tiết thu trời se lạnh, chiếc lá vàng cuối cùng của khu vườn cũng rụng. Vân Đào lười biếng nằm trên giường ngủ, mặc kệ ai đó đang la hét:
_ Tiểu Thư, mau dậy thôi, mau lên, không được ngủ nữa, sắp đến tối rồi
_ Tiểu Thư, Bạch Hoa Cung chúng ta có khách nha
_ Tiểu Thư, minh chủ võ lâm người ta không thể đắc tội được, người đã để người ta đợi từ sáng đến giờ rồi a
Vân Đào nhận ngân phiếu, sau đó không nói gì đi về hậu viện, Công Tôn Tần cũng theo sau
_ này, ngươi theo ta làm gì? (Vân Đào)
_ Cô nương nói cho ta gặp Cung chủ, không phải cô nương dẫn ta đi sao? (Công Tôn Tần, khó hiểu, rõ ràng cho ta gặp Cung chủ, còn tốn cả ngàn lượng)
_ Ngươi đã gặp rồi, sao còn không đi
_ Ta chưa gặp qua, cô nương đã nhận ngân phiếu sao không giữ lời
_ phiền phức, khuynh tỷ tiễn khách (Vân Đào mặt không lạnh không nhạt biến mất)
_ Công tử, cô ấy chính là cung chủ của chúng tôi, vừa rồi ngài nói chỉ cần gặp Cung chủ là được, vậy người gặp rồi thì nên đi đi
Mộ Dung Khuynh sực nhớ, hắn bị trúng độc nhuyễn hương nên không có chút sức lực, nội công tạm thời không sử dụng được, một trận la hét "tiểu thư, ngân lượng người lấy có chia cho ta không, ta như thế lại vác hắn, độc gì không hạ sao lại hạ nhuyễn hương,..." thật tội cho Mộ Dung Khuynh vác tên nam nhân ra ngoài Bạch Hoa Cung, mặt của Công Tôn Tần đen như đích nồi, hắn cư nhiên lại bị nữ nhân vác, nàng ta là trâu bò sao khỏe thể
_ Ngươi là trâu không mệt à? (Công Tôn Tần)
_ ta vác trâu, nên mượn sức trâu thôi (Mộ Dung Khuynh)