_ Hoàng đế Hạ Quốc đồng loạt ban hành các chính sách cãi cách thương nghiệp, ruộng đất, xu thuế, mở rộng giáo dục, tại các địa phương điều được xây dựng cái gọi là "dân trí", tú tài hay nguyên lão về hưu điều được đến giản dạy và nhận bổng lộc hàng tháng, các tầng lớp bình dân hay con quan địa chủ điều được học và thi cử, thư sinh nhà nghèo có thành tích xuất sắc được hỗ trợ kinh phí hàng tháng. Hoàng thượng thật anh minh
Người qua đường thứ hai bàn chuyện
_ Khắp nơi ca tụng hoàng đế anh minh, có người nói chính sách đó là do đại hoàng tử thỉnh cầu nên ta thấy đại hoàng tử là kỳ tài hiếm thấy, sau này hẳn là minh quân.
người qua đường tiếp theo bàn chuyện
_ Lại nói Giang Đông lũ lụt triền miên dân tình đói khổ, quan lại tham ô, nhị hoàng tử đích thân thị sát thẳng tay trừng trị tham quan
người qua đường khác cướp lời
_ lại nghe nói thứ sử giang đông là em họ thừa tướng vơ vét của dân, chặn lương cứu tế, hà hiếp dân lành nên nhị hoàng tử chém đầu thị chúng, Thừa tướng khó tránh liên quan nhưng không có chứng cứ, nhị hoàng tử bảo thừa tướng quảng người trong gia tộc không tốt nhưng niệm tình lúc trước có công hộ giá hoàng thượng, nên chỉ bị cắt đứt một nữa binh quyền, đóng cửa suy nghĩ ba tháng không tham dự nghị sự thật đáng đời
_ Minh Quốc Hoa Hạ thái tử của ngươi hào hoa nho nhã, am hiểu trận pháp tin thông bác quái, kỳ tài như vậy mấy đứa nhỏ của ta xem ra cũng ngang bằng thôi, ngươi khen cái gì (Nam Cung Dạ)
_ Đừng có nhắc đến nó, hư nếu ngươi có một đứa con mà nó suốt ngày nó không ở hoàng cung, trốn đông trốn tây vào rừng vào núi ngươi thấy thế nào? (Hoa Trung hoàng đế Minh Quốc) vẫn là đám tiểu tử nhà ngươi tốt hơn
Nam Cung Dạ tựa tiếu phi tiếu, trong đầu thầm nghĩ "Tiểu tử nhà ta, ai? Nam Cung Hàn, Nam Cung Tuyệt, Nam Cung Nguyệt... nếu ngươi biết, chẳng đứa nào con ta thì thế nào đây"
TẠI THIÊN SƠN TỰ
Vân phi dùng tay xoa xoa nguyệt thái dương, từ khi nằm mộng nhớ lại cảnh tượng đó không lúc nào bà thoải mái. "ta làm sao vậy? nhiều năm qua hắn đã không tìm ta, hắn đã chết hay còn sống không còn quan trọng với ta nữa, quan trọng là Tuyệt nhi, Tuyệt nhi phải khỏe mạnh. Là ta quá ích kỷ xin lỗi Ngân Bích tỷ tỷ, lúc đó ta nên giải thích rõ ràng với tỷ, Nam Cung Dạ ta cũng có lỗi với huynh, ta không nên vì ơn nghĩa, vì Danh dự gia tộc mà không thể trói buộc huynh với ta hai mươi năm, ta không yêu huynh, huynh không yêu ta nhưng lại cột chung một chổ, ta cũng không biết tại sao hắn không mang ta theo", một cỗ đau đớn chua sót làm Vân phi không nhịn được mà rơi lệ.
nhanh chóng bị phong toả, Nam Cung Dạ cùng Nam Cung Tuyệt ra sức điều tra mọi ngóc ngách thấm thoát đã đến ngày thứ ba
_ Không có tin gì của mẫu thân, chính là người tạm thời không nguy tính mạng. Đối phương nếu muốn mạng mẫu thân đã ra tay ngay lúc đó rồi nên không cần bày trò bắt cóc này
_ Nhị vương gia, ta nghĩ họ nhắm vào vương gia nên ra tay (Tuyết Ảnh)
cận vệ hối hả chạy vào báo tin
_ Bẩm vương gia công chúa, công chúa mất tích
Nam Cung Tuyệt im lặng chau mày, sau đó nhếch mép cười, Tuyết Ảnh và tên cận vệ khó hiểu, chắc vương gia chịu đã kích quá độ đây, Nam Cung Tuyệt ánh mắt hung tuyệt sát khí cuối cùng cũng phung ra hai chữ
_ Vào cung!
Một nơi tối tâm ẩm thấp, Vân phi ngơ ngẩn nhìn chung quanh, ta bị bắt đã bao lâu rồi, họ có mục đích gì? là ai làm, chẳng lẽ bắt ta đễ uy hiếp Nam Cung Dạ, hay Tuyệt nhi... không ta không thể để họ đạt được mục đích hại Nam Cung Dạ và Tuyệt nhi, đúng rồi, chết, nếu ta chết thì mục đích của họ là gì điều không đạt được