Nàng Tựa Mật Đào

Chương 27



Edit: Hà Thu

Trong lúc mơ mơ màng màng, Lý Phượng Minh cũng cảm thấy nằm sấp ngủ khó chịu.

Thế là nàng mơ hồ lẩm bẩm: “Ngài phải thề sẽ không trốn đi, thì ta mới không đè ép ngài nữa.”

“Ta sẽ không chạy trốn.” Thanh âm tiêu Minh Triệt cơ hồ là từ kẽ răng gạt ra.

Nàng “Ừm” một tiếng, xoay người nằm ngửa ra.

Tiêu Minh Triệt im lặng thở phào nhẹ nhõm, không thể nói rõ cảm giác lơ lửng trong lòng là chuyện gì đang xảy ra.

Một lát sau, dường như Lý Phượng Minh không yên tâm, giống như nói sảng nói mê mà cất tiếng: “Ngài đi tới hôm nay không dễ dàng, đừng xúc động nhất thời. Ta…”

Tiêu Minh Triệt nín thở ngưng thần, đợi hồi lâu cũng không đợi được câu sau của nàng.

Nghiêng tai lắng nghe, mới phát hiện hô hấp của nàng đã bình ổn vững vàng, đúng là thật là đã ngủ thiếp đi.

Nửa đêm về sau, Lý Phượng Minh không hề động đậy nữa, nhưng Tiêu Minh Triệt lại không thể an ổn chìm vào giấc ngủ.

Cuối cùng hắn dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài, đẩy cửa sổ để gió lạnh thổi chừng nửa canh giờ.

Trong đầu lộn xộn như thể suy nghĩ rất nhiều, nhưng dường như lại không nghĩ gì cả.

Sáng sớm hôm sau, Lý Phượng Minh tỉnh lại phát hiện bên cạnh không có người, trong lòng liền cả kinh.

Nàng ăn mặc chỉnh tề rồi vội vàng ra khỏi phòng ngủ, vừa vặn gặp Tiêu Minh Triệt đang định đi vào.

Lý Phượng Minh mơ hồ nhớ lại hành động của mình đêm qua, lập tức ngượng ngùng: “Ta cho rằng ngài thừa dịp ta ngủ, lén chạy đi tìm Liêm Trinh.”

Tiêu Minh Triệt đờ đẫn liếc nàng một cái.

“Cái kia, tối qua ta không phải là muốn chiếm tiện nghi của ngài, chỉ là buồn ngủ quá thôi.” Lý Phượng Minh vốn định giải thích cái gì đó, nhưng vắt hết óc cũng không tìm ra được cách nói đàng hoàng.

Đêm qua nàng vừa buồn ngủ vừa vội, quả thật là không có đầu óc mà.

Nhưng mặc kệ là có tình huống gì, dù sao Tiêu Minh Triệt và nàng cũng đã có giao hẹn trước rồi, việc này nói như thế nào cũng là nàng thất tín đuối lý.

Lúc trước Tiêu Minh Triệt lấy chìa khóa khố phủ ra trao đổi, chính nàng cũng đã đáp ứng sẽ không chạm vào người ta.

Nàng thử suy bụng ta ra bụng người nghĩ nghĩ, nếu nàng bị một người mà mình không thích đè ép xuống…

Vậy thì làm gì còn đạo lý gì để nói nữa? Liều mạng cũng muốn đâm hắn ngay tại chỗ cho máu bắn tung toé ba thước!

“Được rồi, ngài có thể chịu đựng được mà không bẻ gãy cổ ta, đã là tận tình tận nghĩa rồi. Là ta không tuân thủ tốt ước định, mạo phạm ngài, xin lỗi. Nếu ngài nuốt không trôi cục tức này, muốn đánh muốn mắng ta đều nhận.”

Đối với lần thật lòng thỉnh tội nhận sai này của nàng, Tiêu Minh Triệt ngay cả ánh mắt cũng lười cho, tựa như du hồn tự mình vào phòng ngủ bù.

***

Bởi vì áy náy kiêm xấu hổ, nên Lý Phượng Minh trốn trong tiểu viện của mình cả buổi sáng.

Cơ mà, dù lòng nàng đang phập phồng không yên, nhưng thật sự cũng không có nhàn rỗi, mà là ở trong thư phòng suy nghĩ về chuyện của cửa hàng.

Đến cuối giờ tỵ*, nàng gọi Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi vào thư phòng.

* 9h giờ đến 11h sáng.

“Quế Tử Khê bên kia đã chuẩn bị xong xuôi mọi việc, cửa hàng phải nhanh chóng mở ra. Hôm nay các ngươi đi gặp nhân tuyển cho vị trí chưởng quầy đi.”

Nàng không muốn để cho quá nhiều người biết phía sau cửa hàng kia là nàng, cho nên trong cửa hàng không thể dùng người của Hoài vương phủ.

Đương nhiên, cũng không thể để cho Thuần Vu Đại hoặc Tân Hồi làm chủ được. Nếu để hai người này làm chủ của cửa hàng, còn có thể giấu được ai nữa?

Mấy ngày nay nàng đã nhiều lần cân nhắc qua, vẫn là sử dụng hai người kia là ổn thỏa nhất.

Tân Hồi canh giữ ngoài cửa cả đêm ở bắc viện, buổi sáng chỉ ngủ bù hai canh giờ, giờ phút này đầu óc còn chưa theo kịp. “Chưởng quầy được lựa chọn lúc nào? Là ai vậy?”

Lý Phượng Minh đem một viên thanh ngọc hoa đặt trên bàn, nhìn về phía Thuần Vu Đại: “Lúc trước đã qua tay ngươi, ngươi hẳn là biết bọn họ ở đâu chứ?”

Thuần Vu Đại lập tức ngầm hiểu: “Thành nam Ung kinh, ngõ Đồng Mộc, sòng bạc Huệ Sinh.”

“Trước tiên ngươi cứ hỏi rõ tâm tư của bọn họ, nếu đã không muốn trung thành với ta, vậy thì không miễn cưỡng. Còn nếu nguyện ý, về sau hai người bọn họ với bên ngoài chính là chủ nhân của cửa hàng kia.” Lý Phượng Minh dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn: “Đối với trong phủ này, thì nói ta đem cửa hàng kia lại bán lại cho người khác. Hiểu ý ta không?”

“Hiểu rồi. Thế nhưng, cho dù ý chí cũ của hai người bọn họ không thay đổi, nhưng ít nhất với Hoài vương và vợ chồng Khương thúc thì không giấu được.” Thuần Vu Đại bình tĩnh chỉ ra sơ hở: “Dù sao chúng ta cũng phải dùng công xưởng ở Quế Tử Khê.”

Lý Phượng Minh nói: “Tiêu Minh Triệt và vợ chồng Khương thúc, ta sẽ nói trước cho bọn họ biết, là mấy ngày nay các ngươi trong lúc vô tình gặp được, sau khi tiếp xúc cảm thấy hai người kia vừa nhanh trí linh cơ lại tuấn tú, là nhân tuyển tốt cho vị trí chưởng quầy, nên mới mời tới.”

Về phần Tiêu Minh Triệt có tin hay không, cũng không sao cả, một ngụm cắn chết cái thuyết phải như vậy là được.

Thuần Vu Đại gật đầu: “Nhớ rồi, điện hạ yên tâm.”

“Điện hạ là muốn bắt đầu dùng Ngọc Phương cùng Đồ Vu?!” Tân Hồi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vừa kinh vừa mừng.

“Lần trước gặp bọn họ, vẫn là hai ngày trước lễ trưởng thành của ta. Khi đó ta tuổi trẻ ngông cuồng, vạn lần không ngờ lại thành như bây giờ. Lúc nào các ngươi gặp hai người bọn họ, trước tiên nói giúp ta một tiếng xin lỗi. Để cho bọn họ ẩn nấp ở dị quốc hơn ba năm, đến cuối cùng vẫn là sống uổng.” 

Mi mắt Lý Phượng Minh rũ xuống, tự giễu cười cười, trong lòng đột nhiên nổi lên phiền não buồn bực. Cỗ tà hỏa uất ức đột nhiên sinh ra này không phải đối với người khác, mà là đối với chính mình.

“Mấy người các ngươi có lẽ là do mười đời chưa làm việc tốt, nên kiếp này mới gặp phải ta. Tiền đồ cẩm tú lúc trước đã hứa hẹn, rốt cuộc không cho được các ngươi rồi. Đại tài tiểu dụng*, là lỗi của ta.”

*Chỉ việc sử dụng nhân tài không thích đáng, gây ra sự oan uổng và sự lãng phí tài năng.

Tân Hồi thu liễm ý cười, cùng Thuần Vu Đại không hẹn mà cùng, quỳ hai đầu gối xuống đất.

“Điện hạ!”

“Quỳ cái gì mà quỳ? Ta chỉ thuận miệng cảm khái một chút thôi.”

Lý Phượng Minh khoát tay áo, làm ra bộ dáng bất cần đời, thản nhiên quay về vấn đề chính.

“Đi đi. Đối với hai người bọn họ nhất định phải nói rõ thân phận của ta hiện giờ, miễn cho bọn họ sau này gặp ta, lại nhận nhầm người.”

***

Buổi trưa, Lý Phượng Minh tinh thần mệt mỏi, liền phân phó thị nữ Châu Nhi trong viện: “Thuần Vu cùng Tân Hồi đi ra ngoài làm việc, trong viện ngươi gánh vác nhiều hơn một chút. Ta đi ngủ một lát, nếu có việc gấp gì đó, thì cứ trực tiếp vào phòng ngủ báo cho ta.”

Bình thường tẩm phòng của nàng chỉ cho phép Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi ra vào, đột nhiên lần này lại được sự cho phép của nàng, nên Châu nhi vô cùng mừng rỡ.

“Vâng! Nhưng ngài cứ thế ngủ mà không cần ăn trưa sao?”

“Từ sáng đến bây giờ cả người ta đều không thoải mái, không có khẩu vị gì. Đợi lát nữa để cho phòng bếp nấu một chút cháo trắng, không cần chuẩn bị đồ ăn khác, ta tỉnh dậy trộn thêm hoa tương ăn là được.”

Lý Phượng Minh suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu.

“Đúng rồi, thói quen ngủ của ta không tốt lắm. Nếu ngươi đi vào, nói chuyện lớn hơn một chút là được, không cần vén màn giường lên.”

Mặc dù nàng đã dần dần thích ứng với Hoài vương phủ, nhưng vẫn sợ mình trong lúc nửa mê nửa tỉnh sẽ có phản ứng quá khích.

Sau khi vào trướng nằm xuống, Lý Phượng Minh nhắm mắt lại, nhưng vẫn chưa lập tức ngủ ngay.

Thật ra nàng đã rất lâu không nhớ tới chuyện trước kia, hôm nay đại khái là bởi vì Ngọc Phương cùng Đồ Vu, những quá khứ đã bị cật lực mai táng chôn sâu trong đáy lòng khó tránh khỏi lại bị lật lại.

Có một số điều, ngày thường không nghĩ về nó, thì thật giống như chưa từng có gì xảy ra.

Nhưng lúc này một mình nằm trong trướng, rất nhiều hình ảnh của quá khứ lại bắt đầu hỗn loạn hiện ra ở trong đầu, nàng đột nhiên rất khó chịu.

Nàng không làm bất cứ điều gì sai trái, nhưng trong một đêm lại mất đi tất cả.

Nếu không phải hai năm trước có tờ giấy quốc thư hòa thân kia, thì chỉ sợ giờ phút này cỏ ở mộ phần của nàng đã cao đến ba trượng rồi.

Chính mình nghèo túng thì cũng thôi đi, còn liên lụy người bên cạnh cũng phải chạy vạy bôn ba.

Thuần Vu Đại, Tân Hồi, Ngọc Phương, Đồ Vu.

Bốn người này mặc dù xuất thân khác nhau, gặp gỡ cũng khác nhau, nhưng ở lĩnh vực sở trường của mình, năng lực thật sự khó mà nói được thành lời. Nếu đem bọn họ đặt ở bất kỳ quốc gia nào, không nói đến làm tể làm tướng, nhưng ít nhất khi lên đài cũng sẽ trở thành trụ cột của triều đình.

Chỉ là vận khí đeo bám, theo phải một người chủ xui xẻo như nàng, khiến cho ngay cả tên cùng thân phận trước kia của mình cũng không giữ được, chứ đừng nói cái gì mà cẩm tú tiền đồ, chí hướng khát vọng.

Lý Phượng Minh càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với người khác, càng nghĩ càng chua xót, cuối cùng lại có chút ẩm ướt ấm áp từ khóe mắt thấm ra.

Nàng nằm im không nhúc nhích, lười nhác lau, để cho những yếu đuối và chua xót hiếm hoi đó lặng lẽ chảy xuôi.

Giữa đường Châu Nhi tiến vào một lần, nói là Tiêu Minh Triệt phái người tới, hỏi nàng lúc nào mang đồ đạc qua bắc viện.

Lý Phượng Minh nhịn xuống nức nở, hữu khí vô lực trả lời một câu: “Nói cho điện hạ biết, ta không chuyển qua, mấy ngày nữa sẽ tự đến. “

Bị cắt ngang một chút, nên cái loại cảm giác chua xót không hiểu thấu trong lòng kia đã phai nhạt hơn phân nửa, chỉ còn lại mệt mỏi cùng chán nản.

***

Không biết là ngủ qua bao lâu, dù sao lúc tỉnh lại đã gần hoàng hôn.

Lý Phượng Minh ngủ đến mức toàn thân bủn rủn, đầu óc mê man, khắp người chỗ nào cũng không thích hợp.

Kéo chuông treo dây gọi Thuần Vu Đại tiến vào hỗ trợ mặc quần áo, nhưng người vào trong lại là Châu Nhi.

Châu Nhi vừa thấy nàng liền lộ vẻ kinh ngạc: “Vương phi ngài… Làm sao vừa tỉnh dậy, mắt đã sưng lên rồi?”

Lý Phượng Minh lúng túng hơi giật mình, giọng nói khàn khàn, tốc độ nói chậm chạp vô lực: “Trước khi đi ngủ có uống hai ly nước.”

“Vậy ta đi luộc hai quả trứng gà cho ngài đắp một chút nhé.”

“Thuần Vu và Tân Hồi vẫn chưa hồi phủ sao?”

Châu Nhi một bên thay nàng thắt dây áo, một bên nhỏ giọng đáp: “Đã về rồi. Thuần Vu cô nương đang chuẩn bị đồ vật cho ngài.”

Lý Phượng Minh cảm thấy mình có chút đầu nặng chân nhẹ, nhưng còn có thể cố gắng chống đỡ, híp mắt nhìn nàng: “Chuẩn bị cái gì?”

Lời còn chưa dứt, một cỗ ấm áp từ trong bụng đã cuồn cuộn chảy ra.

Không cần Châu Nhi trả lời, Lý Phượng Minh xấu hổ liền biết Thuần Vu Đại đi chuẩn bị cái gì cho mình.

Cuối cùng nàng cũng hiểu được vì sao buổi chiều tâm trạng lại đột nhiên phập phồng, xuân đau thu buồn, âm thầm rơi lệ.

Mỗi lần sắp tới quỳ thủy, nàng đều ít nhiều có chút kỳ quái bất thường.

Nhưng nàng đối với những chuyện nhỏ nhặt từ trước đến nay đều không nhớ gì cả, mà quỳ thủy từ xưa tới nay chưa bao giờ đúng ngày đúng giờ. Mỗi lần đều sai lệch năm ba ngày, nhiều năm như vậy toàn bộ đều dựa vào Thuần Vu Đại giúp nàng bấm đốt ngón tay tính toán ngày tháng.

***

Sau khi tắm rửa đơn giản, rồi thay đổi xiêm y một lần nữa xong, Lý Phượng Minh càng không vực dậy tinh thần nổi, ỉu xìu đến hai mắt đăm đăm, không muốn nói chuyện, cũng không muốn động đậy.

Nghe người khác nói chuyện luôn giống như cách tầng tầng lớp lớp, đầu óc cũng bị dính chặt, cho nên lười nhác nghe, cũng lười nhác nghĩ.

Châu Nhi bưng cháo trắng nóng hổi trộn tương hoa vào, nàng liếc mắt nhìn Tân Hồi một cái, giống như tiểu hài tử chơi xấu.

Vì muốn giữ lại chút mặt mũi cho điện hạ nhà mình, Tân Hồi bèn bảo Châu Nhi rời khỏi phòng ăn, sau đó nở nụ cười đồng tình, quen thuộc đút cho nàng ăn.

Sau khi đút cháo xong, thừa dịp lúc Tân Hồi giúp nàng lau miệng, liền mạnh dạn nhéo nhéo hai má mềm mại của nàng.

“Đã lâu không thấy điện hạ chơi xấu như vậy, nhìn còn rất thân thiết. Ta rất thích ngài vào những thời điểm lười để ý đến người khác như này, có thể tùy tiện vo tròn bóp dẹp.”

Tuy nói, Lý Phượng Minh không phải tháng nào cũng mang bộ dạng quỷ quái như vậy, nhưng cũng không phải lần đầu tiên như thế.

Trước kia khi còn ở Ngụy quốc, nếu gặp phải chuyện phiền lòng khó khăn, nhất thời không giải quyết được, lại vừa lúc gặp phải quỳ thủy tới, thì nàng sẽ lại mang kiểu bộ dáng quái dị nửa sống nửa chết này.

Lúc vừa mới bắt đầu Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi còn sợ tới mức gọi ngự y, mấy lần sau hai người liền hiểu, thân thể nàng cũng không có khó chịu tới mức phải khám bệnh.

Chỉ là trong lòng có chuyện buồn phiền bế tắc, không thể vực dậy được tinh thần, không muốn nói chuyện không cũng muốn động, chỉ muốn làm một người ngốc nghếch vô lo.

Tân Hồi cõng nàng trở về phòng ngủ, rồi đặt lên giường: “Biết ngài lười nhúc nhích, vậy nằm nghỉ một lát trước đi. Thuần Vu đi luộc trứng, chờ nàng trở về sẽ đắp mắt cho ngài.”

Lý Phượng Minh vốn định nói mình mê man cả buổi chiều, lúc này cho dù nằm xuống cũng không ngủ được. Hơn nữa mới ăn cơm xong, nàng cũng không muốn lập tức nằm, chỉ muốn một có một túi nước ấm để chườm bụng.

Nhưng nàng từ trong ra ngoài đều không thoải mái, rõ ràng lời nói đã đến bên miệng, nhưng vẫn lười biếng lên tiếng, chỉ giơ tay chạm vào mu bàn tay Tân Hồi.

Đầu ngón tay nàng hơi lạnh, Tân Hồi lập tức hiểu ra: “Túi nước ấm đúng không? Ngài ngồi yên, ta sẽ đi lấy một cái tới.”

Sau khi Tân Hồi đi ra ngoài, Lý Phượng Minh nghiêng người ngồi ở đầu giường, trán chống lên cột giường, ánh mắt tan rã, ngây ngốc như một con rối mềm mại lấp đầy lõi bông.

Chốc lát sau, nàng nghe thấy thanh âm của Tiêu Minh Triệt ở cửa, không biết là Châu Nhi hay là ai đang trả lời, chỉ là loáng thoáng, nghe không rõ ràng lắm.

Loại sự tình như quỳ thủy này, chung quy vẫn là chuyện tư mật của cô nương gia, nghĩ đến bên ngoài mặc kệ là ai cũng sẽ không biết xấu hổ mà đi giải thích tinh tế, chỉ nói hai ba câu mập mờ qua loa cho xong chuyện thôi.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Tiêu Minh Triệt đã tiến vào.

Tiêu Minh Triệt nhìn bộ dáng trống rỗng như hồn phi phách tán này của nàng, trong mắt hiện lên lo lắng.

Lý Phượng Minh dựa vào cột giường không nhúc nhích, vẻ mặt chết lặng chậm rãi lắc đầu, ý bảo mình không có việc gì.

Thật tình, nàng rất muốn hắn lập tức đi ra ngoài.

“Khương thẩm nói, từ trưa đến giờ nàng chưa ăn gì.” Tiêu Minh Triệt đi tới cúi xuống nhìn nàng, thật sự không thể tin được đây là bộ dáng không có việc gì.

Mi mắt Lý Phượng Minh mềm oặt nằm rủ xuống, gật gật đầu, lại lắc đầu.

Cái câu “từ trưa tới giờ chưa ăn gì” là không đúng. Buổi trưa đúng là không ăn, nhưng mới vừa rồi ăn một chén cháo, lúc này trong miệng vẫn còn ngọt.

Đáng tiếc, Tiêu Minh Triệt không thể từ trong hai động tác mâu thuẫn trước sau của nàng lĩnh ngộ ra tiếng lòng của nàng.

Hắn nghiêm mặt nói: “Vẫn là phải gọi phủ y.”

Lý Phượng Minh nâng mí mắt lên, hai mắt vô thần nhìn hắn, tay phải đặt trên đùi ngoắc ngoắc ngón trỏ.

“Làm gì vậy?” Tiêu Minh Triệt thoáng nhìn động tác nhỏ của nàng, dừng bước.

Nàng lại ngoắc ngoắc ngón trỏ.

Tiêu Minh Triệt đến gần nửa bước trước, một đầu gối co lại, nửa ngồi xổm trước mặt nàng: “Nói chuyện.”

“Ăn rồi.”

Âm thanh của nàng quả thực là nhẹ như muỗi kêu, hoàn toàn không giống bình thường. Nếu không đến gần như vậy, thật đúng là không nghe rõ đang nói cái gì.

Tiêu Minh Triệt bất giác căng thẳng thân thể: “Đau đến mức không có sức lực nói chuyện?”

Lý Phượng Minh giống như mèo bệnh mà “ừm” một tiếng. Thực ra thì cũng không đến mức đau như vậy, chẳng qua là đơn thuần không muốn tốn sức nói chuyện thôi.

Tiêu Minh Triệt mặt lạnh nghiêm túc: “Để phủ y đến khám.”

“Không.” Đến quỳ thủy lại đi gọi đại phu tới khám? Mặt mũi đâu mà làm người nữa chứ.

“Nàng cứ nằm xuống trước đã.” Hắn do dự trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, vẫn vươn tay, nghiêng người muốn đỡ nàng nằm xuống. Nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm vào vai nàng lại dừng lại.

Một cái nghiêng người này, cách gần hơn một chút, hắn liền ngửi được một chút mùi máu tươi nhàn nhạt: “Bị thương rồi?!”

Tuyệt đối không nghĩ tới người này lại có cái mũi thính như vậy.

Lý Phượng Minh lúng túng đến cực điểm, trên mặt vốn không có huyết sắc nhất thời đỏ hồng, bỗng nhiên dùng sức muốn ngồi dậy: “Không có. Ngậm miệng lại. Ra ngoài đi.”

Nàng tự biết mình rống vừa hung vừa lớn tiếng, nhưng kỳ thật hoàn toàn là khí âm khô khốc, giống như tơ lụa, nhẹ nhàng phiêu phiêu.

Ngược lại là động tác quá mức gấp gáp mãnh liệt, khiến cho bụng đột nhiên nổi lên một trận đau thấu tim gan, mắt đầy sao vàng văng khắp nơi. Trong nháy mắt liền thoát lực mất thăng bằng, cả người giống như không xương đổ về phía trước.

Tiêu Minh Triệt nhanh tay lẹ mắt, trong lúc hoảng loạn khiếp sợ vẫn vững vàng đỡ được eo nàng.

“Rầm” một tiếng trầm đục vang lên, đáng ra Lý Phượng Minh sẽ ngã nhào ôm lấy cột giường, nhưng lúc này lại biến thành thái dương chống lên trán Tiêu Minh Triệt.

Lần này thì hay rồi, hai người cùng nhau nổ đom đóm mắt.

Giây lát sau, hai người bọn họ chậm rãi mở mắt.

Hai người mang tâm tư khác nhau, lại đồng thời ở trong đôi mắt đầy sao vàng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của đối phương.

Cùng lúc đó, chỗ bình phong truyền đến tiếng kêu nơm nớp lo sợ liều chết cũng phải can ngăn của Tân Hồi.

“Hai vị điện hạ, xin thứ cho ta nói thẳng, tối nay không nên hợp trướng, xin hãy khắc chế.”

Cảnh tượng sẽ rất đẫm máu, tư vị sẽ không tuyệt vời chút nào đâu. Các ngài tốt nhất nên tin tưởng, bên trong “Diễm hương xuân truyền kỳ” đã viết rõ ràng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.