Lý Phượng Minh dùng chăn che kín mặt, giọng nói cũng không lớn, cho nên Tiêu Minh Triệt không nghe rõ nàng đang nói thầm cái gì.
Tiêu Minh Triệt cho rằng nàng khó chịu vì vết bỏng trên tay, nên cũng nằm vào trong chăn, ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng như dỗ dành trẻ nhỏ, tỏ vẻ trấn an.
“Nàng vừa mới nói gì?”
Lúc hắn cúi đầu hỏi, hơi thở ấm áp phả vào tai Lý Phượng Minh, khiến nàng không khỏi vì đó mà co rúm lại một chút.
Nàng nhắm mắt giấu đi cõi lòng tràn đầy phiền não, cười cười: “Cũng không có gì. Chờ lúc nào ta nghĩ kỹ lại nói với ngài.”
Chuyện giữa hai người bọn họ dường như càng ngày càng phức tạp, nàng nhất thời thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ cảm thấy trong lòng nặng trịch, ồn ào rối loạn.
Tiêu Minh Triệt hình như cũng cảm nhận được, không từng bước ép sát, chỉ vững vàng ôm nàng vào lòng.
Hai người đều có tâm sự, cũng có điều kiêng kỵ riêng, cho nên sau đó không ai nói gì nữa.
Đêm dài đầu tiên gặp lại sau nửa năm sau, lặng lẽ trôi qua trong cái ôm ấm áp này.
Đêm này Lý Phượng Minh ngủ cũng không yên ổn, nửa tỉnh nửa mê, trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện quá khứ hỗn loạn.
Thân thể bị cơn ác mộng trói buộc không thể nhúc nhích, nhưng đầu óc lại sáng suốt chưa từng thấy.
Vốn tưởng rằng bản thân đã sớm rộng lượng buông bỏ tâm ma, nhưng thực ra nó vẫn luôn tồn tại.
***
Từ khi sinh ra, địa vị của Lý Phượng Minh đã định trước kinh nghiệm của nàng sẽ khác với người bình thường.
Tất cả mọi thứ nàng nhận được và mất đi, phần lớn thời gian chỉ là lời nói trong miệng người khác, rất khó có ai có thể thực sự đồng cảm.
Vì vậy, rất khó có người có thể cùng nàng vui buồn tương thông.
Kể từ khi gặp phải những biến đổi lớn năm mười bảy tuổi, nhiều người và rất nhiều thứ mà nàng từng tin tưởng từ nhỏ tới lớn đã chậm rãi thay đổi.
Vốn là con cưng của trời, chỉ cách vị trí tối cao có một bước nữa thôi, vậy mà chỉ trong một sớm một chiều đã thành hai bàn tay trắng.
Từ trên mây rơi xuống vực sâu vạn trượng, trước không có lối thoát, sau cũng không có đường lui.
Loại dày vò cùng tra tấn này không thua gì vạn tiễn xuyên tim, nhưng người đời lăn lộn trong bể khổ của cõi phàm, có mấy ai có thể cả đời thuận lợi, vui vẻ sống hết quãng đời còn lại.
So với vô số gian nan khổ hận mà chúng sinh phải đối mặt, thì nỗi đau của nàng chỉ là vô hình, sờ không được, ngay cả khóc lóc kể lể với người khác cũng có vẻ vô cùng giả bộ.
Năm đầu tiên bị giam cầm ở Đông cung, nàng khi thì bình tĩnh trầm mặc, khi thì cực đoan nóng nảy.
Giống như một tên điên yếu ớt, trong thân thể cất giấu hai chính mình khác nhau, nhiều lần xé rách ba hồn bảy vía theo các hướng khác nhau.
Không biết vì sao mà sống, lại không cam lòng cứ như vậy chết đi.
Về sau mỗi lần nhớ tới đoạn thời gian đó, Lý Phượng Minh lại không thể không thừa nhận. Cho dù không có phát sinh bất kỳ biến cố gì, cuối cùng nàng có thể thuận lợi đăng cơ, thì cùng lắm cũng chỉ là một vị hoàng đế tầm thường, không có công trạng gì mà thôi.
Bởi vì lý Phượng Minh trong năm đó, thật sự làm cho người ta quá thất vọng.
Mê mang, cuồng loạn, chật vật, hành xử thiếu lý trí, hoàn toàn không có sự bình tĩnh điềm đạm mà Thái tử của một nước khi gặp chuyện nên có.
Gần như phải mất cả năm để thoát khỏi kết giới ma quỷ, dần dần tỉnh táo bình tĩnh, bắt đầu tính toán lợi thế còn sót lại trong tay, bắt đầu tưởng tượng phần còn lại của cuộc đời có thể sống thành một bộ dạng khác.
Sau đó, nàng thậm chí còn hiểu được phần nào lý do vì sao cha khi đó mẹ nàng lại nhất trí cùng lựa chọn từ bỏ nàng sau khi chuyện xảy ra.
Có lẽ là đã sớm nhìn thấu thực chất bên trong nàng cùng lắm chỉ là một người bình thường, khi thực sự gặp chuyện sẽ dễ dàng bị tình cảm chi phối, không tàn nhẫn nổi, cũng không buông xuống được.
Với tính tình như vậy, thật sự rất khó để đạt được những thành tựu đáng kinh ngạc trong sự nghiệp.
Nàng nghĩ, Tiêu Minh Triệt cuối cùng cũng sẽ nhìn thấu điểm này.
Con người của nàng, chỉ có chút thông minh như vậy, có chút kỹ xảo nhỏ như vậy, vào lúc Tiêu Minh Triệt bước đi gian nan có thể trợ giúp một tay.
Nhưng nếu hắn có cơ hội tiến thêm một bước, vậy chút thông minh khéo léo kia sẽ không có tác dụng thực tế gì nữa.
Chỉ là một Lý Phượng Minh bình thường mà thôi, rất dễ dàng thay thế. Đến thời khắc mấu chốt phải cân nhắc lợi hại, buông bỏ cũng phải buông bỏ thôi.
Thế nhưng, nàng thật sự không muốn lại bị người khác lựa chọn xem lấy hay bỏ.
Chiều hôm sau, Lý Phượng Minh cùng Tân Hồi trốn sau hòn non bộ ở hậu hoa viên Hoài vương phủ đọc truyện giải trí.
Nàng ngồi trên mặt đất dựa lưng vào núi giả, cà lơ phất phơ vắt chân, thờ ơ đem quyển “Đào Kim Nương truyện” trên đầu gối kia lật đến trang cuối cùng.
Tân Hồi ngồi xổm bên cạnh nàng, khó hiểu gãi đầu: “Quyển sách này, không phải điện hạ đã sớm đọc xong rồi sao? Hôm nay làm sao lại muốn ta tìm nó tới?”
Quyển sách này là Tân Hồi mang từ Ngụy quốc đến, chỉ là một quyển thoại bản cấp thấp lưu truyền thịnh hành trong phố phường chợ búa mà thôi.
Trong sách kể về một gốc đào kim nương tu luyện ngàn năm hóa thành hình người, cùng một thư sinh nghèo túng kết duyên nảy sinh tình cảm.
Chẳng qua, kết cục của câu chuyện có hơi vô lý. Thư sinh vào kinh đi thi trạng nguyên liền đứng đầu bảng, lúc vào cung diện thánh thì bị đám người phát hiện, bộ dạng của hắn thế mà giống y như đúc với lão hoàng đế khi còn trẻ.
Cuối cùng lão hoàng đế sai người đi điều tra, biết được thư sinh chính là một vị hoàng tử nhiều năm trước bị một nội thị xấu xa ném ra khỏi cung, thay thế bằng một bé gái.
Lão hoàng đế liền tính toán đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn, còn muốn hắn cưới cô công chúa giả đã thay hắn lớn lên trong cung.
“Ta chính là đột nhiên nhớ tới Đào Kim Nương này.”
Lý Phượng Minh dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào đoạn kết cục, vui sướng khi thấy người gặp họa, cười đến híp cả mắt.
“Tân Hồi ngươi xem, Đào Kim Nương này đã tu luyện được ngàn năm rồi, thế mà mới nghe thư sinh kia nói một câu ‘Mời vào Ngọc Lâu Kim Ốc’, lại hồn phi phách tán ngay tại chỗ. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tân Hồi kỳ quái liếc nàng một cái: “Bởi vì thư sinh quyết định cưới người khác, trèo lên ngôi vị hoàng đế, người vợ do yêu tinh hóa thành này lập tức trở thành chướng ngại, hắn muốn dùng Ngọc Lâu Kim Ốc để phong ấn Đào Kim Nương đó.”
“Nàng có tu vi ngàn năm, lại phát hiện thư sinh muốn dụ nàng vào Ngọc Lâu Kim Ốc để phong ấn, tại sao không biết đường chạy? Tại sao vẫn đứng nguyên tại chỗ mặc cho hồn phi phách tán?” Lý Phượng Minh hứng thú dào dạt thảo luận cùng Tân Hồi.
“Bởi vì bị vứt bỏ bị phụ bạc, là thương tâm mà chết.”
“Vậy tại sao nàng lại thương tâm? Đào Kim Nương tu thành hình người, nhưng bản chất vẫn là yêu quái, ban đầu rõ ràng không có trái tim mà.”
“Trong năm mươi hay sáu mươi chương ở giữa, Đào Kim Nương cùng thư sinh ở dưới trăng định tình, thẳng thắn thừa nhận với thư sinh rằng mình là một yêu quái vô tâm, thư sinh nói: “Quãng đời còn lại nàng ở trong lòng ta, ta chính là trái tim của nàng.”
Tân Hồi càng cảm thấy điện hạ nhà mình kỳ quái, truyện đã đọc qua cũng không nhớ rõ.
“Cuối cùng thư sinh lựa chọn lên ngôi vị hoàng đế, rồi cưới người khác, cái này cũng giống như khoét mất trái tim của Đào Kim Nương vậy. Bị vứt bỏ bị phụ bạc, thương tâm đ ến chết nên mới hồn phi phách tán chứ sao.”
Lý Phượng Minh gật gật đầu, lật đến trang sách có những câu mà Tân Hồi nói, tỉ mỉ nhìn kỹ đoạn định tình dưới ánh trăng.
Trong nháy mắt khi thư sinh nói: “Quãng đời còn lại nàng ở trong lòng ta, ra chính là trái tim của nàng.” Cũng không phải hư tình giả ý.
Cho nên hồn phách của Đào Kim Nương mới có cảm giác mà rung động, từ nay về sau người nọ liền trở thành trái tim của nàng.
Khi đó thư sinh cũng không biết thân thế ly kỳ của mình, càng không biết sau này sẽ có cuộc gặp gỡ hoang đường vô lý như thế.
Nhưng Đào Kim Nương đã dựa vào tu vi ngàn năm nhìn trộm được thiên cơ. Rõ ràng cái gì nàng cũng biết, nhưng vẫn muốn đánh cược vận rủi.
Lý Phượng Minh khép trang sách lại, ngẩng đầu nhìn mặt trời mùa đông, tâm thần trôi nổi suốt cả một đêm cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Nàng quyết định, đợi lần sau cơ hội xuất hiện, vẫn phải chạy.
Tuy nhiên, việc lên kế hoạch trước phải cẩn thận và chu đáo hơn mới được.
“Lúc định tình dưới trăng, Đào Kim Nương đã chọn sai. Lúc nói ra lời hứa là thật lòng thật dạ, cũng không có nghĩa là người này về sau sẽ không thay đổi.” Lý Phượng Minh mỉm cười than thở.
“Tuy là tu hành ngàn năm, nhưng mạng lại chỉ có một cái, cần gì phải vậy chứ?”
***
Tề đế để Tiêu Minh Triệt bí mật điều tra chuyện Thái tử bị ám sát, Tiêu Minh Triệt bận rộn hết hai ngày, hoàn tất việc kết nối với phía Kim Ngô Vệ, làm xong bố trí bên ngoài, lúc này mới có thời gian rảnh rỗi để giải quyết cục diện bên trong.
Bây giờ Chiến Khai Dương đã dần dần phát huy sức mạnh, Sầm Gia Thụ và những người khác cũng không phải ăn chay, Tiêu Minh Triệt không còn đơn độc chiến đấu, so với trước kia có thể nói là thoải mái hơn nhiều.
Cho nên Lý Phượng Minh vốn không có ý định quản chuyện này.
Nhưng Tiêu Minh Triệt lại dây dưa quấn quýt đến chết đi sống lại, mỗi ngày đi đâu cũng phải mang theo nàng, không định kiêng dè nàng chuyện gì hết, ý tứ giống như nhất định muốn nàng phải quản lý.
Từ nhỏ nàng đã hình thành thói quen rốt cuộc không thể hoàn toàn vứt bỏ, có một số việc sau khi nghe vào lỗ tai, liền không nhịn được sẽ suy nghĩ, suy nghĩ ra vấn đề gì đó, lại nhịn không được muốn nói hai câu.
Cho nên cuối cùng vẫn là làm theo tâm ý của Tiêu Minh Triệt, đi theo hắn đến phòng nghị sự đối mặt với một đám phụ tá gia thần.
Lý Phượng Minh vừa mở miệng liền xua tan tất cả sương mù ra, chỉ thẳng vào trọng tâm: “Thái tử bị ám sát, Hằng vương dính hiền nghi lớn nhất, việc này trong lòng bệ hạ tất nhiên hiểu rõ. Nhưng ông ấy cũng không thật sự có ý định đả thương gân cốt của Hằng vương, chứ nếu không việc này nên giao cho Đông cung tự mình đi điều tra.”
“Không để Đông cung tự mình điều tra, có phải bệ hạ cố ý để Đông Cung tránh hiềm nghi hay không?” Chiến Khai Dương đặt câu hỏi.
Kỳ thật không riêng gì Chiến Khai Dương, mà phần lớn bộ phận mưu thần trong Hoài vương phủ đều giữ quan điểm này.
Dù sao hiện giờ Đông cung với Hằng vương phủ như nước với lửa không đội trời chung, mọi người đều biết.
Nếu do Đông Cung tự mình điều tra vụ án ám sát này, cuối cùng phát hiện ra chính là Hằng vương, rất dễ khiến người ta hoài nghi đây là Thái tử dùng khổ nhục kế đả kích Hằng vương.
Lấy tình yêu của Tề đế dành cho Thái tử, vì bảo vệ danh dự cho Đông cung, để hắn tránh hiềm nghi không dính líu đến vụ án này, về tình về lý đều hợp lý.
Nhưng Lý Phượng Minh lại có quan điểm khác họ: “Vậy vì sao không giao cho Kinh Triệu phủ hoặc nội vệ đi điều tra? Nếu vẫn không yên tâm, thì Đại Lý tự cũng không phải vật trang trí. Nói về kinh nghiệm và năng lực phá án, Hoài vương phủ còn có thể mạnh hơn Kinh Triệu phủ, nội vệ, Đại Lý tự hay sao?”
“Vương phi nói rất đúng.” Suy nghĩ của Sầm Gia Thụ trùng khớp với nàng: “Thần cho rằng, bệ hạ lệnh cho điện hạ chủ trì điều tra việc này, mục đích thực sự cũng không phải muốn biết ‘Ai là chủ mưu đứng sau vụ ám sát Thái tử’.”
Nhưng Tề đế thật sự muốn điều tra cái gì, chính hắn lại không nói rõ, người bình thường thật sự là đoán không ra.
Cho nên mới cần tiếp thu ý kiến quần chúng, cẩn thận thăm dò, để tránh Tiêu Minh Triệt điều tra sai phương hướng, cuối cùng phí sức không có kết quả tốt, còn tự rước họa vào thân.
Lý Phượng Minh dùng đốt ngón tay khẽ gõ mặt bàn: “Theo các ngươi thấy, trước đây Thái tử làm chuyện gì khiến Hằng vương cảm thấy bị chèn ép?”
“Vào cuối tháng mười, hơn mười phủ đệ trong kinh liên tục bị trộm, sau khi Kinh Triệu phủ nhận được báo án, đã bắt được một băng nhóm phi tặc.”
Chiến Khai Dương đứng dậy đi tới, đem một phần hồ sơ đặt ở trước mặt Lý Phượng Minh.
“Vốn dĩ chỉ là xét xử vụ án trộm cắp theo trình tự thông thường, nhưng lại ngoài ý muốn từ trong miệng bọn phi tặc biết được, vào ngày mùng năm tháng năm, có quý nhân trong triều đã thông qua xướng hội ký gửi của Đàn Đà tự, dùng giá trên trời mua bán cơ hội vào vòng đối đáp trước điện của Hạ vọng thủ sĩ.”
Việc này ảnh hưởng rất lớn, Kinh Triệu phủ không dám manh động, lập tức bản báo cho Thiên thượng nghe.
Hạ vọng thủ sĩ gian lận, việc này chắc chắn là một sự bất công rất lớn đối với đại đa số sĩ tử khổ học mười mấy năm.
Trong thiên hạ, không có bức tường nào là gió không lọt qua được.
Mười mấy ngày sau liền lần lượt có sĩ tử từ khắp các nơi, thậm chí có cả các học giả uyên bác đức cao vọng trọng chạy tới Ung Kinh, đi xuyên qua đủ các con đường để trần tình lên Tề đế, gay gắt yêu cầu điều tra kỹ lưỡng.
Vì thế Tề đế đem vụ án này giao cho Thái tử.
Lý Phượng Minh nhíu mày, liếc nhìn hồ sơ: “Thái tử tra được cái gì rồi?”
Ngày mùng năm tháng năm. Đàn Đà tự. Xướng hội ký gửi.
Nàng nhớ rõ, ngày đó nàng theo Văn Âm đi tới xướng hội ký gửi xem náo nhiệt, gặp được Tiêu Minh Triệt, Liêm Trinh còn có vợ chồng Phúc quận vương.
Lúc ấy quả thật có người thần bí bán “Vé vào vòng ngự tiền đối đáp”, sau đó Văn Âm còn vì thế mà đau lòng vô cùng.
Tiêu Minh Triệt ho khan hai tiếng, trầm giọng nói: “Tra được buổi ký hát kia, có một vị sư gia của Hằng vương phủ, còn có ta, đều ở đó.”
Lý Phượng Minh nghe vậy bỗng nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
***
Tất cả mọi người đều lui hết ra ngoài, trong phòng nghị sự chỉ còn lại hai người Lý Phượng Minh và Tiêu Minh Triệt.
Lý Phượng Minh lười biếng dựa vào lưng ghế, rũ mắt gảy lớp sơn mỏng trên móng tay, giống như cười mà không phải cười.
Cho dù tra được Tiêu Minh Triệt từng xuất hiện trong buổi ký hát kia, nhưng chỉ cần Tề đế có chút đầu óc, cũng tuyệt đối sẽ không hoài nghi hắn là người thần bí lừa bán cơ hội đối đáp trước điện.
Bởi vì Hạ vọng thủ sĩ do Lại bộ cùng Hàn lâm viện đại học sĩ đồng chủ trì, Thái tử dẫn chúng thân vương giám sát đốc thúc toàn bộ quá trình.
Chưa nói Lại bộ thuộc phạm vi thế lực của Thái tử, mà Hàn lâm viện đại học sĩ thì chủ yếu do Hằng vương khống chế, Tiêu Minh Triệt căn bản không có khả năng nhúng tay vào bước “Ngự tiền đối đáp”.
Trước mắt Tề đế đã đem vụ án Thái tử bị ám sát giao cho Tiêu Minh Triệt, liền chứng minh Tề đế có đầu óc, không hoài nghi Tiêu Minh Triệt.
Lý Phượng Minh cũng không mảy may lo lắng chuyện này, cái nàng muốn biết nhất chính là: “Ngài giải thích với phụ hoàng ngài như thế nào?”
Trong phòng nghị sự yên tĩnh, giọng nói của nàng có vẻ nhẹ nhàng mờ mịt, chậm rãi từ từ rơi xuống đất, tạo ra tiếng vang.
Tiêu Minh Triệt cố hết sức làm ra vẻ vô tội, rũ mắt nhìn nàng, lại rõ ràng có chút khẩn trương.
Giống như một cậu bé nghịch ngợm không may đập vỡ bình hoa, nhưng vẫn không bị phát hiện. Sau một hồi bị lương tâm cắn rứt, rốt cục không nhịn được nữa, muốn chủ động thẳng thắn giải thích với người nhà.
“Ngày đó, ta bỏ ra ngàn vàng mua một hộp trân châu, còn nhớ không?”
Liên quan đến việc ở xướng hội ký gửi của Đàn Đà tự, hôm nay Tiêu Minh Triệt phải lấy hết dũng khí mới thẳng thắn nói ra.
Hắn nghĩ, để cho Lý Phượng Minh biết được chân tướng từ trong miệng hắn, vẫn tốt hơn một chút so với sau này cũng không biết là thốt ra từ miệng người nào.
“Thì ra là như thế.” Lý Phượng Minh cười gật gật đầu, khoanh tay ôm lấy trước người, ánh mắt tùy ý dừng ở trên đống hồ sơ.
“Hằng vương gian lận trong Hạ vọng thủ sĩ, các ngài đã sớm nhìn ra manh mối. Ngày mùng năm tháng năm, kỳ thật là đi theo sư gia của Hằng vương phủ tới xướng hội ký gửi phải không?”
Tiêu Minh Triệt nắm tay để lên môi, không được tự nhiên ho nhẹ hai tiếng: “Ừm.”
“Kinh Triệu phủ từ trong miệng đám phi tặc tra ra được trong buổi ký gửi có người bán cơ hội đối đáp trước điện. Việc này, cũng là bút tích của ngài?”
Lý Phượng Minh vẫn nhìn hồ sơ như cũ, mặc dù là câu hỏi, nhưng trong lòng đã có đáp án.
“Ừm.” Tiêu Minh Triệt vẫn trả lời một chữ đơn điệu.
“Ra giá trên trời để mua trân châu, chắc chắn cũng là cố ý.” Lý Phượng Minh thản nhiên nhếch môi.
Tiêu Minh Triệt liếc mắt nhìn nàng một cái: “Kế hoạch ban đầu, là để Tiêu Minh Tấn tùy ý ra giá cao mua một món đồ cho thê tử hắn.”
“Phúc quận vương?” Lý Phượng Minh gật đầu: “Sau đó ngài nhìn thấy hộp trân châu kia, phát hiện là món đồ lúc trước từng đưa cho ta, nên nhất thời đổi thành ngài để tạo ra danh tiếng này. “
Nàng sớm nên nghĩ ra, Tiêu Minh Triệt chỉ là có đôi khi mạch suy nghĩ hơi trì trệ, chứ cũng không phải đần độn tối dạ.
Hắn có thể dựa vào sức mình, từ một quận vương không được Tề đế coi trọng, không có hậu thuẫn dựa vào, bị chèn ép khinh thường. Vậy mà có thể che giấu tài năng nhảy một phát lên thân vương tước, đây làm sao có thể là vật trong ao được?
Trên đời này không có nhiều chuyện tình cờ như vậy.
Mùng năm tháng năm, hắn trùng hợp tham gia buổi xướng hội ký gửi kia, vừa vặn ra giá trên trời mua một hộp trân châu, làm cho người ta ấn tượng sâu sắc.
Càng trùng hợp hơn là khi thời gian trôi qua được nửa năm, trong kinh xuất hiện tin đồn “Nghi ngờ có người gian lận trong Hạ vọng thủ sĩ”, hắn lập tức có ngay một lý do hoàn mỹ để giải thích vì sao hôm đó bản thân xuất hiện ở nơi đó ——
Vì muốn thê tử nở nụ cười, mà vung tiền như rác.
Chỉ cần một câu giải thích này, đơn giản rõ ràng, hợp tình hợp lý, Hoài Vương điện hạ liền có thể dễ dàng gỡ mình ra khỏi nghi án gian lận của Hạ vọng thủ sĩ.
“Ngài bố trí trận này mất nhiều thời gian như vậy, thế mà ngay từ đầu vẫn tính chu toàn được tất cả mọi chuyện.” Lý Phượng Minh chắp tay ôm quyền: “Quá lợi hại, bội phục.”
Nàng chắc là bị mỡ heo mê hoặc tâm trí, mới thật sự đi tin tên gia hỏa này là một đứa nhỏ đáng thương không đủ sức tự bảo vệ mình.
Tiêu Minh Triệt có khuyết điểm và thiếu sót, nhưng cũng có suy nghĩ và phương pháp riêng của hắn. Có Lý Phượng Minh xuất hiện hay không, kỳ thật đối với hắn mà nói cũng chẳng ảnh hưởng quá nhiều. Cùng lắm là có thêm vài biện pháp vừa ngu ngốc vừa đần độn, mức độ rủi ro lớn hơn một chút, lại phải đi thêm vài bước đường vòng, như thế mà thôi.
Như vậy xem ra, giao ước cộng sinh giữa hai người, thứ nàng có thể báo đáp cho Tiêu Minh Triệt, còn lâu mới đủ trọng lượng như nàng nghĩ trước kia.
Hắn căn bản là không có cần nàng như vậy.
Tính tới tính lui, vẫn là Tiêu Minh Triệt phải chịu thiệt một chút.
Lý Phượng Minh nắm tay đặt ở mép bàn, tự giễu cười lắc đầu: “Cũng may là ngài không thật sự muốn tính kế ta, bằng không ta sợ là mảnh xương vụn cũng sớm không còn rồi.”
Tiêu Minh Triệt vội vàng nắm lấy tay nàng, dùng bàn tay to đem bàn tay đang nắm chặt của nàng nắm trong lòng bàn tay mình: “Đừng nghĩ lung tung, ta tính toán nàng làm cái gì? Lúc trước chỉ là phòng ngừa vạn nhất, cho nên mới không nhiều lời.”
Nếu vụ án “Hạ vọng thủ sĩ gian lận” cuối cùng không thể gây ra sóng gió, vậy sẽ lãng phí thời gian, nói trước cho Lý Phượng Minh nghe lại không tránh khỏi bị chê cười.
Hắn cũng muốn giữ thể diện.
Lý Phượng Minh cười nhìn hắn, nói đúng trọng tâm: “Ngài không nói trước cho ta biết, điểm này cũng không có gì sai.”
Khi đó hai người bọn họ còn chưa viên phòng, quan hệ kì quặc cổ quái, về tình về lý đều không cần thiết nói thẳng ra.
Nếu nàng can thiệp quá sâu vào tranh đấu giữa các hoàng tự Tề quốc, đối với chính nàng mà nói cũng không phải chuyện tốt gì.
Bây giờ như thế này cũng rất thỏa đáng.
Tiêu Minh Triệt chăm chú theo dõi vẻ mặt của nàng, sợ bỏ sót cảm xúc gì đó: “Hộp trân châu kia tuy là một mắt xích của ván này, nhưng cũng thật sự là mua vì nàng.”
“Ta tin.” Ý cười của Lý Phượng Minh không thay đổi, bình tĩnh nhìn lại hắn.
Đối với sự bình tĩnh của nàng, Tiêu Minh Triệt rất bất an: “Tiêu Minh Tấn nói cho ta biết, nếu nàng biết lý do thật sự khi mua hộp trân châu kia, nhất định sẽ thất vọng, sẽ tức giận.”
Lễ vật trượng phu tặng cho mình, lại là bởi vì muốn đạt được một mục đích nào đó nên mới thuận tay mua.
Quan trọng nhất chính là, thê tử trước đó cũng không cảm kích. Đến lúc chân tướng được phơi bày, ít nhiều sẽ có vài phần mất mát cùng khó xử.
Không có thê tử nhà ai sau khi biết được sự thật vẫn còn vui vẻ.
Đây là kinh nghiệm thực tế mà Tiêu Minh Tấn chia sẻ.
Nhưng Lý Phượng Minh không phải là Phúc quận vương phi.
Lúc trước nàng nhận được hộp trân châu “Nàng bán đồ với giá thấp lại bị Tiêu Minh Triệt mua về với giá cao”, suýt chút nữa là tức điên lên rồi.
Cũng chưa từng có ý vui mừng khi được “trượng phu sủng ái.”
Vì không có phần vui vẻ kia, nên bây giờ khi biết được sự thật cũng không cảm thấy xấu hổ vì mất mát.
“Được rồi, cũng không phải là chuyện gì to tát, ta thật sự không tức giận.” Nàng cười tủm tỉm nghiêng người, hôn nhẹ lên môi Tiêu Minh Triệt một cái.
“Đa tạ ngài khi đó làm chính sự còn có thể nghĩ đến ta.”
Nhìn kìa, người không có trái tim quả nhiên sẽ không biết đau lòng.
Cho nên, là người hay yêu đều nên nhớ một đạo lý: Đừng để trái tim đánh lừa tâm hồn mình.
Khi hai người vui vẻ, có thể thoải mái nhưng không được giao trái tim ra. Như vậy, cho dù cuối cùng bị vứt bỏ, bị phụ lòng, cũng không đến mức thương tâm đ ến chết.
Càng không đến mức giống như Đào Kim Nương, vô cùng đáng thương hồn phi phách tán.