao ngươi biết được Triệu Duật thật sự không có một chút tình nghĩa nào với ngươi chứ?" Vinh Nương nói, "Nếu thật sự không có chút tình nghĩa nào với ngươi, sao y lại phái người âm thầm đầu độc chết Vương Thế Nhân phu quân của ngươi, lại phái người lặng lẽ bảo vệ ngươi một năm đây?"
Tiết Lệnh Vi ngẩn ra, kinh ngạc mở to mắt: "Ngươi nói là, Vương Thế Nhân chết, là do Triệu Duật làm?"
"Chẳng lẽ quận chúa không nghi ngờ lúc ấy Vương Thế Nhân vì sao chết kỳ quặc như thế à?" Vinh Nương cười tủm tỉm, cầm tay Tiết Lệnh Vi, "Nếu Triệu Duật thật sự không có chút cảm tình nào với ngươi, hoặc vì cả nhà bị giết do mẫu thân ngươi mà căm hận ngươi, thì sẽ không làm những điều đó vì ngươi."
Nếu không phải Vinh Nương nói cho nàng biết, Tiết Lệnh Vi căn bản sẽ không nghĩ đến Vương Thế Nhân là Triệu Duật phái người đầu độc chết.
Nhưng nghĩ lại lúc trên đường rời kinh, nàng và mẹ con Vương Thế Nhân căn bản chưa tách ra bao giờ, từ khi nào mà Triệu Duật hạ độc Vương Thế Nhân vậy?
Tiết Lệnh Vi bỗng nhiên nhớ tới một năm trước khi y xé đi lớp ngụy trang ở phủ Công chúa, y nói rằng ở nơi nàng không nhìn tới, y đã giết rất nhiều người --
Đúng vậy, tiểu nô tài nàng từng cho rằng yếu ớt đến mức cần nàng bảo vệ ấy, thật ra thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn nhiều so với nàng tưởng tượng nữa.
Vinh Nương lại tiếp tục nói một câu: "Cho nên, mặc kệ cảm tình đối với ngươi của Triệu Duật rốt cuộc là ít nhiều thế nào, nhưng trên đời này, chỉ sợ chỉ có ngươi mới có thể khiến y đối đãi khác biệt."
Tiết Lệnh Vi thu hồi suy nghĩ: "Dù y đối xử với ta có chút đặc biệt hơn so với những người khác, nhưng các người đưa ta đến bên người y, còn không phải là rõ ràng nói cho y, ta ở bên cạnh y làm tai mắt của Hoàng Thượng sao? Dù ta lộ tẩy trước mặt người khác, thân phận ta dùng cũng là thân phận của người khác, họ chỉ biết ta chỉ là có dung mạo tương tự nữ nhi của Trưởng công chúa mà thôi, khi y quyết tâm muốn giết ta thì tuyệt đối sẽ không nể tình cũ gì, các người thật sự quá tự tin phân lượng của ta trong lòng y, mặc dù ta ở bên cạnh y, ta cũng không làm được cái gì cả đâu. Nói thật với các ngươi, lần này ta mạo hiểm đi ra chính là muốn rời đi, lúc trước ta đồng ý trở về là ta ngu ngốc, còn xin ngươi chuyển cáo cho Hoàng thượng, hy vọng hắn niệm tình chúng ta là biểu huynh muội ruột thịt, thả ta rời đi kinh thành đi."
Vinh Nương nghe xong, im lặng không nói gì.
Tiết Lệnh Vi có chút sốt ruột, nhưng nghĩ đến mình hiện giờ còn bị nhốt trong nhà giam có việc cầu người ta, chỉ đành cố gắng nhỏ nhẹ nói: "Vinh Nương, chúng ta tuy ở chung không lâu, nhưng ngươi biết ta là dạng người thế nào rồi đấy, các ngươi muốn diệt trừ y, ta căn bản không làm nổi, y hiểu ta tận gốc rễ, ta căn bản không phải đối thủ của y!"
Vinh Nương lẳng lặng nghe nàng nói xong, nói: "Dù Hoàng thượng đồng ý ngươi rời đi, vậy Triệu Duật đồng ý không?"
Sắc mặt Tiết Lệnh Vi cứng lại.
Vinh Nương hiểu rõ: "Giữa Hoàng thượng và Triệu Duật chính là một một ván cờ, tự ngươi nhảy vào ván cờ này, trừ phi có thắng bại, nếu không ngươi không có khả năng dễ dàng rút lui mà không mất một cọng tóc nào."
Lát sau, Tiết Lệnh Vi nói: "Nên ta vẫn là không rời đi được chứ gì?"
"Dù ngươi vạn lần không muốn, nhưng ao nước triều đình sao có thể nói vào liền vào, nói lui liền lui?" Vinh Nương khẽ thở dài: "Cho nên, thân là quân cờ, chỉ có thể thành công, quyết không thể thua."
Tiết Lệnh Vi cười lạnh.
Đến sống chết nàng còn khó nắm giữ, làm gì quản được bọn họ thắng hay thua chứ?
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính: Ngươi cứ việc nói phần ngươi, nghiêm túc thì xem như ta thua rồi đi.