Tiền Trọng tuy vẫn luôn chú ý Đông Uyển, nhưng hắn xác thật chỉ biết Hồng Lăng muốn múa, trừ cái đó ra hắn không biết gì thêm nữa. Song trên thực tế, Tiết Lệnh Vi quả thật chỉ là múa mà thôi, mục đích không cần nói cũng biết.
Triệu Duật đi thư phòng một chuyến rồi mới đi vòng sang phòng khách. Lúc đến nơi, ở đó chỉ có một mình Thanh Nghiên đang đứng.
Thanh Nghiên hành lễ với y, nói: "Thanh Nghiên thỉnh an đại nhân." Sau đó lấy trong tay áo ra một mảnh lụa màu xanh lá, ".. Thỉnh đại nhân, để nô gia bịt mắt cho đại nhân trước."
Thanh Nghiên sợ Triệu Duật nên khi lấy dải lụa ra và nói những lời này, nàng thấp thỏm đến đầu cũng không dám ngẩng lên. Tiết Lệnh Vi phân phó che mắt Triệu Duật, Thanh Nghiên cảm thấy có lẽ y sẽ không đồng ý.
Nhưng Tiết Lệnh Vi lại thề son sắt rằng Triệu Duật nhất định sẽ không cự tuyệt.
Quả nhiên, Triệu Duật chỉ nhìn dải lụa kia một cái liền đồng ý ngay.
Sau khi hai mắt Triệu Duật bị che lại, Thanh Nghiên nghĩ Triệu Duật không thấy đường, dù sao cũng phải đỡ đi nên nói: "Đại nhân, nô gia đỡ ngài vào." Nhưng tay còn chưa chạm vào Triệu Duật đã nghe y nói: "Không cần, nàng xuống đi."
Thanh Nghiên gật đầu lên tiếng, lui xuống.
Triệu Duật tiến vào, cửa phòng khách chậm rãi bị khép lại.
Triệu Duật đứng im trong chốc lát, xung quanh một mảnh yên tĩnh như nơi đây chỉ có một mình y. Nhưng y cũng không lên tiếng thúc giục dò hỏi gì. Y biết nàng đang ở phương hướng nào.
Tiết Lệnh Vi tay chân nhẹ nhàng nhấc làn váy đi ra từ bên cạnh, lặng lẽ tiếp cận phía sau y.
- - Kẻ hai mặt thích tra tấn người khác này, nếu không phải sợ sẽ ăn đắng, nàng thật muốn hung hăng đá vào người y một cái.
Nhưng trước mắt nàng chỉ có thể tưởng tượng một chút với bóng lưng của y.
Tiết Lệnh Vi ngừng thở vòng đến bên cạnh y, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc lệnh bài treo bên hông y. Nàng biết chiếc lệnh bài này đại diện cho quyền lợi của Triệu Duật, nếu tương lai lấy được vào thời khắc mấu chốt, đừng nói rời đi phủ Đề Đốc, ra khỏi cửa thành cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Đứng cạnh ta lâu như vậy, rốt cuộc nàng muốn làm gì?"
Triệu Duật bỗng nhiên lên tiếng, dọa Tiết Lệnh Vi nhảy dựng. Nàng bình phục tâm tình, cười nói với Triệu Duật đang bị che mắt: "Đương nhiên là múa cho đại nhân rồi."
Che mắt Triệu Duật lại rồi, Tiết Lệnh Vi thoải mái hơn rất nhiều, chủ yếu nàng sợ bị Triệu Duật chế giễu.
Tiết Lệnh Vi không đáp lại, nàng cẩn thận tiến lại gần Triệu Duật, bàn tay ngọc nhẹ nhàng đặt lên vai y. Thấy Triệu Duật không có phản ứng gì, nàng tiếp tục dựa sát bên tai Triệu Duật, giọng ngòn ngọt: "Nô gia có một chuyện không chắc chắn lắm, muốn hỏi đại nhân."
Triệu Duật: "Nàng muốn hỏi gì?"
"Đại nhân!" Tiết Lệnh Vi cố ý tạm dừng một chút, nhìn chằm chằm Triệu Duật: "Thật sự thích nô gia sao?"
Trước khi y tới, Tiết Lệnh Vi đã nghĩ xong hôm nay nên ứng phó Triệu Duật thế nào. Nàng hỏi ngược lại y bằng câu hỏi y đã dành cho nàng, cẩn thận quan sát cảm xúc trên mặt Triệu Duật.
Lát sau, Triệu Duật hỏi lại nàng: "Theo nàng thì sao?"
"Nô gia sao hiểu tâm tư của đại nhân được?" Tiết Lệnh Vi nhẹ nhàng cười bên tai y, êm dịu nhu mì như không xương: "Nếu không cũng sẽ không hỏi đại nhân."
Triệu Duật không đáp.
"Xem ra là nô gia si tâm vọng tưởng, cho rằng đã từng sớm chiều ở chung mấy năm với đại nhân, nói thế nào thì đại nhân cũng sẽ có chút cảm tình với nô gia, ai.."
Triệu Duật lẳng lặng nghe nàng nói xong rồi lại cố ý thở dài. Hôm nay nàng hành động khác với mọi khi, sao y không đoán ra ý đồ của nàng được?
Một lát sau, y hỏi nàng một câu: "Vậy nàng muốn gì?"
Y đột nhiên hỏi làm Tiết Lệnh Vi nhất thời không hiểu được: ".. Ân?"