Nàng Tựa Mật Đào

Chương 26



Edit: Hà Thu

“Mặc kệ bởi vì cái gì, ngài cũng không thể đi gặp Liêm Trinh vào lúc này.”

Lý Phượng Minh cân nhắc một chút, lại bổ sung nhấn mạnh: “Không chỉ hôm nay. Trước khi buổi tiệc ăn mừng diễn ra, ngài đừng có đơn độc đi gặp hắn.”

Thái tử lần này đột nhiên làm khó Tiêu Minh Triệt, nguyên nhân chính là vì kiêng kỵ Liêm Trinh chủ động đứng ra bảo vệ hắn.

Kỳ thật sau khi Liêm Trinh diện thánh xong, nếu như trong triều không thiếu tai mắt, đều sẽ biết Tiêu Minh Triệt ở trong quân đã có ảnh hưởng không nhỏ.

Nhưng người khác biết là một chuyện, nhưng chính người ở đầu sóng ngọn gió như Tiêu Minh Triệt lại chủ động tới cửa tiếp xúc với Liêm Trinh, đó lại là một chuyện khác.

Đối với ngụ ý trong lời nói của Lý Phượng Minh, Tiêu Minh Triệt không cho ý kiến, nhưng cũng thu hồi bước chân đã bước ra ngoài:” Vừa rồi nàng mới nói, rằng có chuyện muốn hỏi ta.”

“Ta chỉ muốn hỏi ngài chuyện hôm nay ở trong cung. Thôi, cũng không vội, buổi tối rồi nói sau.”

Lý Phượng Minh nhất thời không nghĩ ra địa điểm ổn thỏa để nói chuyện, cứ như vậy thốt ra.

Bây giờ đã biết trong phủ “không sạch sẽ”, nói chuyện đương nhiên nên cẩn thận một chút.

Đạo lý thì đúng là thế, nhưng cứ nói thẳng tuột ra như vậy, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy quái lạ.

Tiêu Minh Triệt nhìn nàng:” Ý của nàng là, trốn ở trong trướng thảo luận?”

Lý Phượng Minh xấu hổ nghèn nghẹn, mắt nhìn thẳng về phía trước: “Chúng ta cũng không phải là chưa từng nằm trong trướng nói chuyện, ngạc nhiên như vậy làm cái gì?”

“Ta không có ngạc nhiên, chỉ hỏi một chút thôi.” Tiêu Minh Triệt quay mặt sang một bên, bên gò má tối tăm có màu đỏ ửng khả nghi.

***

Đến giờ tuất*, sau khi Lý Phượng Minh và Tiêu Minh Triệt tắm rửa thay quần áo xong, liền tiến vào phòng ngủ bắc viện.

*từ 19:00 tới 21:00

Trước đây ở hành cung, hai người mỗi ngày cùng ra cùng vào, cùng ngồi chung bàn ăn cơm, rồi lại cùng chăn mà ngủ. Tuy lúc đầu mặc dù có hơi xấu hổ một chút, nhưng sau đó cũng dần dần thích ứng.

Bây giờ xa cách một tháng lại chung giường, sự xấu hổ đã lâu không thấy lại trở về.

Hơn nữa, giờ phút này loại xấu hổ này, cùng với loại xấu hổ lúc trước ở hành cung, tựa hồ lại có sự khác biệt vi diệu.

Ít nhất, đối với Tiêu Minh Triệt mà nói là như vậy.

Hắn ngồi ở bàn tròn nhỏ bên cạnh, cầm một cuốn lên sách đọc. Ánh mắt vẫn dừng lại ở trong trang sách, lại một lúc lâu không nhớ phải lật trang.

Nói đến cũng lạ, chữ trong sách đọc đều hiểu, nhưng tất cả chúng đều không vào đầu. Hắn nhìn một lúc lâu cũng không hiểu mình nhìn cái quái gì.

Mà Lý Phượng Minh thì ngồi xếp bằng trên giường, cách không xa nhìn sườn mặt hắn.

“Khương thúc đã cho rút hết người phục vụ trong viện đi rồi, ta cũng bảo Tân Hồi canh giữ ở cửa viện, cứ yên tâm nói đi.”

“Không phải nàng có chuyện muốn hỏi ta sao?” Tiêu Minh Triệt nhìn chằm chằm trang sách, cảm thấy tối nay có chút nóng.

“Buổi chiều là Thái tử tự mình đưa ngài xuất cung,” Lý Phượng Minh nghiêng đầu, tóc dài cũng như thác nước nghiêng theo: “Vì sao?”

“Bởi vì sau khi tiến cung, ta đã sai người đi tới Đông cung thông báo trước.”

“Rồi sau đó thì sao? Ngài còn làm gì khác nữa?”

“Đều theo lời nàng hôm qua, ngoại trừ đề nghị Đô tư trực luân phiên, còn thỉnh công cho Trần Trì nữa.”

Lý Phượng Minh đối với phán đoán của Tề Đế tương đối chuẩn xác.

Đối với loại tướng lĩnh cấp thấp xuất thân nhà nghèo như Trần Trì, Tề Đế có lòng nâng đỡ, nhưng lại không muốn làm quá rõ ràng, sợ khiến cho con cháu thế gia ôm đoàn phản kích.

Cho nên phải có người đem lời nói đưa đến bên miệng ông, không thể do chính ông chủ động nói ra được.

Ý định này của Tề Đế tương đối vi diệu, lúc trước Thái tử cùng Hằng vương đều không thể hoàn toàn hiểu rõ. Mà Tiêu Minh Triệt căn bản cũng không nghĩ tới những chuyện này.

Lý Phượng Minh sở dĩ có thể đoán trúng, cũng không phải do nàng thông minh hơn bọn họ.

Mà nước Tề lập quốc chậm hơn trăm năm so với nước Nguỵ, lúc mà Tề quốc đang phát sinh rất nhiều sự kiện, thì ở Ngụy quốc đã là giai thoại được ghi chép trong sử sách.

Chỉ có mặt trời dưới đáy là không mới mẻ thôi.

“Vì Trần Trì thỉnh công, chính là đã hướng đúng về tâm sự của phụ hoàng ngài.” Lý Phượng Minh cười hừ một tiếng: “Nhưng buổi chiều là Thái tử tự mình đưa ngài qua cầu bạch ngọc, điều này chứng tỏ ngài còn có động tác nhỏ khác.”

Tiêu Minh Triệt không yên lòng lật ra một trang sách.

“Tiệc mừng cuối tháng, Trần Trì không kịp trở về. Ta đề nghị để Liêm Trinh thay Trần Trì tham dự.”

Cuối tháng ở trong cung thiết yến mừng đại thắng Loa Sơn, việc này Tề Đế đã giao cho Thái tử xử lý.

Nếu Liêm Trinh chỉ được mời ngồi vào bàn, Thái tử trước đó sẽ không có lý do tiếp xúc một mình với hắn, vì không có cái cớ là “kết giao biên tướng” rơi xuống.

Hiện giờ theo đề nghị của Tiêu Minh Triệt, Liêm Trinh không chỉ là triều thần được mời tham dự, mà còn là người đi thay Trần Trì nhận phần thưởng trong bữa tiệc mừng công.

Có thân phận trên ý nghĩa khác biệt này, Thái tử phụng thánh dụ kinh tổ chức tiệc mừng công, trước đó cùng Liêm Trinh có tiếp xúc câu được câu không, thì sau đó cũng thuận lý thành chương, không rơi vào đầu đề câu chuyện.

Thái tử cùng Hằng vương tranh đấu trong triều, trước mắt chủ yếu giới hạn ở thế lực văn quan ở Ung kinh, rất khó có cơ hội quang minh chính đại tiếp xúc với tướng lĩnh ở biên giới.

Hôm nay Tiêu Minh Triệt bất động thanh sắc đem cơ hội “Dẫn đầu cùng Liêm Trinh thành lập quan hệ cá nhân” đưa lên, Thái tử đối với hắn tất nhiên là khác biệt.

“Thái tử cảm thấy, đây là một cơ hội nhập đội ngài giao cho hắn.” Lý Phượng Minh bừng tỉnh đại ngộ: “Nhưng hắn lại không hoàn toàn tin tưởng thành ý của ngài. Cho nên, hắn cố ý để cho ngài biết trong phủ có tai mắt của hắn.”

Nếu Tiêu Minh Triệt vừa trở về liền trắng trợn điều tra trong phủ, vậy kết quả kia không cần nói cũng biết.

***

Tiêu Minh Triệt “Ừ” một tiếng, vẫn tiếp tục xem sách.

“Nói như vậy, ta căn bản không cần ở lại bắc viện đâu!”

Lý Phượng Minh có lý có cứ phân tích: “Hôm nay Thái tử nói đến chuyện của ta, chỉ vì làm bộ lơ đãng để cho ngài biết, trong phủ có tai mắt của hắn mà thôi. Cũng không phải thật sự quan tâm chúng ta có ngủ cùng nhau hay không.”

Tiêu Minh Triệt không nghe lời này của nàng, hắn buông sách xuống, rót một ly nước đến uống.

Thấy hắn im lặng không lên tiếng, Lý Phượng Minh nghi hoặc nhíu mày.

“Không đúng sao? Khương thẩm từng nói qua rồi, vương gia và vương phi ở vương phủ nhà khác cũng ở riêng, mỗi tháng chỉ cố định lấy hai ba ngày hợp trướng đôn luân thôi*.

*Ngủ cùng giường & thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.

Tiêu Minh Triệt buông chén xuống, thản nhiên liếc nàng: “Vợ chồng Phúc quận vương ở cùng một chỗ.”

“Vợ chồng Phúc quận vương? À, lần trước lúc Hoàng hậu mở tiệc ta có gặp qua rồi. Hai người bọn họ thoạt nhìn không giống vợ chồng Thái tử với Hằng vương lắm.”

Lý Phượng Minh hoang mang gãi đầu, duỗi thẳng chân chuẩn bị xuống giường.

“Nhưng mà, chuyện này có liên quan gì đến chúng ta… Này!”

Còn đang lúc nói chuyện, Tiêu Minh Triệt lại đột nhiên thổi tắt ánh đèn, trước mắt Lý Phượng Minh lập tức tối tăm mờ mịt.

“Tiêu Minh Triệt, ngài lại phát điên cái gì vậy hả? Muốn tắt đèn cũng không nói trước một câu.”

“Ta buồn ngủ.”

Trong bóng tối, thanh âm của Tiêu Minh Triệt ở gần ngay bên cạnh.

“Được rồi.” Lý Phượng Minh thu chân lại, tự giác nằm vào bên trong giường, kéo chăn đắp kín: “Vậy thì ngủ.”

Mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng nàng cũng không tranh cãi nhiều lời nữa.

Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên cùng người này ngủ chung giường, đắp chăn bông thuần khiết ngủ mà thôi, ngủ ở đâu mà chả là ngủ?

Đáng tiếc sự tình so với lúc trước, hình như có chút lệch lạc.

Vô luận là đêm đại hôn, hay là trước đó ở hành cung, mỗi lần Tiêu Minh Triệt nằm vào chăn trước, đều sẽ bảo đảm khoảng cách giữa hai người đủ rộng cho một người nữa nằm vào.

Nhưng đêm nay không biết có phải là bởi vì sau khi thổi đèn mới nằm vào hay không, mà phán đoán của hắn về khoảng cách rõ ràng là không chính xác.

Quá gần, gần đến mức có thể làm cho Lý Phượng Minh cảm nhận được rõ ràng khí tức cùng nhiệt độ cơ thể hắn.

Tối nay đến bắc viện, Lý Phượng Minh một lòng muốn hỏi Tiêu Minh Triệt chuyện ban ngày ở trong cung, liền quên phân phó Thuần Vu Đại tới sớm treo hương trong trướng.

Mùa xuân thích hợp dưỡng da, sau khi tắm xong nàng bôi một lớp “Ngọc nhuận hương thân cao”.

Giờ phút này màn đã buông xuống, trong trướng ngoại trừ hương thơm của Hương thân cao ra, còn mơ hồ xuất hiện một tia khí tức vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Giống như cỏ xanh được cắt tỉa vào buổi sáng trộn lẫn với sương đêm, tươi mát và lạnh thấu xương, làm cho mọi người say sưa với sự thoải mái, lại nhịn không được mà nổi da gà.

Trong bóng tối yên tĩnh, hơi thở này cùng Ngọc nhuận hương thân cao hòa quyện lại thành một mùi hương thoảng thoảng trầm mặc dây dưa, không hiểu sao lại có chút mập mờ không rõ ràng.

Lý Phượng Minh nhắm chặt hai mắt, cả người căng thẳng, tim đập đột nhiên nhanh hơn.

Nàng không thoải mái lắm, lẩm bẩm: “Sau này ta sẽ định trước vào ngày mùng một, với ngày mười lăm tới đây ngủ.”

“Chỉ có hai ngày một tháng?” Vậy Thái tử sẽ đưa ngoại thất cho ta.”

Không biết thế nào, thanh âm của Tiêu Minh Triệt đột nhiên trầm thấp nặng nề, làm cho Lý Phượng Minh tự dưng nhớ tới chén rượu mình uống trong buổi lễ trưởng thành.

Rượu kia tên là “Hồng vân tương”, sắc khinh vị thuần, lối vào triền miên, say mê quấn quýt, tư vị tuyệt hậu mỹ diệu khó có thể diễn tả thành lời.

Lúc hai gò má bắt đầu nóng lên, Lý Phượng Minh yên lặng xoay người, mặt hướng vào trong: “Nuôi ngoại thất không tốt. Để người ta không danh không phận trốn tránh sống hết đời, quá tạo nghiệt.”

“Ừm.”

“Nếu gặp được người mình thích, tốt nhất là ngài cứ dùng lễ nghĩa chu toàn nghênh đón vào cửa.” Lý Phượng Minh dừng một chút, lại nhỏ giọng đề nghị: “Trước đó tạm thời ủy khuất một chút làm Trắc phi, chờ tương lai ta rời đi rồi, thì nhanh chóng nâng người ta lên làm phù chính*.

*đưa thiếp làm chính thất, đó được gọi là hiện tượng “Phù chính” (扶正).

Theo Tề chế, Trắc phi phù chính là hợp tình hợp lý.

Người phía sau trầm mặc thật lâu, cũng không tiếp lời. Lý Phượng Minh dần cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, cũng không nói thêm gì nữa.

Thật ra hôm nay nàng rất mệt mỏi.

Buổi sáng đi theo Thuần Vu Đại học ủ nước tương hoa, mặc dù chơi đùa vui vẻ, nhưng đều là rườm rà lặp đi lặp lại mấy công đoạn, muốn nói không mệt là nói dối.

Trưa lại không ngủ, buổi chiều vì lo lắng Tiêu Minh Triệt chịu thiệt, mang theo tâm tư bất an đi ra ngoài cửa cung.

Sau khi hồi phủ thì tùy ý ăn cơm tối, tắm rửa thay quần áo xong lại tới tìm hắn nói chuyện…

Tính toán tỉ mỉ, cả ngày hôm nay của nàng tựa như một con quay xoay liên tục.

Lúc này thể xác và tinh thần đều chậm rãi buông lỏng, rất nhanh liền mơ màng đi vào mộng.

Không biết qua bao lâu, sau lưng bất ngờ lạnh lẽo.

Bị động tĩnh nhỏ này quấy nhiễu, Lý Phượng Minh cố gắng làm mình tỉnh táo một chút, mờ mịt quay đầu lại.

Chờ mắt thoáng thích ứng với bóng tối, liền phát hiện Tiêu Minh Triệt không biết vì sao lại ngồi dậy.

“Không phải ngài kêu buồn ngủ sao? Lại đứng dậy làm gì?” Nàng lầu bầu, không nhịn được mà ngáp một cái.

Tiêu Minh Triệt im lặng một lúc lâu, thanh âm lạnh lùng: “Có chuyện chưa làm, ngủ không được.”

“Chuyện gì?”

“Đánh Liêm Trinh.” Hắn nói xong liền chuẩn bị vén chăn xuống giường.

Người này tại sao lại nghĩ về chuyện này nữa rồi? Buổi chiều trở về không phải đã nói qua với hắn về lợi và hại trong đó rồi sao?

Gần đây hắn xem như đang ở đầu sóng ngọn gió, tuyệt đối không thể cùng Liêm Trinh có tiếp xúc riêng tư được.

Bất kể là đánh nhau ẩu đả hay là uống rượu mua vui, ở trong mắt người có tâm đều là giống nhau!

Lý Phượng Minh xoay người tiến lại gần một chút, cố chịu đựng sự thống khổ vì bị cơn buồn ngủ tra tấn, bất đắc dĩ trách móc nhẹ: “Tiêu Minh Triệt, ngài lại phát bệnh cái gì nữa vậy?”

“Không biết.” Chỉ muốn đánh người.

“Ngài nằm xuống ngay lập tức, nhắm mắt lại, ngủ đi.” Lý Phượng Minh lại ngáp một cái, lời uy hiếp lười biếng mềm nhũn, nghe không hề có lực độ: “Nếu lại nổi điên, ta tuyệt đối sẽ không khách khí với ngài nữa đâu.”

“Nàng đánh không lại ta, có thể không khách khí thế nào?

Không biết có phải ảo giác hay không, trong bóng tối, Lý Phượng Minh nghe thấy thanh âm này của Tiêu Minh Triệt, luôn cảm thấy khí thế của hắn vừa kiêu ngạo vừa phách lối.

Giờ phút này Lý Phượng Minh thật sự rất mệt mỏi, không còn tính nhẫn nại giảng đạo lý, tính tình đã lâu không gặp nhất thời nổi lên.

Nàng chống đỡ hai mắt đầy nước mắt, dùng sức trừng mắt nhìn bóng dáng Tiêu Minh Triệt: “Ngài dám dịch một tấc khỏi giường thử xem?”

Lúc trước ở hành cung, nàng cùng Tiêu Minh Triệt từng giao thủ một lần, kết quả đương nhiên là nửa điểm tiện nghi đều không chiếm được, còn bị hắn khống chế đến gắt gao.

Cùng một sai lầm, Lý Phượng Minh điện hạ chưa bao giờ phạm phải lần thứ hai.

Mặc dù giờ phút này nàng rất mệt mỏi, rất buồn ngủ, nhưng vẫn có cách khiến hắn không xuống được giường.

Trời sinh Tiêu Minh Triệt không sợ hãi, còn khiêu khích: “Dịch thì dịch.”

Ngay khi hắn vừa nửa thật nửa giả khẽ động thân mình, Lý Phượng Minh không chút do dự giơ tay chọc vào bên hông hắn hai cái.

Thừa dịp thân ảnh hắn đang sững sờ kinh ngạc, Lý Phượng Minh mạnh mẽ kéo hắn xuống.

Hắn còn chưa lấy lại tinh thần, trong thoáng chốc mất đi thăng bằng, thân thể theo lực đạo của nàng nghiêng ngả nằm lại trong chăn.

Nhưng Mà Lý Phượng Minh vẫn chưa xong, ngay sau đó liền lấy thế sét đánh không kịp bưng tai…

Cách chăn, cả người nằm đè lên người hắn.

“Trừ phi ném ta xuống giường trước, nếu không, trước khi bình minh ngài chỗ nào cũng đừng hòng đi.”

Nàng ngáp một cái, hai mắt chậm rãi nhắm lại.

“Cảnh cáo ngài, không được động nữa.”

Nàng mơ mơ màng màng nghĩ, nếu Tiêu Minh Triệt thật sự ném nàng xuống giường, vậy thì gọi Tân Hồi đi vào đánh hắn.

Trong phòng ngủ yên tĩnh hồi lâu.

Lâu đến khi hô hấp của Lý Phượng Minh có xu hướng bình ổn vững vàng, Tiêu Minh Triệt mới giống như thần tiên đi lạc vừa trở về vị trí.

Hắn trừng mắt nhìn đỉnh trướng đen sì, nhẹ nhàng ho một tiếng, ý đồ…

Thành thật mà nói, hắn cũng không biết chính mình có ý đồ gì.

Lý Phượng Minh nửa tỉnh nửa mê lại bị kinh động, mồm miệng không rõ nói: “Bảo ngài không được động nữa mà.”

Tiêu Minh Triệt khó khăn phun tiếng thì thầm khàn khàn: “Lý Phượng Minh, nàng thay đổi tư thế ngủ mau.”

Nằm sấp ngủ như vậy, một nơi nào đó bị đè nặng, hẳn là khó chịu lắm.

Mà hắn…Cũng rất khó chịu.

Đêm còn dài dằng dặc, nếu không tranh thủ thời gian buông tha lẫn nhau, đại khái sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.