Trong mấy ngày Lý Phượng Minh vội vàng thanh tra tai mắt của Thái tử trong phủ, Chiến Khai Dương cũng phụng mệnh Tiêu Minh Triệt âm thầm điều tra một chuyện.
Mấy ngày Chiến Khai Dương liên tục được Thuần Vu Đại chỉ điểm, làm việc đã dần có quy tắc.
Hắn trước tiên sai người đi tìm thương nhân Ngụy quốc ở khắp thị phường Ung kinh, bóng gió hỏi được vài dấu vết vụn vặt để lại. Sau đó ở trong Hoài vương phủ lục lọi cửa cung chép hai ba năm gần đây, trích ra tin tức trong đó có liên quan đến Ngụy quốc. Còn tìm phương pháp đi mấy chuyến đến phòng ghi chép của Hồng Lư tự.
Một trong những chức trách quan trọng của Hồng Lư tự là quản lý các vấn đề bên ngoài đất nước, bởi vậy họ biết tương đối nhiều về các vấn đề nhỏ của các quốc gia khác.
Như vậy chứng thực lẫn nhau với lời nói của các thương nhân Ngụy quốc, cũng sẽ dễ dàng bỏ đi tin tức giả giữ lại cái thật.
Ban đầu, Chiến Khai Dương cũng không hiểu vì sao Tiêu Minh Triệt lại đột nhiên muốn điều tra tin tức liên quan đến “Trữ quân quá cố của Ngụy quốc”.
Đợi đến khi hắn đưa hết thảy tra được vào thư phòng bắc viện, chính trong lòng hắn cũng có suy đoán kinh người.
Khi nhiều yếu tố nhỏ rải rác cùng các chi tiết khác nhau khắp nơi được dung hòa lại, cũng sẽ không hiện ra cái gì khác thường.
Nhưng khi những yếu tố này được thu thập, sàng lọc và tổng hợp bởi những người có tâm ý, thì ít nhiều gì cũng có thể chắp vá ra một chút ẩn ý mơ hồ, thậm chí là cả bí mật bị che giấu đã lâu.
“Đương kim Ngụy quốc hoàng hậu cùng sinh dục được hai vị hoàng nữ. Một vị trước mắt chưa trưởng thành, tạm thời chưa có phong hào là Lục công chúa Lý Dao. Người còn lại là Trữ quân quá cố, Đại công chúa Lý Nghênh.”
Điều này mọi người ở Ngụy quốc đều biết, ở Tề quốc cũng không tính là bí mật mới mẻ gì, ngược lại cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Chiến Khai Dương trình bày tới đây thì hơi dừng lại một chút, nhìn về phía Tiêu Minh Triệt đang ngồi ngay ngắn trước bàn.
Tay phải Tiêu Minh Triệt yên lặng đặt trên chồng giấy tràn ngập tin tức, như có điều suy nghĩ mà “ừm” một tiếng, tỏ vẻ đang nghe.
Vì thế Chiến Khai Dương nói tiếp: “Theo thuyết pháp của Hồng Lư tự, đương kim đế hậu Nguỵ quốc bất đồng chính kiến từ xưa đến nay. Năm cựu trữ quân Lý Nghênh mười bảy tuổi, đế đảng và hậu đảng xuất hiện một cuộc xung đột kịch liệt, vì thế thậm chí còn triển khai tranh luận triều đình, nhưng đề tài thảo luận xung đột lại không rõ ràng. Lần luận biện đó, cuối cùng là hậu đảng hơi chiếm thế thượng phong…”
Ước chừng mười tháng sau, Tông Chính Tự, chưởng quản phụ trách công việc hoàng tộc Ngụy quốc, chiêu cáo với bên ngoài rằng “Trữ quân bệnh nặng, Hoàng hậu Bệ hạ ưu tư thành bệnh”.
Việc này bề ngoài xem ra là chuyện thường tình của con người, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ lại có chút vi diệu, trên phố Ngụy Đô Lạc thành đối với việc này cũng từng có một ít lời đồn đãi phỏng đoán.
Dù sao Ngụy quốc thực hiện chế độ đế hậu cộng trị, Hoàng hậu cũng là “vị vua thứ hai”, cùng với Hoàng đế được xưng là bệ hạ.
Hoàng hậu bởi vì trữ quân bệnh nặng mà ưu tư thành bệnh, lui về vị trí trung cung tĩnh dưỡng, quyền hành liền bị Ngụy đế hoàn toàn thu nạp.
Đến khi Ngụy hậu giao quốc tỉ nửa ấn ra, liền tạm thời phai nhạt khỏi triều đình, cục diện giữa đế đảng và hậu đảng tự nhiên nghịch chuyển.
Mùa xuân năm sau, Tề quốc đưa quốc thư thông gia cho Ngụy quốc.
Cũng không sai biệt lắm vào lúc này, cựu trữ quân Lý Nghênh dưỡng bệnh hơn một năm ở Đông cung đột ngột qua đời, hưởng dương mười tám tuổi.
“Bởi vì cần chuẩn bị công tác thông gia, nên Ngụy hậu cố nén nỗi đau mất con gái trở về triều đình. Nàng ra sức bài chúng nghị luận, khâm điểm cho thư đồng trước đây của trữ quân, con gái của Dụ vương Lý Điển Lý Phượng Minh được chọn làm người đi hòa thân, Ngụy đế phong nàng làm ‘Cẩm Bình công chúa’…”
Theo cách nói này, cùng với việc giới thiệu thân phận của Lý Phượng Minh bên trên quốc thư hòa thân là hoàn toàn trùng khớp.
Nhưng Chiến Khai Dương nói đến đây, không tự chủ được rũ mi mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Tiêu Minh Triệt.
“Căn cứ theo lời của vài thương nhân Ngụy quốc, trước đó, trên phố chỉ biết thư đồng của trữ quân làm chủ ti của Huy Chính viện, Túc Uyển.”
Theo Ngụy chế, sau khi lễ trưởng thành của trữ quân qua đi, liền phải tự mình chọn thần thuộc để thành lập “Huy chính viện” cho Đông cung, lãnh thánh dụ của đế hậu cùng nhau xử lý quốc chính.
Huy chính viện của cựu trữ quân Lý Nghênh chỉ tồn tại khoảng một năm, sau đó liền theo cái chết của nàng mà tan đàn xẻ nghé.
Nhưng thân phận của Túc Uyển lại có vài phần sắc thái truyền kỳ, chủ ti của Huy Chính viện lại là trọng thần số một dưới danh nghĩa trữ quân, cho nên dân chúng bình thường đối với nàng cũng không xa lạ.
“Các thương nhân Ngụy quốc nói, Túc Uyển là danh tướng trẻ mồ côi đã chết của Ngụy quốc, tổ tiên từng cùng dòng họ Lý thị liên hôn, cũng miễn cưỡng dính chút huyết mạch ngoại thích hoàng thất Ngụy. Từ thuở nhỏ cha mẹ nàng đều đã mất, bởi vì thiên tư xuất chúng nên được nuôi dưỡng ở Đông cung, làm thư đồng cho trữ quân Lý Nghênh. Sau khi Lý Nghênh thành lập Huy Chính viện, Túc Uyển liền được chỉ định làm Ngụy chủ ti.”
Chiến Khai Dương hít sâu một hơi, tim đập rất nhanh.
“Sau khi Lý Nghênh qua đời, Huy chính viện giải tán, Túc Uyển cự tuyệt lời mời của nhị hoàng tử Lý Vận, tự xin đi thủ lăng cho cựu trữ quân Lý Nghênh, về sau chưa từng không công khai lộ diện, cũng không ai biết nàng đã đi đâu, có kết cục thế nào.”
Theo lẽ thường, trữ quân của một quốc gia thường không chỉ có một tên thư đồng.
Nhưng so với người được mọi người biết rõ ngọn nguồn như Túc Uyển, thì người bình thường ở Ngụy quốc đối với vị thư đồng của trữ quân là “Con gái Dụ vương Lý Phượng Minh” này vô cùng xa lạ.
Hình như nàng là sau khi trữ quân qua đời, mới trống rỗng bị mọi người biết được.
“Điện hạ, ngài nói xem, thân phận chân chính của Vương phi, rốt cuộc là người nào?” Chiến Khai Dương thật sự quá khiếp sợ, khi hỏi ra lời này thanh âm đều phát run.
Tiêu Minh Triệt lại không gợn sóng, ngữ điệu cũng không mặn không nhạt: “Ngươi cảm thấy sao?”
Mặc dù là câu hỏi ngược, nhưng trong lòng hắn đã sớm có phỏng đoán.
Chiến Khai Dương tra được những thứ này, chỉ là khiến cho hắn thêm phần xác nhận phán đoán của mình mà thôi.
Chiến Khai Dương nuốt nước miếng, không dám hé răng.
Dựa theo những tin tức trước mắt này để suy đoán, thân phận chân chính của Lý Phượng Minh, đại khái nằm giữa “cựu trữ quân Ngụy quốc Lý Nghênh” và “Túc Uyển – Chủ ti lúc trước của Huy chính viện.”.
Nếu chân tướng là người trước, Chiến Khai Dương chỉ suy nghĩ một chút liền cảm thấy hoang đường, nào dám nói ra?
Trữ quân một nước giả chết, trở thành công chúa nhận mệnh đi dị quốc hòa thân…
Những thoại bản thiên mã hành không truyền kỳ trên phố, cũng không dám bịa ra tình tiết giật gân như vậy đâu!
Tiêu Minh Triệt cũng không có ý đi sâu thảo luận, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn: “Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, cũng nhớ nên giữ kín miệng.”
“Vâng.”
***
Ngày mười lăm hôm đó, Lý Phượng Minh tiến cung tiếp nhận sự dạy dỗ của Hoàng hậu.
Lúc xuống xe ngựa ở cầu bạch ngọc ngoài cửa cung, lại ngoài ý muốn gặp được Văn Âm cũng tiến cung hôm nay.
Kỳ thật cũng không phải chỉ có mỗi Văn Âm.
Giờ phút này trước cầu bạch ngọc náo nhiệt phi thường, không ít xe ngựa cùng kiệu đang đậu ở đây.
Hơn phân nửa mệnh phụ cùng quý nữ có mặt mũi trong Ung kinh thành đều tới, tất cả mọi người đều diện trang phục lộng lẫy, khung cảnh có thể nói là y hương tấn ảnh*, cực kỳ đẹp mắt.
* Y hương tấn cảnh là một thành ngữ: y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.
Tuy nói Tiêu Minh Triệt hiện nay là một trong số ít thân vương khai phủ, nhưng bởi vì không được Tề đế coi trọng, nên địa vị của hắn trong triều có chút xấu hổ.
Nữ tử Tề quốc sau khi kết hôn chính là thê dựa vào phu quý, Tiêu Minh Triệt như thế, Lý Phượng Minh đương nhiên sẽ không quá được săn đón.
Các nhà mệnh phụ quý nữ nhận ra thân phận của Lý Phượng Minh, cũng chỉ là tiến lên hành lễ chào hỏi.
Sau đó liền tự mình lui ra, rồi đồng thanh mời nàng lên cầu trước, cũng không có ý bắt chuyện.
Lý Phượng Minh chẳng những không để ý, ngược lại tâm tình vô cùng vui sướng, nhìn mỗi người các nàng đều giống như là đang nhìn thỏi vàng đi lại ——
Mũi nàng linh động, liên tiếp ngửi thấy mùi hương cùng son phấn quen thuộc trên người nhiều người.
Bởi vậy có thể thấy được đây đều là khách hàng lớn của nàng. Nàng đối với khách hàng làm sao có thể có nửa lời oán hận được?
Lý Phượng Minh kiềm chế vui sướng trong lòng, cùng Văn phu nhân thấp giọng chào hỏi, rồi dẫn theo Văn Âm đi trước mọi người.
Lên cầu bạch ngọc, Lý Phượng Minh vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi Văn Âm: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao hôm nay các ngươi cũng tiến cung?”
Văn Âm rầu rĩ hừ một tiếng, kéo chặt cánh tay nàng.
“Hoàng hậu hôm qua đột nhiên sai người truyền lệnh, nói phàm là người trong nhà có nữ nhi hơn mười lăm tuổi, còn chưa có hôn ước, hôm nay phải mang vào trung cung yết kiến.”
“Khó trách ta lại không nghe được tiếng gió.” Lý Phượng Minh gật gật đầu, lại hỏi: “Vì chuyện gì mà muốn tiểu cô nương chưa lập gia đình đều vào cung yết kiến? Không phải là Hoàng hậu đột nhiên nảy ra ý tưởng, muốn giúp nhiều người dắt sợi chỉ đỏ như vậy chứ?”
Tề quốc hoàng hậu không làm chính trị, ngoại trừ chuyện này, Lý Phượng Minh thật sự không nghĩ ra khả năng nào khác.
“Ai biết được? Hôm qua người truyền lệnh cũng không nói rõ.” Văn Âm cười khổ cười khịt mũi: “Nếu Hoàng hậu thật sự muốn thay mọi người dắt sợi chỉ đỏ, mẫu thân ta cầu còn chẳng được.”
Về tiêu chuẩn trưởng thành, Tề quốc khác với Ngụy quốc.
Người Ngụy, bất kể là nam hay nữ, đều được coi là trưởng thành khi đủ mười sáu tuổi; Mà người Tề thì lấy nam mười sáu, nữ mười lăm làm quy chuẩn trưởng thành.
Các cô nương có xuất thân danh gia vọng tộc của Ngụy quốc rất ít khi vừa trưởng thành đã thành thân, bởi vì mười sáu mười bảy tuổi chính là thời khắc mấu chốt để học tập, giám khảo các loại hình, không có thời gian rảnh rỗi ở thời điểm này nói chuyện hôn nhân cưới gả.
Tề nữ thì khác.
Điều quan trọng nhất trong cuộc sống của họ là lập gia đình, vì vậy mười lăm hoặc mười sáu tuổi đã kết hôn chiếm đa số.
Văn Âm chỉ nhỏ hơn Lý Phượng Minh hơn một tuổi, cuối năm nay là tròn mười chín tuổi. Nàng ở Tề quốc lúc này được xem như là cô nương lớn tuổi, Văn phu nhân đương nhiên phải sốt ruột.
Lý Phượng Minh cười liếc xéo nàng, có chút tò mò: “Văn phu nhân có cái gì mà phải gấp? Lấy xuất thân gia tộc của ngươi, cho dù trong nhà thật sự yêu thương, dự định giữ ngươi ở nhà thêm vài năm, chắc hẳn cũng vì ngươi đã sớm có hôn ước rồi đi?”
“Ngươi chưa nghe nói qua chuyện của ta?” Văn Âm kinh ngạc.
“Ta ở Ung Kinh thành chỉ có một người bằng hữu duy nhất là ngươi. Loại chuyện riêng của khuê các này, nếu ngươi không nói cho ta biết, ta đi đâu nghe nói đây?”
Lý Phượng Minh suy nghĩ một chút, lại thành khẩn nói: “Ngươi cũng đừng quá miễn cưỡng, không muốn nói thì đừng nói.”
“Cũng không phải là bí mật gì, người khắp kinh thành đều biết.” Thái độ của Văn Âm ngược lại vô cùng hào phóng, hơi ghé sát vào bên tai nàng, đè ép tiếng nói cười.
“Năm ta mười bốn tuổi, Hoàng hậu từng nói chuyện với mẫu thân ta, muốn làm trắc phi của Thái tử. Về sau Thục quý phi ở trước mặt bệ hạ dùng chút thủ đoạn nhỏ, thành công phá hỏng cuộc nhân duyên này.”
Thái tử là do Hoàng hậu sinh ra, Thục quý phi lại là mẹ đẻ của Hằng vương.
Thái tử cùng Hằng vương luôn luôn không hợp nhau, Thục quý phi làm sao có thể giương mắt nhìn Văn gia trở thành trợ lực của Thái tử?
Văn gia là thư hương thế gia, phụ thân của Văn Âm là Văn Trạch lại là đại học sĩ đương triều, biểu tỷ của nàng còn là Hằng vương phi nữa.
Gia thế như vậy, môn hộ bình thường không có can đảm trèo lên làm quan hệ thông gia. Mà đối phương môn đăng hộ đối với Văn gia, nhà nào sẽ là đèn cạn dầu đây?
Đám người có ý chỉ cần ngẫm lại Văn Âm là cô nương suýt nữa trở thành trắc phi của Thái tử, liền không thể không cố kỵ.
Vì thế hôn sự của Văn Âm trở thành cao không thành mà thấp cũng không được, không hiểu sao trì hoãn đến nay.
“Lúc trước ở hành cung, Hằng vương phi mang ngươi đi cùng, lúc đó Thái tử phi nhìn ngươi kiểu mũi không phải mũi mà mắt không phải mắt, trong lòng ta đã nghi nghi rồi.”
Lý Phượng Minh vỗ mu bàn tay Văn Âm, đuôi lông mày khẽ nhướng lên.
“Tính ra, Thái tử lớn hơn ngươi gần sáu bảy tuổi, bỏ lỡ cũng không đáng tiếc.”
“Đương nhiên không đáng tiếc.” Văn Âm hơi nâng cằm lên, nụ cười ngượng ngùng vui mừng cất giấu vài phần thần bí.
Lý Phượng Minh bừng tỉnh đại ngộ: “Trong lòng có người rồi?”
“Không nói cho ngươi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Âm đỏ lên, đẩy nàng bước chân lên bộ liễn vào cung.
***
Nguyên bản hôm nay nên là Hoàng hậu dạy các vị phụ tử của hoàng tự, nhưng nàng đã triệu các cô nương chưa lập gia đình vào cung, nên hiển nhiên nhóm người sau mới là trọng điểm hôm nay.
Làm lễ xong, Hoàng hậu qua loa nhấn mạnh vài câu tam tòng tứ đức linh tinh, sau đó dẫn mọi người đến ngự hoa viên ngắm hồ sen.
Lúc này, hoa sen mới nhô ra búp nhọn, nhưng lá sen tỏa ra đón trời, ngược lại vẫn có cảnh có thể thưởng thức.
Chính giữa hồ sen có khoảng đình rộng lớn bốn phía thông suốt, hơn ba mươi người ở trong đó thưởng ngoạn cũng chỉ là hơi chen chúc một chút, không cảm thấy chật chội bao nhiêu.
“Hoài vương phi, nào, đến đây ngồi cùng bổn cung này.” Hoàng hậu ý cười từ ái, gọi Lý Phượng Minh đến bên cạnh mình.
Rất nhiều người ở đây đều có chút kinh ngạc ——
Thái tử phi hôm nay có việc không thể đến yết kiến Hoàng hậu, nhưng hai vị trắc phi, chiêu huấn của Thái tử đều ở đây, như thế nào lại đến phiên Hoài vương phi được Hoàng hậu nâng đỡ?
Người khác nghĩ mãi mà không ra, nhưng trong lòng Lý Phượng Minh lại biết rõ.
Lúc trước ở hành cung Tích Thúy Sơn, nàng vì giúp Tiêu Minh Triệt trút giận, liền ở trước mặt Tề đế phân trần một phen, không để lại dấu vết giúp Hoàng hậu đoạt lại quyền dạy dỗ thực tế đối với các phi tử hoàng tự, vô hình trung giúp Hoàng hậu một lần nữa củng cố địa vị trung cung.
Hoàng hậu quay đầu liền dùng chút thủ đoạn, để Tề Đế đồng ý đuổi Tiền Chiêu Nghi đến lăng Thái hậu hối lỗi.
Hành động này là hành động biểu đạt ý tứ có qua có lại đối với Hoài vương phủ, xem như thừa nhận tình cảm của Lý Phượng Minh.
Nhưng tất cả mọi người đều là người có tâm tư, loại chuyện này hai bên đều ngầm hiểu lẫn nhau là đủ. Hoàng hậu chưa bao giờ ở ngoài mặt nói chuyện này với Lý Phượng Minh, nàng cũng nhu thuận không đề cập tới.
Chừng mực này rất thích hợp, rất được hảo cảm của Hoàng hậu, cho nên lúc trước mới có thể để cho nàng hỗ trợ tìm Ngọc dung tán.
Thân là quốc mẫu, có thứ gì tốt mà Hoàng hậu không chiếm được? Đây đơn giản chỉ là mượn cớ phóng thích mang ý thân thiện mà thôi.
Giờ phút này Hoàng hậu ở trước mặt mọi người đề cử, Lý Phượng Minh tất nhiên là vui vẻ nhân lấy, theo lời tiến lên ngồi xuống.
“Nhi thần thấy, hôm nay khuôn mặt của mẫu hậu tỏa sáng rạng rỡ, càng ngày càng khác trước kia rồi.” Lý Phượng Minh cười tủm tỉm chỉnh lại váy áo.
“Chỉ có ngươi là miệng lưỡi dẻo ngọt.” Hoàng hậu ghé mắt cười liếc nàng một cái, giơ tay ra hiệu cho nữ quan phía sau lưng.
“Tại sao lại là miệng lưỡi dẻo ngọt rồi? Tất cả đều là những lời thật lòng từ trong thâm tâm nhi thần. “Lý Phượng Minh mắt môi đều cong.
Trong lúc nói chuyện, nữ quan đã để cho các cung nữ trên hành lang cửu khúc ngoài đình nối đuôi nhau đi vào trong.
Các cung nữ mỗi người tay bưng một cái khay, trên bàn bày rất nhiều trục vẽ.
Hoàng hậu nhìn quanh mọi người, không nhanh không chậm mà cười nói: “Mấy ngày trước, Hằng vương nói với bệ hạ, chủ trương tăng thuế nặng đối với nữ tử lớn tuổi trong nước, cốt là để cổ vũ nữ tử sớm thành hôn, ‘tăng gia sản xuất, báo đáp đất nước’.”
Khung cảnh lập tức quỷ dị trầm mặc, rất nhiều tiểu cô nương ngồi sau lưng mẫu thân lại càng không biết làm sao.
Lý Phượng Minh bất động thanh sắc liếc về phía Văn Âm, thấy nàng rõ ràng có vài phần tức giận, giống như muốn nói điều gì đó, nàng liền lập tức lắc đầu với Văn Âm.
“Bổn cung chung quy cũng chỉ là một người phụ nhân chỉ biết vun vén cho gia đình, đối với chuyện quốc chính triều vụ dốt đặc cán mai, nên khó mà nói đề pháp này của Hằng vương đề pháp là đúng hay không đúng. Điều ta có thể làm cùng lắm cũng chỉ là giúp các tiểu cô nương các ngươi phòng ngừa chu đáo, sớm chọn được mối nhân duyên tốt. Nếu không, qua một thời gian trên dưới cả nước loạn thành một đoàn, lúc đó gấp lên nói không chừng lại chọn nhầm người.”
Lời này của Hoàng hậu cũng không phải là nói chuyện giật gân.
Nam Cảnh, Tây Cảnh Tề quốc đều không yên ổn, hơn bốn mươi năm chiến tranh liên miên. Điều này dẫn đến thanh niên nam đinh trai tráng bị tiêu hao số lượng lớn liên tục.
Nếu triều đình thật sự theo Hằng vương ban ra pháp lệnh mới, thì đại đa số những người trên dưới cả nước có nữ nhi trong độ tuổi chưa lập gia đình, nhất định sẽ vì tránh đánh thuế nặng mà nóng nảy vội vã lấy chồng.
Trong ký ức của Lý Phượng Minh, trong lịch sử Ngụy quốc hơn trăm năm trước cũng từng có một chuyện hoang đường tương tự.
Các gia chủ váng đầu kiêu căng không chọn, đến lúc lại đem nữ nhi kiều quý nuôi lớn gả lung tung cho ăn mày, kỳ văn kinh thế kỷ văn này trong sử sách có ghi chép lại.
Trong đầu nàng nhanh chóng xoay chuyển, trên mặt lại không biểu lộ gì, chỉ hưng trí bừng bừng cùng Hoàng hậu xem lên những bức chân dung nam tử kia.
***
Hoàng hậu cũng không làm qua loa, những nam tử được chọn phần lớn đều có khuôn mẫu, mỗi người đều có phong thái, đều xứng đáng với bốn chữ “thanh niên tài tuấn”.
Cả ngày trôi qua, Lý Phượng Minh nhìn gần năm mươi bức chân dung nam tử tuấn tú, quả thực mở rộng tầm mắt.
Lúc hoàng hôn, nàng trở lại Hoài vương phủ, cơm cũng không muốn ăn, lôi kéo Tân Hồi trốn vào thư phòng tiểu viện, nhảy nhót miêu tả lại kiến thức hôm nay.
“… Có một người tên là Triệu Khánh, trông cực kỳ đẹp! Ta vừa nhìn thấy bức họa kia, trong đầu lập tức nhảy ra bốn chữ ‘Thục nhân quân tử’!”
“Còn có một người sinh cùng tháng cùng năm với ta, họ Ngô, ta quên tên rồi. Nghe nói là tài tử học nổi danh uyên bác ở quận Bảo Sơn, thật sự là thoải mái phóng khoáng, ý thái lưu phong, chậc chậc…”
Mỗi lần nàng nói tới một người, hai mắt Tân Hồi liền tỏa sáng, lại còn phát ra tiếng “Oa Oa” thán phục, thỉnh thoảng lại truy vấn vài câu chi tiết.
“Điện hạ nói, Hoàng hậu còn có thể ở Hạ vọng thủ sĩ, mượn cơ hội ‘tập nhìn’, an bài cho nhóm quý nữ đi tới nơi tận mắt nhìn người thật?”
“Đúng vậy! Hôm nay ngươi chỉ có thể chờ bên ngoài cung, thật đáng tiếc. Chờ lúc nào đến ‘tập nhìn’, ta sẽ mang ngươi đi ngắm cái đẹp, bù đắp cho tiếc nuối của ngươi!” Lý Phượng Minh hớn hở ra mặt.
Tân Hồi ôm bụng cười: “Điện hạ ngài cũng đừng có lấy ta ra làm ngụy trang. Nhìn cái điệu bộ này của ngài mà xem, y như sói đói nhìn thấy thịt tươi.”
Lý Phượng Minh căn bản không ngại nàng trêu chọc mình như vậy, ngược lại càng nói càng thêm cao hứng, kích động đến mức mặt mày nở hoa.
“Muốn nói vị tươi non ngon miệng nhất toàn trường hôm nay, thuộc về một người tên là Sầm Gia Thụ! Thoạt nhìn hắn có chút ngoan ngoãn giống Chiến Khai Dương. Mắt lại giống Ngọc Phương, là loại mắt sáng như sao ấy! Má trái còn có lúm đồng tiền. Ầy, ở ngay vị trí này, giống như A Ninh, đựng được cả mật.”
Nàng dùng ngón trỏ chỉ vào má trái nóng bỏng của mình, cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt.
“Bức chân dung kia của hắn là đang mỉm cười, giống như trong gió xuân xoa nhẹ một nắm đường! Ngọt ngào đến nỗi xâm nhập cả vào trái tim ta, thực sự… Hả? Khụ khụ khụ.”
Cửa sổ thư phòng bị người ta kéo ra từ bên ngoài, khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Minh Triệt đột nhiên xuất hiện, Lý Phượng Minh bị cả kinh vội vàng im lặng.
Tân Hồi quay đầu lại, cũng rất hoảng hốt.
Nàng nghe Lý Phượng Minh nói đến mê mẩn, lại không phát hiện có người đứng cách ô cửa sổ nghe lén.
Lý Phượng Minh liên tục ho khan vài tiếng, lúc này mới căng da đầu đứng lên, đối với Tiêu Minh Triệt dưới cửa sổ nặn ra một nụ cười không được tự nhiên: “Ngài đến từ lúc nào vậy?”
“Từ lúc nàng khen Triệu Khánh là ‘thục nhân quân tử’.” Tiêu Minh Triệt mặt không chút thay đổi nhìn thẳng nàng.
Vậy không sai biệt lắm coi như nghe xong toàn bộ quá trình.
Lý Phượng Minh cố nén xấu hổ, giả vờ trấn định: “Đã tới đây rồi, ngài trốn ở ngoài cửa sổ làm gì? Vừa lúc ta có chuyện quan trọng nói chuyện với ngài, vào đây nói đi.”
“Chuyện quan trọng, là chỉ Chiến Khai Dương ngoan ngoãn, hay là Ngọc Phương có sao trong mắt, hay là A Ninh có má lúm đồng tiền có thể đựng mật?”
Tiêu Minh Triệt khó được một hơi nói dài như vậy, đáng tiếc biểu tình quá mức lạnh lùng, nghe có vài phần người đến không có ý tốt.
“Hay vẫn là mấy người kia lớn lên, ngọt ngào đến mức xâm nhập vào trái tim nàng giống như Sầm Gia Thụ?”
Lý Phượng Minh mặt đỏ đến sắp chảy máu: “Tân Hồi, tới đây đỡ ta một chút.”
Tân Hồi ngượng ngùng lại mê man: “Hả? Ngài đang đứng vững mà, ta đến đỡ ngài để làm gì?”
“Nếu ngươi không đỡ ta một chút, ta sợ ta xúc động một cái, sẽ đụng vào cột nhà mà chết ngay tại chỗ.”
Lý Phượng Minh điện hạ ít nhiều vẫn cần chút mặt mũi.
Lớn đến gần hai mươi tuổi, cũng trốn sau lưng người nói một hồi mê si như vậy, lại bị Tiêu Minh Triệt nghe rõ ràng…
Vẫn là vì một đám nam tử xa lạ chỉ nhìn thấy chân dung, chưa nhìn thấy người thật.