Tiết Lệnh Vi thật sự không còn cách nào. Trầm mặc một lát, đành phải căng da đầu cắn răng nói: ".. Là do các ngươi bảo ta múa đấy."
Ngọc Như thấy nàng đồng ý lập tức có tinh thần: "Muội muội chẳng lẽ còn sợ mình kỹ không bằng người sao?"
Tiết Lệnh Vi cười khổ, nàng ta nói đúng, nàng đúng là kỹ không bằng người thật.
Thanh Nghiên không phục cố ý nói Ngọc Như: "Dáng múa của Hồng Lăng tỷ tỷ đã kinh diễm tứ tòa tại cung yến Trung Thu, sao lại kỹ không bằng người được chứ?"
Tiết Lệnh Vi quả thực muốn khóc, rốt cuộc là ai truyền nàng dáng múa kinh diễm tứ tòa vậy? Thế mà Ngọc Như và Thanh Nghiên lại tin tưởng không nghi ngờ, lúc này đúng là muốn hại khổ nàng --
"Thế nên không phải tỷ mới muốn Hồng Lăng muội muội làm tỷ mở rộng tầm mắt một chút sao? Tỷ rất chờ mong vũ kỹ của Hồng Lăng muội muội có thể làm ta tâm phục khẩu phục, không còn lời nào để nói."
Ngọc Như thầm phun một câu trong lòng. Nha đầu Thanh Nghiên chết tiệt này, trước kia thì vâng vâng dạ dạ cụp mi rũ mắt với mình, hiện giờ thì dựa vào Hồng Lăng đắc thế, càn rỡ thế đấy. Sau này đừng để nàng bắt được cơ hội gì, nếu không nàng thế nào cũng phải sửa trị nha đầu chết tiệt này! --
"Tất nhiên rồi!" Thanh Nghiên xoay mặt nói với Tiết Lệnh Vi, "Vũ kỹ của Hồng Lăng tỷ tỷ nhất định là độc nhất vô nhị thiên hạ!"
Tiết Lệnh Vi nghe mà càng chột dạ hơn -- Thanh Nghiên à, tỷ cầu muội đừng nói nữa.
Tiết Lệnh Vi chột dạ không dám nói lời nào, nàng chỉ biết điệu Thủy tụ vũ ấy, chỉ đành kêu nha hoàn lấy thủy tụ tròng lên, sau đó cẩn thận nhớ lại điệu vũ bộ ấy.
Ngọc Như và Thanh Nghiên lẳng lặng chờ nàng, Tiết Lệnh Vi trầm mặc một hồi lâu, hai người họ cũng không mở miệng nói gì, đại khái đang nghĩ Tiết Lệnh Vi đang thật sự vận sức chờ thể hiện.
Ngọc Như thì thong thong thả thả, mặc kệ Tiết Lệnh Vi muốn chuẩn bị bao lâu, nàng ta cũng sẽ chờ đến khi bắt đầu mới thôi, nàng muốn nhìn xem, dáng múa kinh diễm toàn bộ cung yến ấy sẽ làm nàng ta không còn lời nào để nói thế nào.
Tiết Lệnh Vi cẩn thận nhớ lại điệu vũ bộ ấy mấy lần, sau khi nhớ lại gần hết thì ngẩng đầu nhìn hai người, chột dạ nói: "Ta bắt đầu nhé."
Thanh Nghiên cho nàng một nụ cười tươi rói, cũng cực kỳ chờ mong.
Nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Thanh Nghiên, Tiết Lệnh Vi tức khắc muốn lùi bước, nàng còn có thể tưởng tượng ra được lát nữa Thanh Nghiên sẽ có sắc mặt thất vọng thế nào. Nhưng tên đã trên dây, không thể không phát. Nàng dứt khoát không nhìn họ nữa -- mà bắt đầu căng da đầu nhảy múa.
Mấy động tác trôi qua, vẻ mặt Ngọc Như bắt đầu lâm vào nghi hoặc, lại thêm mấy cái phất tay áo qua nữa, mặt Ngọc Như từ nghi hoặc chuyển thành cứng đờ. Không chỉ Ngọc Như, cả mặt Thanh Nghiên cũng bắt đầu đờ đẫn.
Động tác phất tay áo cứng đờ, vũ bộ cũng như là miễn cưỡng kéo ra vậy.
Múa được một nửa, Tiết Lệnh Vi đột nhiên quên động tác, sau đó ngừng lại.
"Từ từ đã, ta hơi quên múa sao rồi." Tiết Lệnh Vi cũng mặc kệ Ngọc Như và Thanh Nghiên đang có biểu cảm gì, mặc kệ nói thế nào thì cũng phải múa xong điệu múa này chứ?
"Ngươi.." Vẻ mặt Ngọc Như cực kỳ khó coi, như đã phải chịu đựng nỗi nhục nhã cực kỳ lớn vậy.
"À à à ta nhớ ra rồi!" Để nối tiếp động tác, Tiết Lệnh Vi lặp lại một cái phất tay áo, thủy tụ vừa giơ lên thì đột nhiên nghe tiếng quát vô cùng phẫn nộ của Ngọc Như:
"Đủ rồi!"
Tiết Lệnh Vi nhất thời ngơ ngẩn, khó hiểu nhìn về phía Ngọc Như: ".. Sao vậy?"
Ngọc Như lên cơn thịnh nộ, nói: "Hồng Lăng ngươi hay lắm! Cho dù ngươi không muốn chỉ giáo cũng đừng lấy cái hành động đó để nhục nhã ta chứ! Ngươi cho rằng hiện giờ đại nhân sủng ngươi, ngươi liền có thể muốn làm gì thì làm sao?"
Lúc này đến lượt Tiết Lệnh Vi khó hiểu. Nàng chỉ nhảy một điệu thôi, có nói gì khác đâu, nàng nhục nhã Ngọc Như khi nào chứ?
"Không phải do ngươi cứ bảo ta múa sao?" Tiết Lệnh Vi phản bác lại.
Ngọc Như không kiềm nổi cơn giận, "Ngươi cố ý lấy cái điệu múa chẳng ra gì này lừa gạt ta, là muốn nói vũ kỹ của ta chỉ giá trị đến trình độ đấy sao? Ngươi không muốn chỉ giáo thì đừng làm, không muốn xây dựng mối quan hệ tốt với ta thì cứ việc nói thẳng! Ta khỏi phải lấy mặt nóng dán cái mông lạnh của ngươi!"
Tiết Lệnh Vi đột nhiên bị oan uổng vô cớ như vậy cũng bực: "Ngọc Như, lời này của ngươi không có lý gì cả, trước đó ta đã nói không biết múa, ngươi không tin, một hai phải muốn ta múa, ta múa xong ngươi lại nói ta nhục nhã ngươi, rốt cuộc ngươi muốn gì? Rốt cuộc là ai không muốn chung sống hòa bình? Chẳng lẽ không phải lần nào cũng luôn là ngươi chủ động gây chuyện sao?"