"Nam Cung Nguyệt này mỗi khi gặp hắn hắn điều như có thù oán gì với ta, chẳng lẽ hắn nhận ra ta lần trước tại phủ lễ bộ thượng thư... e hèm
_ Tam vương gia, tiểu nữ chỉ là một nữ nhân yếu đuối lần đầu gặp qua người không biết đã có hay không đắc tội người đi
Vân Đào giọng nhẹ nhàng thanh lãnh, không chút cảm xúc e dè sợ hãi hay tự tin, chỉ đơn giản là nói vu vơ, nhưng khóe miệng nụ cười như có như không.
_ Ngươi, lần đầu gặp qua... hừ... giỏi diễn trò. Đúng là đắc tội với ta, tốt nhất đừng bám lấy ta nữ nhân ác độc, xấu xa xấu xí (Nam Cung Nguyệt khinh thường)
_ Ai nha, Vương gia quá đề cao ta rồi, chẳng qua lúc đó ở phủ thượng thư ta chỉ vô tình đùa tí thôi mà, vã lại... chít chít (Vân Đào chắc lưỡi khoanh tay trước ngực, ngón tay trỏ để trước cằm, cặp mắt nhìn vào Người Nam Cung Nguyệt từ trên xuống dưới, nụ cười đầy hàm ý)_ Vương gia thật ra cơ thể người cũng... chắc bán cũng chẳng được bao ngân lượng đi
_ không có, tam vương gia rất tốt chỉ có điều, ngài bị
_ Im miệng, Chiêu lăng ngươi cái nữ nhân này... (Nam Cung Nguyệt, có dự cảm không lành)
_ hử đệ âý như thế nào?
_ ngài âý bị, bị Bất lực
Vân Đào như hét lên, sau đó ba chân bốn căn̉ chạy mất, để lại một bầu không khí im lặng lạ thường, dường như trên đầu Nam Cung Nguyệt có vài con quạ đen, một lúc sau, tiếng cười của Nam Cung Tuyệt cùng Mỵ ảnh ngày vang dội
_ Bất lực... Vương gia.. ha ha
_ Hai người im miệng... "Chiêu Lăng, cái xấu nữ nhân này"