Nàng Tựa Mật Đào

Chương 37



Edit: Hà Thu

Ngay từ lúc hoàn thành xong lễ trưởng thành của mình, Lý Phượng Minh đã có một ý niệm rục rịch trong đầu. Nàng rất muốn cảm nhận được tư vị tuyệt vời của “thật sự trưởng thành”.

Đáng tiếc, từ năm đó liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện, khiến nàng sứt đầu mẻ trán, mệt mỏi ứng phó, căn bản không để ý đến việc tìm người nghị thân.

Cho nên, khi nàng bị nụ cười kia của Tiêu Minh Triệt mê hoặc đến thất điên bát đảo, liền sảng khoái đồng ý yêu cầu hợp trướng của hắn.

Theo lẽ thường, nàng và Tiêu Minh Triệt đã sớm thành lập ước định quan hệ đồng minh cộng sinh, thì không nên hồ đồ như vậy, vô duyên vô cớ làm phức tạp thêm mối quan hệ giữa hai người họ.

Nhưng Tiêu Minh Triệt thật sự rất hợp khẩu vị của nàng, người ta đã chủ động đưa đến bên miệng, nàng thật sự rất khó cự tuyệt.

Nàng nghĩ sớm muộn gì mình cũng phải rời đi, phức tạp đến đâu cũng sẽ không quấy rầy quá lâu, chỉ coi như nhân duyên mỏng manh, liền cảm thấy không có gì đáng ngại.

Thân là nữ nhi Đại Ngụy, Lý Phượng Minh cũng không cảm thấy mình nên bị động giữa giường. Đó cũng là quá bạc đãi với chính mình.

Chẳng qua, xét đến Tề quốc tự có phong tục dân tình riêng, nàng sợ nếu mình hấp tấp quá, sẽ dọa đến Tiêu Minh Triệt.

Vì vậy, lúc đầu khi hai cánh môi dán vào nhau, xuất phát từ lễ phép nhập gia tùy tục, nàng vẫn cố gắng giả vờ giả vịt ngượng ngùng một lát. 

Nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi.

Hai người đều không có kinh nghiệm, nhưng trước khi đêm đại hôn diễn ra đã có học qua, nên chỉ đơn giản là vụng về xa lạ một chút, chứ cũng không đến mức hoàn toàn ngây thơ.

Thời gian dần trôi qua, hai bên dần khám phá ra cái ảo diệu trong lúc thực hành, liền đắm chìm trong niềm vui thú do “thăm dò” mang lại, trong trướng nhanh chóng nóng bỏng như lửa cháy. 

Trằn chọc dây dưa không biết bao lâu, Lý Phượng Minh tình mê ý loạn giơ tay lên với lấy dây thắt lưng của Tiêu Minh Triệt, lại bị hắn đè lại.

Tiêu Minh Triệt đặt tay nàng vào bên hông mình, hơi thở hỗn loạn, âm thành khàn khàn vừa đè nén lại khắc chế: “Chớ làm loạn.”

Đôi mắt ẩm ướt trên khuôn mặt màu ửng đỏ của Lý Phượng Minh run rẩy mở ra: “Hợp trướng, không phải là muốn… Làm loạn sao?”

Chẳng lẽ tên này trước khi đại hôn nghỉ học, kỳ thật cũng không biết lúc hợp trướng nên làm cái gì?

Hoặc là, hắn đột nhiên thanh tỉnh, định lâm trận đổi ý?

Đối với người Ngụy mà nói, loại chuyện này, hai bên ngươi tình ta nguyện là rất quan trọng.

Cho dù Lý Phượng Minh đối với chuyện này tò mò đã lâu, Tiêu Minh Triệt cũng rất hợp tâm ý của nàng, nhưng nàng vẫn có phong độ.

Đối phương đã xác nhận rõ ràng không muốn tiếp tục, nàng cũng không thể cố chấp cưỡng cầu.

Giây lát sau, nàng chậm rãi buông lỏng ngón tay ra, nhếch môi cười cười, khàn giọng ôn hòa: “Được rồi, nếu ngài đã thay đổi chủ ý, vậy thì… Kết thúc ở đây.”

***

Lời còn chưa dứt, Tiêu Minh Triệt liền vội vàng gấp gáp giữ bàn tay bên hông mình lại, sợ nàng hiểu lầm ý tứ của mình.

“Không đổi chủ ý.” Hắn dùng răng cắn nhẹ môi dưới của Lý Phượng Minh, mơ hồ thì thầm: “Lễ hợp trướng chính thức nên vào buổi tối, còn phải chuẩn bị rất nhiều.”

Lý Phượng Minh hữu khí vô lực nhắm mắt cười thở dài: “Kỳ thật, cũng không cần phải để ý nhiều như vậy chứ?”

“Có hứng thú cũng không thể giữa ban ngày làm…”Hắn nuốt xuống chữ cuối cùng: “Quá hấp tấp.”

Lý Phượng Minh vừa là Vương phi mà hắn cưới hỏi đàng hoàng về, cũng là cô nương duy nhất mà lớn lên hắn để ở trong lòng như vậy, nên nhất định phải được trịnh trọng đối đãi.

“Tiêu Minh Triệt, ngài thật lắm chuyện mà! Chỉ là hợp trướng mà thôi, thật sự không cần nhiều nghi lễ như vậy. “Lý Phượng Minh tâm mệt mỏi.

Tiêu Minh Triệt nhấn mạnh: “Cái gì gọi là ‘chỉ là hợp trướng mà thôi’? Lần đầu tiên không giống bình thường, đây là lễ động phòng.”

Cái gọi là hợp trướng, vốn là một bước cuối cùng trong quá trình hôn điển, nên gọi là lễ hợp trướng. Hiện nay còn được dùng như một danh xưng tao nhã,  cũng được dùng làm nhã xưng, thường để chỉ chuyện thân mật giữa các cặp vợ chồng.

Trong mắt Tiêu Minh Triệt, hai người bọn họ sau hơn nửa năm thành hôn mới chính thức tình chân ý động,   bây giờ mới có lần thân mật đầu tiên, cũng là bổ sung cho hạng mục cuối cùng còn thiếu trong điển nghi hôn lễ.

Đây là thể diện và trân trọng mà Hoài vương phi Đại Tề xứng đáng có được.

Lý Phượng Minh cố gắng thuyết phục hắn: “Ngài đại khái không biết, loại chuyện này, nên thừa dịp rèn sắt khi còn nóng mới là tốt nhất.”

Đợi đến tối, có trời mới biết nàng còn có bao nhiêu hứng thú.

“Nàng nói đúng, ta thực sự không biết. Vì vậy, ta cũng rất tò mò, nàng làm thế nào để biết? Hả?” Tiêu Minh Triệt hơi tức giận, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai của nàng.

“Đương nhiên là ta xem ở trong sách rồi.” Lý Phượng Minh buồn bực hừ cười, dùng lực vỗ một cái lên đầu vai hắn: “Ngài đang suy nghĩ lung tung rối loạn cái gì vậy hả?”

Ánh mắt Tiêu Minh Triệt sáng lên, đôi môi mỏng nhẹ nhàng an ủi dấu vết đỏ nhạt mới tinh bên tai nàng, mơ hồ khẽ nở nụ cười.

“Ta đang tự hỏi, trước đây, nàng đến cùng là đã xem qua những loại sách lộn xộn gì vậy?”

“Họ Tiêu kia, ngài có thấy ngài hơi quá đáng rồi không? Ngài đã quyết định đợi đến buổi tối mới… động phòng, vậy cũng không được động tay động chân, cũng không được nói chuyện!”

Đáp lại nàng là mấy tiếng cười nhu hòa, cùng những tiếng gặm nhấm ướt át lưu luyến đến bên gáy nàng.

***

Bởi vì từ nhỏ Lý Phượng Minh đã có thân phận khác biệt, trước kia có rất nhiều chuyện đều không thể thiếu được lễ nghi phiền phức, trong nội tâm nàng đã sớm thấy phiền toái khó chịu.

Bây giờ cũng coi như trong họa được phúc, nàng lại giành được một cuộc sống mới. Nếu như không phải trường hợp cần thiết, sự vụ cần thiết, kỳ thật nàng càng thích mọi việc cứ thuận lòng mà làm.

Dưới cái nhìn của nàng, bầu không khí sáng nay rõ ràng rất vừa vặn, hai bên ngươi tình ta nguyện, nên kịp thời tận hưởng lạc thú trước mắt mới phải.

D*c vọng của con người là quy luật của tự nhiên, đã đến thời điểm thấy sắc mờ mắt rồi, còn tuân thủ những quy tắc sáo rỗng kia để làm gì? Tự nhiên làm hỏng hết cả hứng thú tình cảm.

Nhưng nàng lại không thể nói Tiêu Minh Triệt không đúng chỗ nào.

Người ta muốn lấy cấp bậc lễ nghĩa chu toàn trân trọng mà đối đãi nàng, cái này làm gì có chỗ nào sai?

Vì thế nàng không nhiều lời, đều dựa theo ý tứ của Tiêu Minh Triệt.

Hai người đều bận rộn cả ngày. Tới ban đêm, Lý Phượng Minh tiêu sái đi theo Tiêu Minh Triệt vào bắc viện.

Tiêu Minh Triệt quả nhiên sai người chuẩn bị tỉ mỉ.

Bắt đầu từ khâu “tắm rửa”, sau đó lại cùng Lý Phượng Minh ôn lại hai khâu “làm lễ giao bái, kết tóc dưới ánh trăng” đã làm qua một lần khi đại hôn.

Sau đó nàng bị Tiêu Minh Triệt ôm vào phòng ngủ, cùng uống cạn một chén rượu đồng tâm.

Uống rượu đồng tâm, hay còn được gọi là lễ hợp cẩn. Đêm đại hôn mùa đông năm ngoái, hai người bọn họ rất ăn ý cùng bỏ qua chuyện này.

Tư thế quá mức nghiêm túc này làm cho Lý Phượng Minh có chút chột dạ, bưng nửa chén rượu chậm chạp không dám dính môi.

Tiêu Minh Triệt nghi hoặc nhíu mày: “Làm sao vậy?”

“Ách, ngài có phải hay không đối với ta…” Lý Phượng Minh hắng giọng, ra vẻ ngả ngớn ghé mắt cười nhìn hắn: “Rễ tình đâm sâu, cực kì âu yếm?”

Mặt Tiêu Minh Triệt mặt đỏ bừng, dùng ngón tay đẩy chén rượu trong tay nàng, nửa cưỡng nửa ép giúp nàng dính môi: “Nàng suy nghĩ quá nhiều rồi. Đây là lễ ngộ cho Hoài vương phi thôi.”

Lương tâm Của Lý Phượng Minh nhất thời lại nhảy nhót tưng bừng: “Thì ra là như thế. Vậy thì ta đây được nhờ ơn thơm lây rồi.”

Tiêu Minh Triệt cười nhìn nàng, trong lòng vừa ngọt ngào lại có chút tức giận.

Nữ nhân này, thế mà lại trả đũa.  

Rõ ràng là nàng động tâm trước, đối tốt với hắn, hắn mới chậm rãi…

Nói tóm lại, ai động tâm trước thì người đó phải tỏ tình trước. Đừng nghĩ chơi trò lừa gạt dỗ hắn nói trước.

***

Lần đầu hợp trướng, nữ tử khó tránh khỏi sẽ chịu chút đau khổ, Lý Phượng Minh đối với chuyện này có chút hiểu biết.

Trong sách vở đều nói, lúc đầu hành sự sẽ có một chút đau đớn, chỉ cần nhịn một chút là qua, tiếp theo sẽ nghênh đón “sung sướng khó có thể nói được thành lời.”

Vì vậy, nàng đã luôn luôn tin rằng nàng có thể chịu đựng được.

Thẳng đến khi nước mắt nàng rơi đầy mặt, thậm chí không nhịn được, rất mất mặt phát ra tiếng ríu rít khóc nức nở, nàng mới hiểu được, nàng chịu được cái quỷ ấy.

“Ah, a, a, thế này mà nói là chỉ đau một chút xíu?” 

Tiêu Minh Triệt cố gắng kiềm chế, không dám động đậy nữa. Trên trán có mồ hôi nóng trượt xuống, hòa quyện với nước mắt trên gò má nàng.

“Chịu đựng một lát nữa là qua rồi.” Hắn không có niềm tin chắc chắn dỗ dành người khác.

Lý Phượng Minh đau đến cả người tê dại, khóc đến nấc lên:” “Ngài đứng im đấy… Đứng đấy nói chuyện, hức, eo ta đau quá!”

“Nàng ngoan một chút, đừng lộn xộn. Ta đứng im, không động đâu.” Cũng không phải mỗi mình nàng thấy đau, hắn cả người đều đau.

“Thật kỳ lạ. Tại sao có thể có người bởi vì ham thích loại sự tình này mà trở thành hôn quân vô đạo đức? Đúng là tự mình chuốc lấy khổ sở mà!”

Về sau nàng sẽ không bao giờ tiếp tục hiếu kì loại chuyện này nữa, nàng thề. 

“Tiêu Minh Triệt, nếu không thì chúng ta bỏ chuyện này đi được không? Ta thề, sau này nửa chút cũng không trêu chọc ngài, ngài vẫn sẽ băng thanh ngọc khiết cho đến khi cưới vương phi tân nhiệm. Ngài thả ta trở về đi…”

“Nói chuyện hoang đường gì vậy?” Tiêu Minh Triệt vốn đã nhẫn nại đến trong đầu hỗn loạn tưng bừng, giờ phút này lại nghe nàng ríu rít meo meo nói ra lời trách móc này, rốt cục cũng không thể nhịn được nữa.

Hắn bỗng nhiên hôn nàng, đem tiếng khóc đáng thương cùng tiếng nức nở mềm mại cắn nuốt hết.

***

Buổi đêm này hôm đó, ngọn nến dài trong phòng ngủ bắc viện đã cháy hơn phân nửa, Lý Phượng Minh cũng sức cùng lực kiệt, an tĩnh nằm nép trong ngực Tiêu Minh Triệt.

Tiêu Minh Triệt đem nàng ôm ở trước ngực, đôi mắt mỉm cười giống như gió xuân thổi qua tuyết vạn năm, ôn nhu đến mức không còn giống hắn.

“Thật sự mệt mỏi như vậy sao?”

“Nói nhảm.” Lý Phượng Minh khàn giọng lẩm bẩm, mí mắt nặng nề đến cực điểm.

Thông qua thực tiễn cá nhân chứng minh, những lời trên sách vở nói kia có rất nhiều khoa trương không đúng sự thật.

Nhưng những quyển sách đó cũng không phải tất cả đều là gạt người.

Ít nhất, sau đó quả thật không còn đau như lúc đầu. Nàng quả thật cũng cảm nhận được “tư vị thật sự trở thành người lớn”.

Nói tóm lại, tin hết những gì sách nói thì chẳng thà chả đọc sách. Nàng đối với loại chuyện này cũng không có nhiều tò mò như vậy.

“Về sau, chắc không còn đau như vậy nữa chứ?”

Khi hắn hỏi vấn đề này, ngữ khí có chút đau lòng, lại có chút đắc ý không giải thích được.

Lý Phượng Minh tuy mệt đến mức đầu óc thành cục bột nhão, nhưng cũng biết hắn đang đắc ý cái gì.

Không phải là do lúc trước nàng bị bức ép rơi vào đường cùng, thuận theo yêu cầu của hắn, mèo con chít chít hừ hừ vài tiếng “Tiểu ca ca” sao?!

Tên Tiêu Minh Triệt này, ngày thường mặc dù thường xuyên lạnh như băng sương, nhưng xét lời nói cử chỉ thì cũng miễn cưỡng coi như một người đứng đắn.

Vậy mà không nghĩ tới, lúc c ởi quần áo cũng không phải là người. Nói là sói đuôi to cũng không quá.

Nàng bị hắn lừa gạt, đành cố nén xấu hổ, kiên trì gọi mấy tiếng như vậy. Về sau, chẳng những không có buông tha như lời đã hứa, ngược lại càng…

Không tưởng tượng nổi, rất không tưởng nổi.

Tức giận thẹn quá hóa giận khiến Lý Phượng Minh tựa như hồi quang phản chiếu, dùng chút khí lực cuối cùng của toàn thân, hung dữ nhéo một cái bên hông hắn.

“Đưa ra trở về đi.” Quấy rầy rồi, cáo từ, không có lần sau nữa đâu.

“Đừng náo loạn, ta sợ ngứa.” Tiêu Minh Triệt co rúm lại một chút, đem nàng ôm càng chặt hơn: “Đêm mai chúng ta lại ở chỗ nàng bên kia. Mau ngủ đi.”

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Phượng Minh hiếm khi nằm ì trên giường.

Tiêu Minh Triệt hạ xuống trán nàng một nụ hôn dịu dàng, nàng cũng không hề hay biết, ngủ rất say.

Đến giờ tỵ*, Lý Phượng Minh gian nan tỉnh lại, biết được Tiêu Minh Triệt đã ra ngoài làm việc, liền dựa vào Thuần Vu Đại đỡ trở lại tiểu viện.

*từ 09:00 tới 11:00

“Kế tiếp đại khái muốn làm cái gì, hôm qua ta đã viết xong rồi, chính là phong thư đặt ở trong thư phòng. Ngươi lập tức mang nó đến cho Ngọc Phương, nói cho hắn biết, chỉ còn chưa đầy năm ngày để chuẩn bị, phải nắm chắc.” Giọng nói của nàng khàn khàn, ngữ khí uể oải, bước chân còn xiêu vẹo vô lực.

“Với cả, năm ngày sau ta sẽ mời Văn Âm cùng đi. Ngươi nhắc Ngọc Phương với Đồ Vu chú ý một chút. Cứ coi ta là khách hàng bình thường mà tiếp đãi, đừng có mang bộ dáng thân thiết quen thuộc.”

Thuần Vu gật đầu: “Điện hạ yên tâm, ta biết nên làm thế nào. Thời gian này ngài đừng gấp quá, trước tiên để ta giúp ngài tắm xong rồi mới đi.”

“Không, để Tân Hồi đến giúp ta, ngươi mau đi đi.” Lý Phượng Minh vụng trộm ngáp một cái: “Sau khi dặn dò bên cửa hàng xong, ngươi lại tìm Chiến Khai Dương ngẫm nghĩ biện pháp, đến Hồng Lư tự hỏi thăm một chút tin tức bên Lạc Đô.”

Bên phía Ngụy quốc chậm chạp không truyền đến tin tức trữ quân kế vị, gần đây nàng càng thêm bất an.

Thuần Vu Đại cười khẽ: “Đêm qua điện hạ lần đầu tiên cùng người hợp trướng, đã mệt thành như vậy, mà vẫn còn một đầu đầy chính sự, điều này nói rõ một vấn đề.”

Có đôi khi, Thuần Vu Đại có lẽ còn hiểu rõ nàng hơn chính Lý Phượng Minh.

“Thuần Vu, có phải ngươi muốn nói, ta tuyệt đối sẽ không trầm mê sắc đẹp, không có tiềm chất trở thành hôn quân?”

“Không. Ta là muốn nói, ngài đêm qua hình như không quá vui vẻ.”

Với thói quen của Lý Phượng Minh, nếu đêm qua thật sự được thoải mái vui mừng hứng thú hưởng thụ niềm vui vô bờ bến, thì giờ phút này căn bản cũng không có tâm tư chủ động suy nghĩ chuyện khác.

“Cũng không tệ. Chỉ là hơi khác với những gì ta nghĩ.” Hai gò má Lý Phượng Minh phiếm hồng, nhỏ giọng nói thầm: “Ta cũng nói rõ được là khác như thế nào, dù sao cũng hơi thiếu chút thú vị.”

***

Lúc Lý Phượng Minh đang mơ màng buồn ngủ trong nước canh thuốc có tác dụng thông máu tiêu ứ, tiêu sưng giảm đau, Tân Hồi đứng ở bên cạnh, nín cười dò xét nàng nàng.

“Ta biết là thiếu cái gì rồi. Điện hạ, đây là do điều ngài mong muốn chưa được thỏa mãn đó mà.”

Lý Phượng Minh lười biếng giương mắt, thẹn quá hóa giận trừng người: “Con mắt nào của ngươi nhìn ra được ta chưa thỏa mãn?”

“Cả hai mắt.” Tân Hồi minh họa hành động tự chọc hai mắt, rốt cục tùy tiện cười ra tiếng: “Ta suy nghĩ, hơn phân nửa là lúc sáng sớm hôm qua ấy, lúc đó chính là lúc ngài lóe lên hứng thú với Hoài vương nhất. Chính ngài thử ngẫm lại xem đúng hay không?”

“Đều là mùi thuốc. Giúp ta cầm bình hương thơm Ngọc cơ cao tới đây.” Sau khi Lý Phượng Minh lẩm bẩm phân phó xong, nửa tin nửa ngờ nhắm mắt lại, lâm vào trầm tư.

Tân Hồi ở loại chuyện vặt vãnh này không cẩn thận bằng Thuần Vu Đại, lúc trước tiến vào cũng không nghĩ tới phải sớm chuẩn bị hương thơm Ngọc cơ cao.

Thế là nàng rời khỏi Mộc phòng, gọi Châu Nhi đến: “Ta đi lấy hương thơm Ngọc cơ cao. Vương phi đang ngâm mình trong thùng tắm, nếu nàng không có gọi người, thì ngươi cứ ở ngay cửa canh giữ, cũng đừng đi vào, miễn khiến nàng nổi giận.”

Trong Mộc phòng, Lý Phượng Minh ngâm đ ến cả người mềm nhũn, trong đầu lại dần dần nghĩ ra chút manh mối.

Một lúc lâu sau, khi nàng nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, nàng liền nhếch môi cười lẩm bẩm: “Ta nghĩ, mấy lời vừa nãy ngươi nói rất đúng. Nếu hôm qua Tiêu Minh Triệt không kiên trì kéo dài đến buổi tối, đừng làm đủ loại hình thức phức tạp rườm rà kia, buổi sáng lúc ấy cứ thuận thế mà làm với ta… Chậc chậc, tư vị thiên lôi bất ngờ châm lửa trong nháy mắt, nghĩ đến thôi đã thấy rất tuyệt vời rồi.”

Chốc lát sau, có khăn ướt nóng hổi đắp lên đôi mắt hơi sưng của nàng. Điều này làm cho Lý Phượng Minh cảm thấy rất thoải mái, giọng nói khàn khàn mềm mại càng trở nên lười biếng.

“Trước kia ta cũng giống như những người khác, cho rằng Đoan Hoa cô cô thịnh sủng trắc lang, vắng vẻ phò mã thực sự rất kỳ cục. Nhưng hôm nay ngẫm lại, vị phò mã kia của nàng xuất thân từ gia đình thư hương, mọi việc đều coi trọng nhất là quy củ lễ nghĩa. Nề nếp đâu ra đấy như vậy, ít nhiều có chút khó hiểu phong tình, đương nhiên không bằng trắc lang được sủng ái. Trong mấy quyển thoại bản không phải đã nói rồi sao? Loại chuyện này giữa nam nữ, quá mức tận lực thì thiếu hứng thú. Nhất định phải có cơ hội ngoài ý muốn, mới có thể chân chính cảm nhận được càng nhiều chỗ tốt.”

Nàng có quá nhiều cảm khái, cũng không ngại Tân Hồi trầm mặc, đầu tựa vào mép thùng tắm, tiếp tục nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

“Haizz, phiền quá đi mất. Tân Hồi ngươi tính xem, bao lâu nữa ta mới có thể ngồi ôm tiểu lang quân thức thời, hoạt bát to gan đây?”

Khăn nóng trên mắt bị vén ra, Lý Phượng Minh không chút để ý khẽ hé nửa mi mắt ——

Khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Minh Triệt gần trong gang tấc.

Phía sau lưng nàng phút chốc kề sát vào bên trên vách thùng gỗ, không biết phải làm thế nào gì: “Ngài trở về phủ từ lúc nào vậy? Sao ngài vào được đây? Vào đây để làm gì?”

“Vừa mới trở về. Nghe nói nàng ngâm mình xong ngủ quên luôn trong thùng tắm, nên không yên lòng.”

Tiêu Minh Triệt nặn ra nụ cười giả sáng lạn, híp mắt nhìn nàng, dưới sự trợn mắt vừa kinh ngạc vừa hoang mang của nàng, bắt đầu chậm rãi cởi áo.

“Đến đây để tạo ra một trận ‘ngoài ý muốn’.”

Sửa chữa sai lầm của ngày hôm qua, bù đắp cho sự thiếu hụt của ngày hôm qua, phấn đấu để làm một tiểu lang quân thức thời, hoạt bát và to gan…

Không đúng, làm quỷ tiểu lang quân thì có.

Sau này Lý Phượng Minh điện hạ chỉ biết có tiểu ca ca chính thất duy nhất là hắn, cũng đừng nghĩ có tiểu lang quân nào khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.