Thời gian cứ như vậy trôi qua, từ ngày khai trương Nhật Nguyệt Cư đến nay cũng hơn một tháng. Nhật Nguyệt Cư hiện nay rất có tiếng tăm ở Yên Kinh Thành, buôn bán thuận lợi, Nam Cung Dạ Thần tặng cho Âu Dương Nguyệt Anh một đầu bếp trẻ tài năng, nàng dạy hắn một số món ăn trong quán nên nàng hiện tại khá rảnh rỗi.
Trái lại với Nhật Nguyệt Cư bán món ăn với giá không cao, thì Liên Nguyệt Trai(cửa hàng trang sức và y phục do Âu Dương Nguyệt Anh mở) bán y phục và trang sức đều là độc nhất vô nhị nên mỗi món đều bán với giá khá cao, chỉ những gia đình quyền quý và có điều kiện mới có khả năng mua nổi.
“Tiểu Thư, người đi dạo cả buổi sáng rồi! Chúng ta trở về hay là đến Nhật Nguyệt Cư có được không?” Thanh Tâm đi theo sau Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Trở về làm gì? Ra ngoài chơi là để thư giản, đừng có cau có nữa! Vui vẻ lên nào!” Âu Dương Nguyệt Anh quay lại nhéo hai má Thanh Tâm để cho cô cười lên.
Vì Âu Dương Nguyệt Anh vừa xoay người vừa đi nên va phải thanh niên phía sau nàng đi tới.
“TIỂU THƯ/CÔNG TỬ!” Thanh Tâm và thư đồng của thanh niên kia hốt hoảng hét lên.
Âu Dương Nguyệt Anh không ngã mà được thanh niên kia đỡ lấy, sau khi được đỡ thì Âu Dương Nguyệt Anh lập tức đứng dậy quay lại nhìn Thanh niên đó.
“Đa tạ công tử đã đỡ!” Âu Dương Nguyệt Anh mỉm cười nói với thanh niên đó.
“Không có gì, tiện tay thôi!” Thanh niên đó trả lời.
“Nhìn thấy công tử lạ lắm, không biết có thể hỏi cao danh quý tánh không?” Âu Dương Nguyệt Anh hỏi thẳng thừng.
“Tiểu Thư, sao có thể hỏi thẳng danh tánh của 1 nam nhân như vậy!” Thanh Tâm nhắc nhở Âu Dương Nguyệt Anh.
“Sao lại không thể? Ngươi không phải lạ gì ta đâu, chỉ là kết thêm bạn thôi mà!” Âu Dương Nguyệt Anh trả lời.
“Có gì mà nhưng nhị ở đây!” Âu Dương Nguyệt Anh nói với Thanh Tâm xong quay lại nói với thanh niên kia:“Anh vẫn chưa cho ta biết tên!”
“Tại hạ Vân Nam Cảnh!” Thanh niên tên Vân Nam Cảnh hơi mỉm cười nhẹ trả lời Âu Dương Nguyệt Anh.
“Thì ra huynh họ Vân! Chào huynh, ta là Âu Dương Nguyệt Anh. Để cảm ơn huynh giúp ta, trưa nay ta mời huynh bữa trưa nha!” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Vị cô nương này, có cô nương nào mà lại mời cơm một nam nhân lạ mặt chứ? Cô quá to gan rồi!” Thư đồng đi theo bên cạnh Vân Nam Cảnh lên tiếng.
“Phúc Lai!” Vân Nam Cảnh nhắc nhở thư đồng tên Phúc Lai.
“Ngươi đó, đã từng gặp cô nương nào như vậy chưa?” Âu Dương Nguyệt Anh nhìn Phúc Lai hỏi.
“Trước nay chưa từng!” Phúc Lai trả lời.
“Bây giờ ngươi thấy rồi đó! Rồi huynh có đi hay không?” Âu Dương Nguyệt Anh trả lời Phúc Lai xong quay lại hỏi Vân Nam Cảnh.
“Nếu cô nương đã có lòng vậy ta cũng không nỡ từ chối!” Vân Nam Cảnh mỉm cười trả lời.
“Được, vậy chúng ta đến Nhật Nguyệt Cư! Ta nói huynh nghe, Nhật Nguyệt Cư là tửu lầu có nhiều món ngon và độc lạ nhất Yên Kinh Thành này đó, huynh đến đây mà không thử thức ăn ở Nhật Nguyệt Cư thì đúng là tiếc nuối.” Âu Dương Nguyệt Anh hãnh diện khoe.
“Thật vậy sao? Lúc trước ta đã từng đến Yên Kinh Thành nhưng không nghe tới tửu lầu này!” Vân Nam Cảnh trả lời.
“Lúc trước của huynh chắc là rất lâu rồi đúng không? Nhật Nguyệt Cư mới mở chỉ hơn có một tháng thôi.” Âu Dương Nguyệt Anh trả lời.
“Vậy thì ta phải thử mới được!” Vân Nam Cảnh trả lời.
“Tiểu Thư...” Như Ý đi từ xa lại gọi Âu Dương Nguyệt Anh.
“Có chuyện gì vậy?” Âu Dương Nguyệt Anh dừng chân nhìn Như Ý hỏi.
“Vương Gia bảo thuộc hạ đón người hồi Phủ!” Như Ý nhìn Vân Nam Cảnh xong đi lại ghé sát tai của Âu Dương Nguyệt Anh nói nhỏ.
“Nói với hắn chiều ta sẽ về!” Âu Dương Nguyệt Anh trả lời.
“Vương Gia có việc phải xuất Thành nên nghĩ Vương Phi muốn đi dạo nên gọi người theo, nếu người không muốn thì để thuộc hạ bẩm báo lại với Vương Gia!” Như Ý vẫn nói sát tai của Âu Dương Nguyệt Anh.
“Ta đi!” Âu Dương Nguyệt Anh hào hứng. Từ lúc xuyên không tới đây chỉ vòng vòng ở Yên Kinh Thành chưa từng có cơ hội xuất Thành nên đương nhiên nàng muốn đi rồi. Định lập tức chạy đi nhưng chân vừa nhấc lên liền quay lại nhìn Vân Nam Cảnh.
“Nếu cô nương có việc cần giải quyết thì cứ đi trước!” Vân Nam Cảnh vẫn giữ nụ cười trên môi.
“Đa tại Vân Công Tử, nhưng mà ta nợ huynh nhất định sẽ trả! 2 ngày nữa hẹn huynh ở Nhật Nguyệt Cư, ta nhất định sẽ mời huynh một bữa!” Âu Dương Nguyệt Anh áy náy.
“Được!” Vân Nam Cảnh gật nhẹ.
“Vậy, tạm biệt!” Âu Dương Nguyệt Anh nói xong liền chạy đi, theo sau là Thanh Tâm và Như Ý.
“Công Tử, sao lại dễ dàng hứa với cô ta như vậy?” Sau khi 3 người kia đi thì Phúc Lai hỏi Vân Nam Cảnh.
“Nghịch ngợm nhưng đáng yêu, hoạt bát lại rất thông minh, ánh mắt lại trong sáng như vậy. Người không thấy Hậu Cung của Trẫm thiếu mất một Hoàng Hậu như vậy sao?” Vân Nam Cảnh xoè quạt trả lời. Ánh mắt cứ nhìn theo bóng dáng mất dần của Âu Dương Nguyệt Anh