Hai mươi bảy tháng hai, giờ tỵ* đã trôi qua phân nửa, Lý Phượng Minh theo thường lệ đi tới Hương Tuyết viên, hướng Hoàng thái hậu “thỉnh an buổi sáng.”
* từ 09:00 tới 11:00
Thái hoàng thái hậu mới dùng xong bữa sáng không lâu, Hoa ma ma đang dìu bà đi bộ ở dưới hành lang cho tiêu thực.
Lý Phượng Minh đến gần định hành lễ, Thái hoàng thái hậu lại khoát tay, thần sắc vội vàng hỏi thăm: “Tiểu Phượng Minh, Minh Triệt đã hồi âm chưa?”
Kể từ ngày mùng năm tháng hai ngày ấy, sau khi Lý Phượng Minh bảo Tân Hồi đi Mộc Lan trấn đem thư cùng tương ngọt ném cho binh bộ phi dịch, mỗi ngày lão thái thái nhìn thấy nàng nhất định phải hỏi câu này đầu tiên.
“Thái nãi nãi yên tâm đừng nóng vội.” Lý Phượng Minh tiến lên đỡ lấy cánh tay trái của Thái hoàng thái hậu, kiên nhẫn phối hợp với tốc độ có chút chậm chạp của lão nhân gia.
“Sáng sớm nay con đã bảo Tân Hồi tới phi dịch của Mộc Lan trấn rồi. Phải chờ tới buổi trưa nàng về, mới biết có hồi âm hay không.
Những lời này, Lý Phượng Minh đã nói đến chán ngấy, Thái hoàng thái hậu cũng nghe tới mức mệt mỏi luôn rồi.
Phi dịch từ Mộc Lan trấn truyền tin đến Nam Cảnh Kiến Xuân trấn, nhiều nhất chỉ mất sáu ngày.
Tính toán thời gian, nếu Tiêu Minh Triệt vừa nhận được thư liền trả lời, vậy không đến nửa tháng là nhận được hồi âm.
Trước mắt đã qua hai mươi mấy ngày mà còn chưa có hồi âm, Lý Phượng Minh không vội, nhưng lão thái thái ngược lại rất gấp gáp.
Thái hoàng thái hậu bĩu môi như trẻ con, ủy khuất liếc mắt nhìn nàng, khoa trương oán giận: “Chuẩn bị cho con hai thỏi vàng, cơ mà để trên tay ta lâu tới mức sắp hóa thành bột giấy rồi.”
Kỳ thật Lý Phượng Minh vốn không hề để ý tới màn cá cược kì quái “một phong thư hai thỏi vàng” này, chỉ là muốn đùa vui với lão thái thái một chút thôi.
Nhưng lão thái thái để ý như vậy, nếu nàng chẳng có chút quan tâm nào, vậy thì quá mất hứng rồi.
Thế là Lý Phượng Minh cũng học theo cách nói khoa trương khuếch đại của lão nhân gia: “Con đưa tay chờ nhận lấy hai thỏi vàng mà ngài ban cho, cũng sáp hóa thành tượng đá tới nơi rồi đây.”
Một già một trẻ đều cùng nhau thở dài, chẳng có cách nào khác cả.
“Đứa nhỏ Minh Triệt kia, thật là kỳ cục mà.” Thái hoàng thái hậu tức giận lầm bầm: “Chẳng lẽ là tiền tuyến bận rộn, nhưng cũng không đến mức thời gian hồi âm một phong thư cũng không có chứ? Cho dù chỉ trả lời hai chữ “đã xem” bằng bút son đỏ thôi cũng được mà.”
Đây tuyệt đối không phải là lời của một người có đầu óc hồ đồ có thể nói ra được.
Hoài vương Tiêu Minh Triệt từ nhỏ đã không được Tề đế coi trọng, khi trưởng thành ra ngoài khai phủ chỉ được sắc phong thành quận vương.
Một năm trước, Tề quốc định ra mối liên hôn cho hắn cùng công chúa Lý Phượng Minh. Tề đế cố ý nâng thân phận của hắn lên để lấy lòng Nguỵ quốc, lúc này mới phong cho thành Tấn vương.
Nhưng theo quy củ của Tề quốc, chỉ có Hoàng đế hoặc Thái tử phụng chỉ cùng nhau giải quyết chính vụ, mới có thể lấy bút son đề hai chữ “đã duyệt” để trả lời phong thư của người khác.
Hoa ma ma đang đỡ lấy cánh tay trái của lão thái thái cả kinh âm thầm hít sâu một hơi, dùng đuôi mắt cẩn thận đảo qua nhìn thị nữ phụ cận.
Dưới hiên cứ cách năm bước là lại có một vị thị nữ đứng thẳng người, mặc dù ai nấy đều phục tùng cúi đầu, nhưng trong đó khẳng định không thiếu mắt nhìn bốn đường, tai nghe tám hướng.
Cho dù ai cũng biết lão thái thái là người nói vô tâm, nhưng dù sao Thái hoàng thái hậu vẫn có thân phận khác biệt. Nếu như Lý Phượng Minh tiếp lời không cẩn thận, chỉ sợ lại dấy lên một trận phong ba ở kinh thành.
Cách Thái hoàng thái hậu, Lý Phượng Minh thoáng nhìn thấy Hoa ma ma đang khẩn trương nhìn mình, ánh mắt như có ý nhắc nhở.
Nàng hơi gật đầu với lão ma ma, cười tủm tỉm tiếp lời Hoàng thái hậu: “Con lại không nghĩ giống như người. Con đoán, nếu chàng hồi âm cho con, hơn phân nửa là chỉ biết viết năm chữ to đen sì…”
Nàng hắng giọng một cái, học theo đang vẻ lạnh tanh không gợn sóng của Tiêu Minh Triệt, hạ giọng: “Biết rồi, đa tạ.”
Lão thái thái trong nháy mắt bị chọc cười: “Con còn nói như vậy, ta không tin nó thực sự làm ra được việc này!”
“Phải vậy không? Hoài vương điện hạ từ nhỏ đã không nói nhiều lắm. Thái hoàng thái hậu người còn nhớ không? Năm đó người mới đón điện hạ tới…”
Hoa ma ma cười cười, không chút dấu vết chuyển hướng của câu chuyện đi, đồng thời lần nữa nhìn về phía Lý Phượng Minh, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra.
Trong hai ba tháng gần đây, Hoa ma ma cùng Lý Phượng Minh tiếp xúc không ít, nhưng vẫn chưa thể nhìn thấu được nông sâu của vị Hoài vương phi trẻ tuổi này.
Lúc đầu chỉ cảm thấy nàng có tướng mạo xinh đẹp, khí độ ôn hòa, đối nhân xử thế cũng tự nhiên hào phóng, cũng có khả năng dỗ Thái hoàng thái hậu cao hứng. Ngoài ra thì không còn sở trường gì quá bắt mắt, giống như một quả hồng mềm rất dễ nắm bắt.
Nhưng trải qua câu hỏi khiến người ta run sợ vừa rồi, Hoa ma ma lại đột nhiên cảm thấy, vị công chúa hòa thân đến từ dị quốc này, tựa hồ không đơn giản như vậy.
Quốc thư hòa thân nói nàng là con gái của Dụ vương Nguỵ quốc Lý Điển. Lý Điển là đường đệ của Nguỵ đế hiện nay, đã rời xa trung tâm triều cục, chỉ là một vương gia nhàn tản mà thôi.
Nhưng theo Hoa ma ma quan sát, biểu hiện chớp nhoáng vừa rồi của Lý Phượng Minh, có thể nói là đã biến nguy thành an. Chỉ một trò đùa trêu ghẹo đã hóa giải được phong ba bão táp hiểm nguy thành vô hình, giống như hết sức rõ ràng nên làm như thế nào để sinh tồn ở giữa trung tâm quyền lực nguy hiểm này.
Bà không quá xác định được Lý Phượng Minh là đánh bậy đánh bạ, hay thật sự là trong nháy mắt đã nhận ra nguy hiểm, liền dùng trò đùa gây cười nhẹ nhàng hóa giải.
Nếu là cái phía sau, vậy thật sự không giống như nữ nhi của một vương gia nhàn tản, ngược lại giống như…
***
Thái hoàng thái hậu đêm qua ngủ không yên giấc, hôm nay tinh thần không được tốt lắm, không giữ Lý Phượng Minh ở lại lâu, cũng miễn cho nàng lễ vấn an vào buổi chiều, chỉ bảo nàng giờ thìn* ngày mai lại đến.
* từ 09:00 tới 11:00
Hoa ma ma giải thích nói: “Ngày mai Thái tử phi và Hằng vương phi đều sẽ mang nữ quyến trong phủ của mình tới thăm. Đến lúc đó nhiều người, lạnh nhạt nhà ai đều không được. Thái hoàng thái hậu mới khỏi bệnh, tinh lực có hạn, muốn làm phiền Hoài vương phi tới hỗ trợ đảm đương một chút.”
“Hoa ma ma khách khí rồi. Ta là phận con cháu, có thể giúp thái nãi nãi gánh vác chút chuyện, đây chính là được cất nhắc, sao có thể nói là làm phiền được?”
Lý Phượng Minh cười dịu dàng, y hệt như tiêu chuẩn của một nàng dâu hiền lành hiểu chuyện, chịu thương chịu khó.
Sau khi Hoa ma ma hành lễ với nàng xong, lại tiếp tục cùng Thái hoàng thái hậu tán dương nàng một phen. “Lễ thỉnh an” ngày hôm nay của Lý Phượng Minh coi như đã kết thúc.
***
Từ hơn hai tháng trước lúc mới tới Tích Thúy Sơn, Lý Phượng Minh đã vào ở trong Trường Phong uyển.
Bởi vì năm Tiêu Minh Triệt chín tuổi được Thái hoàng thái hậu đón vào hành cung chăm sóc, liền một mực ở trong Trường Phong uyển này tới năm mười sáu tuổi.
Sau khi hắn qua lễ trưởng thành, Tề đế liền chuẩn cho hắn mở phủ một mình trong kinh thành Ung, đến lúc này mới rời đi.
Đi thỉnh an buổi sáng xong trở lại Trường Phong uyển, Lý Phượng Minh cho thị nữ hành cung lui hết ra ngoài, sau đó mới cho Thuần Vu Đại tiến vào thư phòng hầu hạ.
Mấy năm này, nếu như Tiêu Minh Triệt rảnh rỗi, cũng sẽ đến hành cung thăm lão thái thái, cho nên trong thư phòng còn giữ lại một ít sách không mang đi.
Gần đây chỉ cần Lý Phượng Minh không đi Hương Tuyết Viên, liền ở lì trong thư phòng tìm “bảo vật.”
Mặc dù Tiêu Minh Triệt không được Tề đế coi trọng, nhưng đến cùng vẫn là hoàng tử. Nơi này của hắn có rất nhiều sách, nhất là bộ “quốc sử” kia, là phiên bản chỉ dành cho hoàng tử nghiên cứu, bên ngoài rất khó thấy được.
Thông qua những quyển sách này, xem như Lý Phượng Minh cũng nhận thức được rất nhiều chuyện của Tề quốc. Nó có thể giúp nàng khơi thông mạch suy nghĩ, đi tốt từng bước tiếp theo.
Nàng cởi giày bỏ lên cửa sổ rồi leo lên giường ngồi khoanh chân cúi đầu, một tay với lấy quyển sách “sử quốc” đặt trên bàn nhỏ còn chưa xem xong kia, như có điều suy nghĩ.
Thuần Vu Đại bưng trà nóng tới cho nàng, thấp giọng lo lắng một câu: “Nhìn thần sắc điện hạ không đúng lắm, có phải là ở Hương Tuyết viên gặp chuyện gì không?”
Lý Phượng Minh ở trước mặt người khác luôn đoan trang ổn trọng, nhưng Thuần Vu Đại từ nhỏ đã đi theo nàng, đối với từng cảm xúc biến hóa rất nhỏ trên gương mặt nàng cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Lão thái thái hồ đồ nói sai một câu”, Lý Phượng Minh nhấp một ngụm trà cho nhuận họng, nói tiếp: “May mà ta ở chỗ phụ thân…”
Nàng ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt cảnh giác nhắc nhở của Thuần Vu Đại, đổi giọng cười nói: “May là ta nhanh trí, bằng không là gây rắc rối cho Tiêu Minh Triệt rồi.”
Mẫu phi của Tiêu Minh Triệt mất sớm, sau lưng không có họ hàng nào có thể dựa vào. Nếu lúc này bị cuốn vào vòng xoáy thị phi như “tranh giành trữ vị”, đối với Lý Minh Phượng cũng không có chỗ nào tốt cả.
Thuần Vu Đại nhận lấy chén trà nàng đưa lại, nhỏ giọng nói: “Hoàng tự của nước nào cũng khó mà thái bình, Tề quốc lại càng khó hơn. Nếu có một câu trả lời không tốt, thì nhất định sẽ gây ra cả bầu trời sóng gió. Cũng may là điện hạ đối với những chuyện này đã sớm thành thạo điêu luyện.
“Nếu không phải nhìn ta còn có chút kỹ nghệ này, thì cũng sẽ không để ta tới đây hòa thân.” Lý Phượng Minh nghiêng người tựa lên thành giường, nhíu mày hầm hừ: “Đúng rồi, nói đến náo nhiệt, ngày mai mới thực sự có kịch hay để xem. Thái tử phi cùng Hằng vương phi đều cùng tới.”
Thái tử với Hằng vương tranh đấu gay gắt trên triều đình, việc này không tính là bí mật.
Nữ tử Tề quốc lấy chồng coi chồng làm chủ, Thái tử cùng Hằng vương đối chọi, Thái tử phi cùng Hằng vương phi tất nhiên cũng muốn ganh đua tranh giành lẫn nhau.
Phủ đệ các tông thất trong kinh nhận đều biết tin tức, sau khi Thái hoàng thái hậu bệnh nặng một trận liền trở nên hồ đồ lẩm cẩm.
Cho nên phần lớn nhóm chưởng gia mệnh phụ sẽ sớm lén thương lượng xong xuôi, các nhà sẽ dành ra thời gian lựa ngày để đến hành cung thăm viếng, tránh qua nhiều người, càng khiến lão nhân gia thêm hồ đồ.
Nhưng Thái tử phi và Hằng vương phi lại càng muốn đến cùng một ngày, có vẻ là muốn phân cao thấp trước mặt Thái hoàng thái hậu, để cho mọi người thấy lão nhân gia thân cận với bên nào hơn.
Thuần Vu Đại lắc đầu khẽ xuỳ một tiếng: “Cách làm như vậy căn bản không có hiệu quả thực tế, ai thua ai thắng rồi lại như thế nào nữa?”
“Cũng không phải các nàng không thông minh. Nếu ở Đại Nguỵ, đối với cuộc chiến con vua tranh trữ vị, đương nhiên sẽ không có ai làm như vậy.” Lý Phượng Minh rất tỉnh táo: “Nhưng nữ tử Tề quốc khắp nơi đều bị hạn chế nhận thức, lại không thịnh hành ‘vợ chồng cộng trị’. Nên các nàng muốn giúp trượng phu nhà mình, công sức chỉ có thể đặt lên trên những thứ vô dụng này.”
“Vậy cũng đúng. Thôi ngày mai điện hạ nói ít nghe nhiều, cứ một mực bo bo giữ mình là được.” Thuần Vu Đại kết thúc đề tài này, hỏi thêm: “Quyển quốc sử kia, điện hạ vẫn muốn xem tiếp sao?”
“Xem đi. Dù sao lúc này Tân Hồi vẫn chưa trở lại, nhàn rỗi chính là nhàn rỗi.”
Nói trước bước không qua, Lý Phượng Minh vừa dứt lời, Tân Hồi sáng sớm đi tới phi dịch của Mộc Lan trấn liền trở lại.
***
“Điện hạ! Hai thỏi vàng của ngài tới tay rồi!” Tân Hồi vừa đi vào vừa cười tươi rói: “Ngoại trừ thư, còn có một bình hồng trà, có lẽ là đặc sản của địa phương đó.”
Lý Phượng Minh mừng rỡ tiếp nhận thư: “Thật không nhìn ra, Hoài vương điện hạ cũng biết cách làm người đó chứ.” Chẳng những hồi âm, còn có quà đáp lễ kèm theo, thật biết chú trọng.
Thuần Vu Đại cầm cái bình hồng trà kia lên ngửi ngửi, nhỏ giọng cười nói với Tân Hồi: “Đây không phải trà của Tề quốc, mà là ‘Túc ca hồng trà’ của Tống quốc. Lúc trước điện hạ nhà chúng ta cũng từng có, ngươi quên rồi sao?”
“Trà Tống quốc? Vậy xem ra là đánh thắng trận, chắc hẳn còn bắt hoặc chém được tướng lĩnh cấp cao của đối phương.”
Lý Phượng Minh cúi đầu mở thư, lại một lời hai ý tiếp lời Thuần Vu Đại: “Bình thường binh lính Tống quốc cũng chẳng bao giờ mang theo ‘Túc cao hồng trà’ ra chiến trường.”
Thuần Vu Đại gật gật đầu tán đồng, lại nhìn hai mắt đầy ý cười của nàng như sắp biến thành hình thỏi vàng đến nơi, nhịn không được bất đắc dĩ trêu chọc: “Điện hạ lấy được hai thỏi vàng này, cũng coi như là bước được một bước lớn tới gần con số vạn lượng vàng rồi.”
“Đi chỗ khác đi, đừng cho là ta không nghe ra ngươi đang cười nhạo ta. Hai lượng tuy không nhiều…” Lý Phượng Minh mở giấy viết thư ra: “Nhưng thánh nhân nói… Hả!?”
Nội dung trên tờ giấy khiến nàng trợn mắt há hốc mồm.
“Làm sao vậy?” Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi đồng thanh hỏi.
“Thực không dám giấu diếm” Lý Phượng Minh mặt không đổi sắc trừng mắt nhìn: “Ta muốn thu hồi lại câu nói ‘Hoài vương điện hạ thật biết làm người’ kia.”
Tân Hổi nhìn thấy bộ dáng này của nàng, hiếu kì tới mức khó chịu, liễn duỗi đầu qua nhìn nội dung trên tờ giấy viết thư kia.
“Phụt, ha ha ha! Điện hạ, hai lượng vàng mà ngài kiếm được kia cũng thật là có lời!”
Lý Phượng Minh gửi cho Tiêu Minh Triệt là thư kia, xưng hô, kí tên, mở bài kết bài, nội dung chính văn tốt xấu gì cũng là vắt hết óc mới viết ra được thực đơn cùng mấy công thức chế biến điểm tâm ngọt, hai ba trăm chữ là có thừa.
Vậy mà bức thư hồi âm này của Tiêu Minh Triệt, trên tờ giấy hoàn toàn trống rỗng, ngoại trừ chỗ kí tên bị con dấu không có giá trị pháp lý của hắn ấn vào che kín mít, thì cũng chỉ có duy nhất một chữ “Ừ” đen nhánh, nét chữ cứng cáp, y như rồng bay phượng múa.
So với “Biết rồi, cảm ơn” trong dự đoán của Lý Phượng Minh còn lấy lệ, qua loa hơn rất nhiều.
“Tiêu Minh Triệt thật đúng là cực phẩm nhân gian.” Lý Phượng Minh sầu khổ vỗ vỗ trán: “Nếu cầm phong thư này tới trước mặt lão thái thái, chẳng phải là xử tử ta trước mặt tất cả mọi người luôn sao?”
Nàng nhất định phải đẩy nhanh tốc độ vơ vét của cải, sớm ngày cắt đứt hết mọi liên quan với tên gia hoả này mới được.