Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm

Chương 38



1 tháng sau:

- Có thể nói cho tôi biết Vy Vy đang ở đâu không?Tôi xin cậu đấy?_Anh Khang mệt mỏi

- Rất tiếc nhưng tôi không thể.À, có người nhờ tôi gửi cho cậu cái này _Tiểu Phong trả lời rồi đưa cho Anh Khang một tấm thiệp màu hồng rất đẹp và một hộp quà được gói giấy hoa kẻ sọc xanh trắng

- Người đó là ai?Là Vy Vy phải không?_Anh Khang gấp gáp hỏi

- Không, là một tiểu thư nhà giàu đích thực.Có lẽ cô ấy để ý cậu_Tiểu Phong tặc lưỡi

- Sao cô lại làm thế?

- Là sao?

- Cô biết Vy vy yêu tôi mà sao lại đi gửi quà của người con gái khác cho tôi_Ánh Khang hơi gắt

- Cậu hơi bị nhầm tưởng đấy.Vy vy quên cậu rồi

- Không thể thế được

- Sao lại không.Cô ấy phải quên đi người làm cô ấy tổn thương chứ.Có ai lại đi nhớ người đã đem đến toàn đâu khổ cho mình bao giờ đâu. Mà hôm qua không ngủ sao mà mắt cậu trông kinh khủng vậy?Cứ như cái mặt con gấu trúc ấy_Tiểu Phong nói

- Kệ tôi.Tôi hỏi đây là cái gì?_Anh Khang hơi gắt

- Tôi không biết, người đó dặn là về nhà rồi hãy mở.Tuyệt đối đừng cho ai đụng đến nó.Tôi mong cậu sẽ thực hiện điều đó_Tiểu Phong nói rồi từ từ bước vào lớp

“Nếu như không phải lúc cậu ra đi đã dặn tớ hãy để cho hắn yên thì tớ và Tiểu Tuyết đã cho tên đó bầm dập, không còn nhìn thấy dung nhan rồi”_Tiểu Phong khẽ thở dài

- Làm gì mà thở dài ghê vậy?_Tiểu Tuyết từ đâu xuất hiện hỏi

- Vy Vy qua ở bên đó có vui không nhỉ?_Tiểu Phong thở thẩn hỏi

- Chắc không.Tớ sợ nó quên hắn ta không được_Tiểu Tuyết buồn bả trả lời

- Haiz, cũng một tháng rồi còn gì!Không biết nó làm gì bên đó mà ở hoài thế không biết_Tiểu Phong thở dài

- Hai cậu đang nói gì đó.Bữa nay không ra căn teen nữa à_Đan Đan vừa nói vừa vỗ vai hai bạn

- Không có tâm trạng_Tiểu Tuyết và Tiểu Phong đồng thanh

- Anh Khang, mình về thôi anh_Diễm Thư nhẹ nhàng nói

- Ừm_Anh Khang cười nhạt

- Anh lên phòng trước đây!Em cứ ăn cơm trước đi!Không cần chờ anh_Anh Khang mệt mỏi nói rồi bước lên phòng.Khóa cửa lại cậu nhẹ nhàng tiến về chiếc giường của mình nằm phịch xuống.Kể từ ngày Vy Vy đi, không lúc nào là cậu không nhớ đến cô ấy, cuộc sống của cậu trở nên trống trãi, vô vị.Sự nhớ nhung làm cậu trở nên gầy guộc, khô khốc hẳn đi, ánh mắt của cậu lúc nào cũng mang đầy tâm trạng, không còn cười nữa, cậu sống trong đau khổ,…Thỉnh thoảng cậu ghé thăm những nơi trước đây cậu đến cùng Vy Vy để tìm lại hình bóng cô nhưng dù có hồi tưởng bao lâu đi nữa thì thứ cậu nhận được vẫn là:Vy Vy đã rời xa cậu rồi, cô ấy không còn ở bên cậu như ngày xưa nữa….”Vy Vy à, anh nhớ em nhiều lắm, em có biết không?”.Rồi bỗng dưng như nhớ ra chuyện gì đó, Anh Khang nhẹ tiến đến bên chiếc bàn học của mình, lôi từ trong cặp ra một hộp quà có kích thước cỡ 35×25 cm _hộp quà này là món quà lúc sáng Tiểu Phong giao cho cậu, cầm món quà lên cậu cười nhạt nhưng rồi cũng từ từ mở nó ra vì hình như đang có cái gì đó trong trái tim cậu thôi thúc cậu hãy trân trọng món quà này thay vì cho nó vào sọt rác.Bên trong hộp quà là một chiếc áo sơ mi nam SM màu trắng kiểu cách, một chiếc áo khoác nam mang phong cách hàn quốc màu xanh nước biển sẫm và một chiếc quần jean khá bụi. Anh Khang lật từng thứ lên xem, thật bất ngờ, cậu không tin vào mắt mình nữa, số size trên tất cả quần áo mà người đó tặng đều đúng với size quần áo cậu đang mặc.Cậu rất tò mò không biết người đó là ai, là ai mà có thể hiểu rõ size cậu đến như vậy.Trong khi đó, ở một đất nước xa xôi, một người con gái đứng ở bên cửa sổ, mắt nhìn về một nơi nào đó xa xăm, khẽ thở dài, hình như cô lo lắng đều gì thì phải.Lát sau, cô khẽ cụp mắt lại, khẽ nói:Mong anh sẽ thích nó!

Sau khi xem xong quà, Anh Khang nhẹ cất nó đi rồi trở lại chiếc giường của cậu, đặt mình xuống giường, khẽ nhắm mắt, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hình bóng của Vy Vy lại hiện về.Trong giấc mơ,cậu được thấy cô, cô đứng đó khẽ cười với cậu, cậu nhớ khuôn mắt đó, nhớ người con gái đó, cậu muốn đến, muốn ôm lấy cô nhưng mỗi lần cậu tiến đến gần cô thì hình bóng của cô biến mất.Vì vậy, mỗi lần thấy cô xuất hiện trong giấc mơ của mình, cậu chỉ dám đứng nhìn, không dám tiến đến gần, cậu sợ hình bóng của Vy Vy biến mất, cậu muốn ngắm hình bóng cô thật lâu dù đó chỉ là mơ, dù khi tỉnh dậy cậu biết cậu sẽ càng nhớ cô hơn, nhưng……..cậu chấp nhận tất cả, chỉ cần thấy cô, cậu chấp nhận sống trong nhớ nhung.

- Chà,chờ mãi mới nhận lại được lá thư thứ hai của Vy Vy_Tiểu Phong mừng rỡ

- Chờ nhận thư hay chờ nhận quà đi kèm đó!_Đan Đan trêu ghẹo

- Cả hai _Tiểu Phong cười tinh nghịch

- Tớ thấy cậu ham quà nhiều hơn!Cậu gọi điện cho Vy Vy hoài mà chờ thư cái nổi gì, cái gì cần nói cậu chả nói hết qua điện thoại rồi à, chờ thư làm cái gì nữa_Tiểu Tuyết mỉn cười tinh nghịch nói

- Yahhhhh…cho cậu hai phút để chỉnh lại câu nói đó.Nêu không sửa lại cậu sẽ ăn đấm của tớ, hiểu chưa?_Tiểu Phong đe dọa

- Chị Hai, chị mà còn không rõ tính em à.Cái gì đã nói ra thì không bao giờ rút lại.Vì thế nên đừng đe dọa tớ_Tiểu Tuyết nói rồi tránh thật xa Tiểu Phong

- Xem ra cậu muốn chết thật rồi_Tiểu Phong hậm hực đuổi theo Tiểu Tuyết hòng bắt bằng được bạn

- Lại đây.Tớ chờ cú đấm tuyệt vời của cậu_Tiểu Tuyết vừa chạy vừa sử dụng chiêu “khích tướng” của cô

- Tớ mà bắt được cậu thì cậu chết chắc

- Ừ, lúc đó rồi hãy tính.Lại đây

30′ sau:

- Ôi chúa ơi!Mệt chết con rồi_Tiểu Phong thở hồng hộc sau nữa tiếng đồng hồ chậy theo rượt Tiểu Tuyết

- Tớ cũng mệt kém gì cậu_Tiểu Tuyết cũng thở dốc

- Hai cậu, nước nè_Đan Đan trao cốc nupwcs cho từng người một

- Cảm ơn cậu, Tiểu Đan_Tiểu Phong đỡ lấy cốc nước khó nhọc nói

- Thanks_Tiểu Tuyết cũng đở lấy cốc nước từ tay bạn uống một hơi dài rồi đặt cốc nước xuống, nhẹ nhàng lau mồ hôi

Nhân cơ hội đó, Tiểu Phong khẽ đặt cốc nước lên bàn, chạy thật nhanh về chỗ bạn

- Bắt được cậu rồi nhé!Bây giờ thì xem tớ xử cậu thế nào!_Tiểu Phong tinh nghịch nói rồi ra sức cù lét Tiểu Tuyết

- Ha ha..đừng mà…ha ha…tớ..ha hha.. biết lỗi..rồi….tớ..ha ha..ha..sẽ sửa…sẽ sửa_Tiểu Tuyết khó nhọc nói

- Thật là sẽ sửa chứ?_Tiểu Phong hỏi nhưng vẫn không thôi cù lét bạn

- Nhất..ha ha ha..sẽ sửa mà

- Vậy được, sửa đi cậu mà giở trò thì chết với tớ_Tiểu Phong thôi không cù lét bạn nữa nghiêm nghị nói

- Được rồi, Tiểu Phong không phải hám quà mà là rất …._Tiểu Tuyết nói đến đây thì dừng lại

- Rất gì?_Tiểu Phong hỏi

- Tớ có quyền được mời người bảo hộ không?

- Bảo hộ làm cái gì?Sửa nhanh

- Vậy thì tớ không nói nửa.Cậu cù lét mặc cậu, chỉ là cười đến khi khan cả giọng thôi mà có gì to tát đâu

- Được rồi, cho phép cậu mời người bảo hộ

- Đan Đan lại đây_Tiểu Tuyết nói

- Cần bổn tiểu thư đây giúp gì?_Đan Đan lém lĩnh

- Cậu đứng đây.Trước mặt tớ_Tiểu Tuyết khẽ nói, vừa nói cô vừa khẽ liếc nhìn thái đọ của Tiểu phong.Sau khi chỉ chỗ cho Đan Đan đứng xong, cô tiếp:

- Tiểu Phong của tớ không phải hám quà mà là rất hám quà

- Cậu, Vương Hàn Tuyết…cậu….ôi tức chét mất

- Ha ha,Tiểu Phong bị tớ lừa rồi_Tiểu Tuyết lém lĩnh

- Cậu dám lừa tớ

- Lừa người khác là sở thích của tớ mà.He He

- Cậu..cậu..đứng yên đó

- Ai điên mới đứng cho cậu bắt lại_Tiểu Tuyết nói rồi lách người qua khỏi Đan Đan tiếp tục chạy

20′ sau:

- Rượt đuổi đủ chưa?_Đan Đan bắt đầu giận dỗi

- Rồi_Tiểu Tuyết dừng lại thở hố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.